Gần 12 giờ đêm cả tòa biệt thự vẫn còn sáng đèn, cánh cửa lớn từ từ hé mở, Uri điều khiển xe chạy thẳng vào bên trong.
Người làm đều thức trực ở phòng khách, vừa thấy xe của Quách Tử Tôn về đến liền chạy vội ra hầu hạ.
Một người phụ nữ trung tuổi trực tiếp tiến đến cởi bỏ áo khoác trên người hắn.
“Lưu Y đã ngủ chưa?” Ánh mắt Quách Tử Tôn hơi hướng lên tầng.
“Đầu tối là tiểu thư đã lên giường đi ngủ rồi thưa ngài!” Bà ta cúi đầu cung kính nói.
Vẻ mặt Quách Tử Tôn nghe xong có chút không đành lòng, cứ tưởng thiếu hắn cô sẽ phải trằn trọc khó ngủ lắm chứ? Sao mới đó đã quên người rồi.
“Nhưng hình như tiểu thư gặp phải ác mộng, giật mình tỉnh giấc đến hai lần.
Tôi có vào hỏi thăm nhưng tiểu thư đều nói không sao.”
Quách Tử Tôn lẳng lặng đưa mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Câu trước vừa nghe đã muốn giận cô câu sau đã thấy đau lòng.
Hôm nay là đêm trăng rằm, hai lần trước mà hắn chứng kiến cũng vậy.
Cứ hễ vào đêm trăng rằm là cô đều gặp phải ác mộng, dáng vẻ vô cùng thống khổ.
Đúng lúc này người giúp việc bê đến một ấm trà an thần, Quách Tử Tôn phất tay, ra hiệu cho tất cả mọi người lui ra.
Uri sau khi uống một ngụm, lên tiếng nói:
“Thống lĩnh người của Thiên Sát cử đi không chỉ có Hoạ Tuyết và ba tên truyền tin, La Kỳ tra ra đã có đến 10 tên rồi, lần này chúng là muốn thả lưới lớn bắt cá to đây mà.”
Mi tâm Quách Tử Tôn hơi nhíu lại, bàn tay đưa lên nới lỏng cà vạt, trên gương mặt phảng phất sự mệt mỏi không ít.
Dù sao thì ngoài thời gian hiếm hỏi ở bên cạnh Lưu Y, hắn và Uri đã phải di chuyển liên tục.
Chưa kể trong thời điểm nhạy cảm này, các thế lực tội phạm mafia ngày càng lộng hành, mà cầm đầu bọn chúng chính là tổ chức Thiên Sát nổi danh.
“Bối cảnh thế nào?” Quách Tử Tôn buông mình ngồi xuống, ánh mắt trở nên đăm chiêu.
“Hắn tên Ren, năm nay 30 tuổi, là người lai Trung - Ý, mặc dù mới lên nắm giữ vị trí thay cha mình được ba năm nhưng tên này quả là kẻ ranh ma đáng gờm, mỗi lần làm việc đều rất kín kẽ, xảo hoạt, chưa từng để lộ bất kỳ dấu vết nào.
Vài năm gần đây hắn không những vận chuyển, mua bán vũ khí cho giới chức thứ ba chạy đua vũ trang mà còn tham gia vào chế tạo vũ khí sinh hoá, học làm giàu Uranium.
Đáng trách là mấy gã tham mưu quân sự hay đô đốc quân ngoài miệng luôn cam kết giữ gìn hoà bình, sau lưng lại dốc tiền vàng cấu kết nuôi chúng.
Đúng là một lũ đê tiện.”
“Về phía Quách Thiết Lâm thì sao? Ông ta chắc hẳn cũng biết đến tổ chức này chứ?” Đáy mắt hổ phách loé lên tia dị thường.
“Không ngoài suy đoán của ngài, cựu cục trưởng đáng kính của chúng ta chính là người đã thuê cha của Ren, cũng là Thiên Sát đời trước đi cướp số vàng của Diệp gia.
Nhưng như chúng ta đã biết ngay khi đến Mông Cổ số vàng đó biến mất một cách kỳ lạ, cho đến nay tên Ren kia mới quyết tâm đi tìm lại kho báu này.”
Nói xong Uri ngồi xuống, mặt đối mặt với Quách Tử Tôn, khẩn trương tiếp lời:
“Thống lĩnh chưa nói đến việc chúng có tìm được số vàng kia hay không, chỉ tính đến việc con chíp lỡ như rơi vào tay bọn chúng thì hậu quả sẽ rất khôn lường.
Theo tôi, ngài nên thử hỏi Sói con về chuyện này xem thế nào?”
Nói thẳng ra đây mới chính là chuyện đau đầu nhất của Uri.
Từ lúc Thống lĩnh phát hiện ra Lưu Y là Sói Đen một câu cũng không hỏi về chuyện con chíp, còn không phải sợ cô cho rằng vì nó mới