Bạn học đi theo xem trò vui không ít, dẫu sao phụ huynh của bọn họ cũng ở trong hàng ngũ phục dịch. Nhưng bọn họ có gan to, có nghịch ngợm thế nào đi nữa cũng không dám đi theo đám người lớn đến chỗ bọn họ phục dịch để xem ạ.
Vì thế mọi người vừa nghe thấy ý kiến của Mãn Bảo, lập tức giải tán trong chốc lát, tại chỗ chỉ còn lại Mãn Bảo, Bạch Thiện Bảo và Bạch nhị lang.
Ba đứa trẻ nhìn nhau, Bạch nhị lang liền phủi mông đứng dậy nói: "Ta cũng về đây."
Bạch Thiện Bảo kéo cậu lại, "Bọn họ không biết đường mới chạy, sao ngay cả ngươi cũng chạy chứ?"
Bạch nhị lang gân cổ nói: "Ta mới không chạy nhá, ta chỉ cảm thấy các ngươi ngốc thôi, chúng ta phải đi học, sao lại đi Bạch Mã Quan được?"
Mãn Bảo vừa nghe thấy cậu lo lắng điều này, lập tức nói: "Ngươi không cần lo lắng, mấy ngày nữa tiên sinh sẽ cho chúng ta nghỉ."
Bạch Thiện Bảo cũng gật đầu, "Tiên sinh có việc phải về nhà một chuyến, lần này cho nghỉ tận năm ngày liền. Ta và Mãn Bảo đã quyết định xong rồi, một ngày đi Bạch Mã Quan, một ngày đến chỗ cỏ lau bên bờ sông chơi trốn tìm, một ngày lên núi chơi, một ngày đi nhà ta chơi, một ngày đến nhà Mãn Bảo chơi."
Sắp xếp thời gian kín mít.
Nghe thấy được nghỉ, Bạch nhị lang cũng hoạt bát hẳn lên, cậu bẻ ngón tay phấn kích nói: "Ta nhớ rồi, ta nhớ rồi, mùa đông năm trước cũng có một lần được nghỉ năm ngày, chỉ là ta không nhớ thời gian chính xác thôi."
Mãn Bảo khinh bỉ cậu, "Là ngày giỗ của phu nhân tiên sinh, tiên sinh phải về nhà với con ông ấy, ta đã sớm nhớ kĩ, haizz, trí nhớ của ngươi kém thật."
Bé cũng chỉ nhớ sự kiện, không nhớ rõ thời gian, năm trước trường học nghỉ tiểu Tiền thị đã nói cho bé.
Bạch nhị lang không thèm để ý đến sự chế giễu của bé, bởi vì trong lòng cậu bây giờ toàn là chuyện được nghỉ, nói: "Bạch Mã Quan chẳng có gì hay ho, còn không bằng lên huyện thành á, để ta mang các ngươi lên huyện thành chơi đi."
Có lẽ là bởi vì có bí mật chung này, Bạch nhị lang thấy hai người trông thuận mắt hơn chút.
Bạch Thiện Bảo lại là một người kiên trì, nói: "Không được, chúng ta đã lên kế hoạch xong hết rồi, không thể sửa lại. Rốt cuộc ngươi có định dẫn đường cho bọn ta hay không?"
Mãn Bảo nghi ngờ nhìn cậu, "Không phải là ngươi không nhớ đường chứ?"
"Hứ, ai bảo ta không nhớ đường?" Bạch nhị lang nhanh chóng suy nghĩ đường đến Bạch Mã Quan đi như thế nào?
Nghĩ nghĩ, cậu thấy hơi chột dạ, nhìn Bạch Thiện Bảo và Mãn Bảo mang vẻ mặt hoài nghi nhìn cậu, cậu lập tức chỉ về hướng đám lao đinh rời đi, hô: "Chỉ cần đi theo con đường này, cứ dọc theo đó là đến, đương nhiên là ta biết."
Bạch nhị lang không muốn đi lắm, nhưng lại không dám nói ra, sợ hai người nhận ra cậu không biết đường lại khinh bỉ cậu.
Cậu buồn bực nói: "Chúng ta chỉ là ba đứa trẻ, chẳng may bị sói tha đi thì làm sao bây giờ?"
Mấy người lớn vì để cho bọn trẻ không chạy lung tung, từ nhỏ đã hù dọa bọn họ là trên núi có sói, dưới sông có yêu quái, nếu ai tới gần sẽ bị tha đi.
Ngay đến nhà Bạch địa chủ cũng không thể ngoại lệ.
Mãn Bảo liền nói: "Không sợ, ta bảo ngũ ca lục ca đi theo bảo vệ chúng ta."
Mãn Bảo còn lấy một viên kẹo trong túi của mình ra đưa cho cậu, "Này, ta mời ngươi ăn kẹo, đến hôm đó ngươi nhất định phải dẫn đường cho chúng ta đấy."
Bạch Thiện Bảo cũng lấy một miếng bánh ngọt từ túi chuyên đựng bánh ngọt của mình ra bỏ vào tay cậu, "Ta cũng mời ngươi ăn bánh ngọt."
Bạch nhị lang nhìn mấy thứ trong lòng bàn tay, nuốt một ngụm nước bọt.
Bánh ngọt của Bạch Thiện Bảo thì thôi, cậu ta có thì cậu cũng có, nhưng kẹo của Mãn Bảo......
Bạch nhị lang quyết định ăn xong rồi nói, vì thế cậu ăn, tất nhiên cũng chỉ có thể đồng ý.
Mãn Bảo và Bạch Thiên tự cho là không còn vấn đề gì nữa, cùng nhau nắm tay nhau trở về, ừm, về trường học thôi!
Trang tiên sinh nhìn thấy một đám trẻ con chạy vù vù từ chỗ xa tới, ông đi vào trong lớp học nhìn, ừm, học sinh ông đau đầu nhất và đệ tử ông đắc ý nhất đều không ở đây, vì thế lại tiếp tục ra cửa đứng chờ.
Mãn Bảo và Bạch Thiện Bảo nắm tay nhau từ xa đi đến, nhìn thấy tiên sinh, lập tức vui sướng chạy lên, không chột dạ tí nào về kế hoạch của mình.
Thấy trên mặt hai đứa bé đều là vui vẻ, Trang tiên sinh cũng không nhịn được thấy hơi vui vẻ, chẳng qua vẫn giữ khuôn mặt nghiêm túc hỏi một câu, "Bạch Thành đâu, các con bắt nạt nó?"
Mãn Bảo: "Bây giờ con và hắn là bạn rồi, con không có bắt nạt hắn."
Bé còn đúng lý hợp tình nói: