Vừa đến cuối năm, trên đường Kinh Thành liền đông người hơn, đều là chọn mua lễ năm mới. Trong đó
không thiếu người từ nơi khác cố ý tới kinh
thành, hiếu kính đưa lễ cho các vị quan đại nhân. Dù sao, trong triều có người làm việc tốt.
Đặng Trường Hàm chính là ôm mục đích này chạy tới Kinh Thành, hắn đã qua tuổi bốn mươi, nhưng nhưng
vẫn ở chức Huyện thừa, mấy năm chưa từng nhúc nhích. Lần này vào kinh tới là muốn chúc tết cho đồng
hương, cũng nghĩ nếu như có cơ hội, có thể đổi một khoảng cách. Bổng lộc huyện thừa cũng không cao
lắm, đơn giản là hắn còn có chút của cải, nhà mẹ đẻ thê tử cũng hơi có sản nghiệp, của hồi môn cho
cũng rất phong phú, hai người cũng không làm khó dễ trên việc tiền bạc. Bởi vậy trước ngày tết, sau
khi cùng người trong nhà thương lượng qua, hắn liền mang theo ngân phiếu cùng ít đặc sản địa phương
đến.
Đặng Trường Hàm mặc dù có chút của cải, nhưng cũng thực sự không sánh được gia đình giàu có khác,
vàng ròng bạc trắng đủ để đập ra một con đường. Muốn thật sự là người có tiền, hắn đã sớm quyên một
chức quan, hà tất gì mà phải đắn đo suy nghĩ tìm quan hệ? Nhưng mà vị trí hắn nhậm chức là một nơi
hẻo lánh, cũng không có cái gì quý giá, thực sự không lấy ra được. Vì thế cứ việc mang một chút đặc
sản địa phương, thế nhưng Đặng Trường Hàm chủ yếu vẫn là nghĩ đến trong kinh thành mua một ít quà
nổi tiếng đến cho mọi người.
Sau khi hắn đi tới Kinh Thành, không có lỗ mãng tới cửa, cũng không có trực tiếp đi mua quà tặng.
Đặng Trường Hàm tiêu tốn một phen công phu, hỏi thăm được gác cổng ở nhà thủ trưởng, mang theo đặc
sản địa phương tới cửa bái phỏng.
Gia đình giàu có có phòng gác cổng, ít nhiều gì cũng biết chút ít yêu ghét của nhà chủ nhân. Nếu
như tặng lễ, tất nhiên cần phải làm vui lòng mới được. Vậy mới không phí tiền tiêu ra, mà quà năm
mới cũng không bị bỏ bụi trong kho, vậy đưa lễ thì còn có ý nghĩa gì nữa.
Phòng gác cổng thấy Đặng Trường Hàm đưa danh thiếp, lại nhìn một chút đồ đạc hắn mang đến, có đặc
sản địa phương có rượu có thịt, trên mặt liền nổi lên ý cười: “Ngài đúng là người biết làm việc.”
Sau một phen hàn huyên, người nhà đem rượu hâm nóng đưa tới, hai người một mặt uống rượu, một mặt
ăn chút đồ nhắm rượu.
Sau khi hàn huyên, phòng gác cổng đề điểm nói: “Đồ năm mới này, chủ nhân nhà ta quý phủ xưa nay
liền không thiếu. Nói thật cho ngươi biết, có bao nhiêu không cần, qua tay liền đưa ra ngoài. Tuy
rằng nhớ kỹ tên trên lễ đan, trong lòng người không nhớ kỹ tên của ngươi, thì có ích lợi gì?”
Đặng Trường Hàm vừa nghe, phụ họa: “Lời này lại cũng không có đúng. Ta chỉ muốn đưa chút đồ lễ cho
đại nhân, chỉ là không biết được đồ đại nhân thích là gì?”
Phòng gác cổng cười ha ha: “Đại nhân yêu thích ngọc thạch, ngươi mua được Dương Chi Ngọc tốt nhất
sao?”
“Này… Không biết phu nhân thích gì?” “Yêu thích bảo thạch đồ trang sức.”
Lại là một cái Đặng Trường Hàm khó có thể mua được lễ vật xuất chúng. Ngân phiếu hắn mang đến, tuy
rằng đủ mua ngọc mua đồ trang sức, nhưng tuyệt đối không thể mua được đồ vật khiến người sáng mắt
lên. Nếu là lễ năm mới bình thường, lại không hề tác dụng.
Đặng Trường Hàm thở dài, nghĩ lại hỏi: “Vậy tiểu nương tử tiểu lang quân của quý phủ có thứ gì yêu
thích.”
Phòng gác cổng suy nghĩ một chút: “Tiểu nương tử cùng tiểu lang quân trong ngày thường cũng không
đặc biệt yêu thích gì, đúng rồi, thích ăn điểm tâm ngon. Ngày hôm qua còn nghe nói tiểu nương tử
còn làm loạn muốn mua điểm tâm ‘Hoa mai hộp’. Nhưng người làm đi mua đều nói, đã bán xong toàn bộ,
ngay cả chuẩn bị xếp hàng cũng phải tới năm sau. Vì cái này, tiểu nương tử còn náo loạn một lúc
đấy.”
Nghe tới đúng chỗ đột phá. Đặng Trường Hàm âm thầm đem “Hoa mai hộp” này ghi nhớ trong lòng.
Sau khi rời đi từ phòng gác cổng, hắn trước tiên đi tới Hạnh đường ký, ở ngoài cửa tiệm đợi một
lúc, mới có thể vào. Vừa hỏi, quả nhiên đã không còn bán “Hoa mai hộp”.
Hắn muốn tự mình hỏi một câu lão bản, xem có thể hay không cho hắn làm ra một hộp hoa mai. Nhưng
tiếp đãi trong cửa hàng trả lời nói: “Lão bản hôm nay không có ở trong cửa hàng.”
Đặng Trường Hàm chưa từ bỏ ý định, lại hỏi thăm được địa chỉ lão bản, trực tiếp tới cửa bái phỏng.
Hắn đi tới một hồi, ai biết chủ quán lại không có ở nhà. Giang thúc trông cửa nhìn thấy danh thiếp
của hắn là một vị quan, liền cùng hắn nói: “Lão bản của chúng ta tuy không ở nhà, thế nhưng cô gia
cũng ở nhà, ta giúp ngươi truyền lời, xem hắn có gặp ngươi không.”
Trong lúc chờ, Đặng Trường Hàm ở trong lòng nhớ lại tin tức mà hắn nghe được. Cô gia mà người này
nhắc tới, đại khái chính là phu quân Tiêu lão bản, Giang Ninh giải Nguyên. Đặng Trường Hàm cũng là
người thi qua kỳ thi mùa xuân, tuy rằng không thi đậu Tiến sĩ, nhưng có chút kinh nghiệm cũng có
thể nói cho hắn nghe.
Ngồi một lúc, Giang thúc vén rèm xe lên đi ra, nói: “Mời đi theo ta.”
Quá một tầng sân, chỉ thấy mùi hoa mai bay khắp nơi. Quả nhiên ở đình tiền có một cây hoa mai vàng,
hoa đang nở xán lạn. Đặng Trường Hàm theo Giang thúc tiến vào thư phòng, chỉ thấy một thiếu niên
đang ngồi sau án thư viết văn chương, thấy hắn đến, đứng dậy tiếp đón.
“Phu nhân ta hôm nay ở bên ngoài có việc, nếu như ngươi có chuyện quan trọng, ta có thể thông báo
thay.”
Cử nhân thật trẻ tuổi. Đặng Trường Hàm trong lòng coi trọng lại nhiều một phần, chính hắn cũng
chừng ba mươi tuổi mới thi đỗ cử nhân, cho dù đã là cử nhân, nhưng tiền đồ của người trẻ tuổi trước
mắt này cùng với tiền đồ của hắn, tuyệt đối không thể giống nhau.
“Không vội không vội.”
Đặng Trường Hàm cười đem đặc sản địa phương mang đến, cười tủm tỉm nói thân phận của chính mình.
Ngô Miễn gọi Giang thúc châm trà, quay đầu cùng Đặng Trường Hàm nói: “Ta nên kêu một tiếng tiền
bối.”
Đặng Trường Hàm thoáng nhìn văn chương trên án thư của hắn, cười nói: “Ta cũng coi như cậy già lên
mặt, đơn giản nói chút kinh nghiệm thi hội cho ngươi nghe.”
Hắn chỉ điểm một đoạn trên văn chương: “Đây là chữ sai, đúng không?” “Xấu hổ, lúc viết chữ cũng
không thiếu lần viết sai chữ, làm cho trang giấy có chút dính mực.” Ngô Miễn hồi đáp.
Đặng Trường Hàm đứng dậy đi tới, chỉ điểm: “Nếu như ngươi sửa chữ sai như vậy, khó tránh khỏi có
chút không đẹp. Lúc các đại nhân bình quyển, thấy mặt giấy có nhiều mực nhòe, khó tránh khỏi có
chút không thích. Thật ra ta có một loại biện pháp, ngươi có thể nghe một chút.”
“Nguyện nghe chỉ dạy.”
Đặng Trường Hàm hướng Ngô Miễn mượn một con dao nhỏ, một tờ giấy mỏng.
“Dao này mà nhỏ thêm tý nữa thì tốt rồi, chỉ tiếc ta không mang dao nhỏ đến, nếu không thì có thể
trực tiếp tặng cho ngươi.”
Hắn một mặt nói, một mặt cầm dao nhỏ kề sát với chữ sai, quệt nhẹ chữ sai này đi, thủ pháp cực kỳ
mềm nhẹ. Chữ viết sai