Edit & Beta: La Quý Đường.
---------------------------------------------------------------------------------
Quỷ hút máu ôm ấp cùng hơi thở đều nóng bỏng, tựa hồ có thể coi độ ấm của hắn như cái bật lửa.
Hắn thít chặt eo Sở Từ, động tác cường ngạnh, ngữ khí ôn nhu: "Rời khỏi anh lâu như vậy, em có nghĩ tới anh không?"
Sở Từ sắp bị hắn bẻ chết, "Không nghĩ, buông em ra......!A......"
Cậu cắn môi, áp xuống tiếng thở dốc sắp sửa buột miệng thốt ra.
Một khắc kia cảm giác được hơi thở của cậu, quỷ hút máu đã mất đi lý trí, nghe được cậu nói như vậy, vốn dĩ lực không chế không nhiều lắm giờ càng không còn sót lại chút gì.
Hắn nắm cổ Sở Từ, thật mạnh cắn lên.
Máu ngọt ngào lan tràn vào giữa môi răng, Ludwig hầu kết khẽ nhúc nhích, hắn nửa khép mắt, đôi mắt ám trầm dần dần khôi phục thành màu hổ phách nồng đậm.
Khi đem Sở Từ bắt ôm vào trong lòng ngực, hắn căn bản áp chế không được sát ta sôi trào trong đầu.
Đây là dục vọng chiếm hữu đạt tới cực hạn, giống như mẹ hắn đem nhân loại kia nuốt ăn hầu như không còn.
Hắn cũng muốn bóp nát xương cốt của Sở Từ, ôm trọn mỗi một tấc làn da của cậu, đoạt lấy tất cả hơi thở cùng thanh âm.
Hắn muốn đến phát điên, chỉ có thể dựa vào máu Sở Từ để giảm bớt loại khát vọng khủng bố lại cực đoan này.
Sở Từ khó nhịn mà bắt lấy quần áo của hắn, suýt nữa muốn té ngã trên đất, "Ludwig......"
Lâu lắm không bị hút máu, cậu ý thức bài xích quỷ hút máu tới gần, muốn rời đi ôm ấp của hắn, thân thể lại rất mau tìm về ký ức khi trước, không phòng bị mà tiến trong lòng ngực của quỷ hút máu.
Nếu không phải thật sự chịu không nổi, cậu cũng không muốn mở miệng, quỷ hút máu nghe được thanh âm của cậu chỉ biết càng hưng phấn.
Đây là chuyện đầu tiên khi lên giường cậu phát hiện.
"Từ bỏ......" Cậu nhẹ nhàng nói: "Anh lại tiếp tục, em liền không thích ngươi."
Ludwig dừng một chút, nhắm mắt lại, lại ác liệt mà cắn cậu một ngụm.
Sở Từ trực tiếp cào rách cánh tay hắn thít chặt eo cậu: "Súc sinh."
Quỷ hút máu thấp thấp nở nụ cười: "Anh rất nhớ em."
Hắn thổ lộ ra hơi thở ấm áp đánh vào bên tai Sở Từ, Sở Từ run rẩy một chút, mẫn cảm mà cuộn tròn các ngón tay.
"Mỗi một phân mỗi một giây đều nghĩ về em" Ludwig hôn hôn vành tai cậu: "Coi như anh vì em nổi điên, cho anh một chút khen thưởng đi."
Sở Từ chưa kịp trả lời, quỷ hút máu cũng không muốn cậu trả lời, chợt nổi gió lên làm cậu không thể không nhắm mắt lại.
"Rầm" một tiếng, là tiếng pha lê bị đụng vỡ.
Quỷ hút máu dựa vào hơi thở của cậu, chuẩn xác mà tìm được phòng cậu, trực tiếp xông vào.
Động tĩnh lớn như vậy, lại không có người nghe được, giống như thanh âm bị che chắn.
Hoa tường vi mọc kín chỗ bị vỡ vụn, lại theo cửa sổ nhanh chóng lan tràn về bốn phía, trong nháy mắt liền bò khắp phòng ngủ.
Hoàng hôn mờ nhạt không thẩm thấu tiến vào tia ánh sáng nào, Ludwig đem Sở Từ đặt lên giường, bật đèn ở đầu giường lên.
Sở Từ chớp chớp mắt, giây tiếp theo, cánh hoa trường vi mềm mại giống tơ lụa che đậy toàn bộ tầm mắt của cậu.
Cậu hô một tiếng, muốn gỡ xuống cánh hoa, lại bị quỷ hút máu không nhẹ không nặng mà đè lại cánh tay.
"Không được nhúc nhích" Ludwig cúi người, hôn môi xương quai xanh của cậu: "Cũng không cho kêu."
Sở Từ: "?"
Hồi lâu sau, cánh hoa che lại đôi mắt cậu chung quy vẫn là bay lả tả rơi xuống dưới, Sở Từ thất thần mà bắt lấy chăn, ý thức tan rã, bị quỷ hút máu bưng kín miệng, cơ hồ không thể hô hấp nỗi.
"......"
Tuy rằng biết tiểu quỷ hút máu sợ trở nên càng thêm mất khống chế, nhưng cậu giờ phút này thật sự rất muốn cắn chết hắn.
Cậu phí công mà muốn bắt lấy cái gì đó, cảm giác chính mình muốn hít thở không thông.
Không được, phải tự cứu thôi.
Cậu cắn một ngụm trên ngón tay quỷ hút máu, mơ mơ màng màng mà hô một tiếng: "Ludwig."
Ngừng vài giây, thay đổi thành ngữ khí ủy khuất: "Đau."
"......"
Cánh tay hữu lực của quỷ hút máu gân xanh nổi lên.
Trước kia thời điểm khi cậu nói đau, vô luận tiến hành đến bước nào, hắn đều sẽ ôn nhu mà buông ra cậu.
Nhưng mà hiện tại, hắn cúi đầu, ở bên tai Sở Từ nói: "Đau cũng phải chịu đựng."
"?"Sở Từ đối với câu trả lời này phi thường bất mãn, lửa đổ thêm dầu mà nói: "Không cần, anh làm đau em, em không thích anh, cút đi, em muốn cùng anh chia tay."
[......]
Hệ thống vừa mới khởi động lại hoả tốc rớt mạng.
Nó thật sự rất muốn hỏi, cậu có phải hay không cảm thấy quỷ hút máu hiện tại còn chưa đủ điên, quyết tâm muốn lại kích thích hắn.
"......" Ludwig ẩn nhẫn một lát, đem cậu ôm lên: "Anh thật muốn ăn em."
Sở Từ đuôi mắt đỏ một mảng, nhưng việc này không giảm bớt nửa phần khí chất cao cao tại thượng của cậu: "Anh dám."
"Anh không dám." Ludwig bỗng nhiên cong mắt lên, đôi mắt màu hổ phách đựng đầy ánh sáng ấm áp.
Hắn chuyên chú mà nhìn Sở Từ, tựa hồ muốn đem cậu hoàn hoàn chỉnh chỉnh mà khắc ở trong lòng.
Một lát sau, hắn hôn lên cánh môi hồng nhuận của Sở Từ: "Làm em đau, thật xin lỗi, công chúa điện hạ của anh."
Sở Từ khoanh lại Ludwig cổ, rũ mắt xuống, cùng quỷ hút máu đối diện: "Anh có tội."
"Anh có tội" Ludwig quyến luyến mà đem cậu ôm đến càng chặt, nhẹ nhàng đáp: "Cầu em phạt anh đi."
Thần linh ôn nhu chí cao vô thượng, phán quyết hắn đi, lấy hết thảy danh nghĩa yêu hoặc hận, trừng phạt hắn vì dám vượt lửa qua sông, đến chết không tha.
Ba ngày sau, thẩm phán nhận được một bưu kiện.
Người gửi bưu kiện là người ông chưa bao giờ nghĩ tới có thể ở hòm thư của mình nhìn thấy tên, đến từ Ludwig.
Nội dung bưu kiện phi thường ngắn gọn, thẩm phán chỉ dùng ba giây đồng hồ liền xem xong.
Trong thư nói, hắn đã tìm được Sở Từ, còn muốn thẩm phán rút về treo thưởng giá cao trên trời, miễn cho Sở Từ đụng phải phiền toái.
Thẩm phán: "......"
Nếu có thể, ông thật muốn vì đôi yêu đương bị toàn thế giới chú ý này phóng pháo hoa nổ banh luôn.
Nhưng......!
Ông đảo mắt, nhìn về thành phố phía ngoài cửa sổ đã bước đầu khôi phục hình dạng phồn hoa, nhịn xuống.
Thôi, rốt cuộc đánh không lại.
Tường vi bao bọc đến kín kẽ thối lui hơn phân nửa, ánh nắng tươi đẹp rốt cuộc có thể phiêu phiêu tiến vào phòng.
Sở Từ không khoẻ mà chớp chớp mắt, theo bản năng muốn trốn vào ổ chăn, lại bị Ludwig ôm chặt ngăn trở.
Cậu sâu kín mà oán giận một câu: "Anh thật phiền."
Ludwig cười một tiếng, ngón tay xoa đuôi mắt cậu: "Khóc