Đặc biệt là đôi mắt màu hổ phách xinh đẹp vô cùng trong trẻo và lạnh lùng lúc này đang cảnh giác đánh giá nhìn về phía hắn.
"Tỉnh." Mạc Thiên Sầu giọng nói khàn khàn như cát sỏi cọ sát vào nhau nói ra một chữ khẳng định.
Tựa hồ cũng không cần nàng trả lời, hắn đẩy bánh xe về phía nàng, đưa cho nàng một chiếc hộp nhỏ mà hắn luôn cầm trên tay từ khi tiến vào chỉ nói một chữ :"Thu."
Hàn Băng Vô Tình không tiếp nhận hộp, nhìn hắn, giọng nói vì thiếu thuỷ mà có vài phần khô khốc :"Ngươi là ai?"
"Mạc Thiên Sầu." Nam tử khàn khàn thanh âm nói ra tên của hắn.
Bàn tay cầm chiếc hộp vẫn không hề có ý muốn thu hồi, vẫn giơ ra trước mặt thiếu nữ chờ nàng nhận lấy.
Hàn Băng Vô Tình nhìn cái hộp trên tay hắn cũng không hề có ý muốn tiếp nhận trầm mặc nhìn hắn.
Thấy nàng im lặng, Mạc Thiên Sầu cũng không hề lên tiếng, bầu không khí giữa hai người có vài phần ngưng trệ.
Hai người này hiển nhiên là đại diện cho một số người không thích giao tiếp với người khác.
Hàn Băng Vô Tình từ khi tận mắt nhìn thấy cảnh cha mẹ ngã xuống ngay trước mặt trong lúc bản thân bất lực đã có một thời gian lâm vào trầm cảm.
Nàng tự bế, cuộn tròn ngồi một góc an an tĩnh tĩnh như một búp bê tây dương tinh xảo.
Ngay cả với người sư phụ của kiếp trước, nàng một ngày cũng không hé răng một câu.
Sư phụ nàng cũng khá bất đắc dĩ nhưng cũng không hề ép buộc nàng phải