Quận Chúa Thỉnh Tỉnh Táo

Chương 9


trước sau

09

Lúc Hành Cáp trở lại, Tiêu Minh Kiểu mới từ trong phòng Vệ Cảnh đi ra, nhìn thấy nàng đắc ý vỗ ngực, tỏ vẻ đã lấy lại được tập tranh, hạ thấp thanh âm hỏi nàng “vừa rồi xảy ra chuyện gì? người áo đen kia có phải muốn gây bất lợi cho Vệ Cảnh hay không?’

“Không rõ” Hành Cáp mặt không chút thay đổi nhìn nàng “hắn nói chỉ đi ngang qua”

Tiêu Minh Kiểu: “… Ngươi tin?”

Sao có thể chứ, loại chuyện này ngay cả ngốc tử cũng không lừa được nữa là nàng, tiểu quận chúa này cũng quá xem thường người.Thanh y nữ tử trong lòng bất mãn, ngoài mặt lắc đầu, nhàn nhạt nói “không tin nhưng hẳn là không phải hắn tới để giết người”

Tiêu Minh Kiểu nháy mắt “vì sao?”

“Trực giác”dọc đường đuổi theo, tên kia nói thao thao bất tuyệt không ngừng, y như một bà lão lắm lời, hoàn toàn không có khí chất sát thủ, dù rằng thân thủ hắn rất tốt

“Được rồi nhưng để ngừa vạn nhất, vẫn nên phái vài người ở trong bóng tối bảo vệ Vệ Cảnh, ta cảm thấy hắn không được an toàn lắm” Tiêu Minh Kiểu vừa nói vừa vươn tay làm động tác muốn ôm

Làm thị nữ chưa đủ còn phải kiêm thêm cả cỗ kiệu thịt người, Hành Cáp khóe miệng con rút, nhận mệnh bế tiểu cô nương kia lên

Nhìn thanh y nử tử ít nói nhưng đáng tin cậy, Tiêu Minh Kiểu cười hì hì, đưa tay nhéo nhéo bả vai nàng “Hành Cáp tỷ tỷ, ngươi thật tốt, nếu không có ngươi,ta không biết phải làm sao bây giờ”

Dỗ ngon dỗ ngọt cái gì, nàng mới không để mình bị lừa đâu

Nhìn hai chủ tớ đi xa dần, thiếu niên có khuôn mặt em bé – Dạ Ninh,  lặng yên không tiếng động xuất hiện từ sau cây đại thụ ‘thật vui” hắn cười hì hì một tiếng, tung người trở về trong phòng ‘gia, các nàng đi rồi”

Nam nhân đang nằm nhắm mắt dưỡng thần trên giường chỉ ân một tiếng, ý cười bên môi vẫn chưa tan

“An Nhạc quận chúa này thật có ý tứ, thế nhưng lại đưa đông cung đồ cho ngươi. Đưa cho bệnh nhân loại sách này, e là khắp thiên hạ không tìm ra người thứ hai nha, hahah”đột nhiên nhìn thấy đôi con người tĩnh mịch như đầm sâu, thiếu niên kia liền ngừng cười, ngượng ngùng sờ sờ cái mũi ‘vừa rồi suýt chút nữa bị nha hoàn mặt lạnh bên cạnh nàng bắt được, hù chết ta”

Vệ Cảnh cười mà như không nhìn hắn, vừa định nói gì thì cổ họng lại ngứa, nghiêng đầu ho khan, hồi lâu vẫn không dứt

Dạ Ninh không có tâm tư nói đùa, vội nâng hắn dậy “ta đi lấy nước”còn chưa nói xong, đột nhiên nhìn thấy điểm hồng hồng liền giật mình kinh hãi, hô lên ‘gia”

Vệ Cảnh cố nuốt xuống cảm giác ngai ngái trong cổ hỏng, đứt quãng hỏi “còn…mấy viên thuốc”

Chất lỏng đỏ tươi tràn ra khóe môi hắn, càng làm cho làn da yếu ớt của hắn thêm trắng. Dạ Ninh không dám trì hoãn, vội móc trong tay áo ra một cái bình ngọc xanh, lấy một viên thuốc đỏ thắm đưa đến bên miệng hắn “ngoại trừ viên này, còn thừa lại ba viên”

Chỉ còn ba biên? dù một năm uống một viên thì cũng chỉ có thể chống đỡ được ba năm nữa. Vệ Cảnh nhắm mắt lại, chút vui vẻ vừa rồi liền biến mất không tăm hơi

“Sống không quá hai mươi lăm” là vận mệnh đã định sẵn từ khi hắn mới sinh ra. Có khát vọng được sống, có sợ hãi với cái chết cũng có oán hận những người kia và không cam lòng,  lúc này, hắn không thể bảo trì trấn định được nữa

“Cầm… Lấy đi…” Hắn quay đầu đi, cố gắng đè xuống cảm giác ngứa ngáy mãnh liệt trong cổ họng nhưng lại càng ho kịch liệt hơn

“Mộc thần y đã nói một khi xuất hiện ho ra máu, nhất định phải lập tức uống thuốc này nếu không sẽ hại tới tâm phổi, bất lợi cho bệnh tình của ngươi. Gia, mau ăn đi” thấy Vệ Cảnh vẫn cố chống chọi, Dạ Ninh vội khuyên “dù Mộc thần y đã qua đời nhưng không phải hắn còn đồ đệ sao, tiểu Mộc thần y nhất định biết được thuốc này bào chế thế nào, chỉ cần tìm được hắn, ngươi liền được cứu. Tuy tiểu Mộc thần y hành tung bất định, chúng ta tìm nhiều năm như thế cũng không tìm được người nhưng nói thế nào cũng là có một tia hi vọng. Gia, ngươi đừng cứ vậy mà tử bỏ, nếu ngươi buông tay, ta phải làm sao?”

Vệ Cảnh muốn  đuổi hắn cút đi nhưng lại ho đến không nói nổi, lại nhìn thấy Dạ Ninh hai mắt đỏ hoe, bộ dáng muốn khóc, rốt cuộc không nhịn được nữa, quay mặt, cầm lấy viên thuốc kia, nhét nhanh vào miệng

Sáng sớm hôm sau,  Tiêu Minh Yên sai người đến gọi Tiêu Minh Kiểu rời giường, ai ngờ tiểu cô nương đêm qua ngủ trễ, giờ gọi thế nào cũng không chịu dậy

“Nha đầu này nhất định lại quên hôm nay là mồng một, mà thôi, để nàng ngủ đi” mồng một hàng tháng, hai tỷ muội đếu đến An Quốc tự ở ngoại ô cầu phúc nhưng Tiêu Minh Kiểu ham chơi, thường xuyên quên, vì thế Tiêu Minh Yên cũng đã quên, một mình rời đi

Tiêu Minh Kiểu ngủ thẳng giấc đến giờ ngọ mới tỉnh. Chậm chạp rời khỏi giường, ăn trưa xong, nghĩ nghĩ liền nâng cao cái bụng ăn đến căng tròn đi tới Điểu viên bảo bối của lão cha nhà mình

“Cũng không biết Vệ Cảnh có thích chim không?hay là cứ mang qua đi, nếu hắn không thích thì ta lại mang về. Tiếc là không thấy Tiểu thanh của ta đâu, nếu không nhất định cho hắn mở mang tầm mắt” nói đến đây, tiểu cô nương đang lảm nhảm một mình lại buồn bực chu mỏ

Tìm lâu như vậy cũng không tìm được, hà bao bảo bối của nàng chắc chắn đã bị người khác nhặt được, thật đau lòng, những thứ đó đều là nàng trăm cay nghìn đắng mới tìm được ah

Hành Cáo nhìn nàng, đang muốn nói chuyện thì cách đó không xa đột nhiên vang lên thanh âm vui vẻ “phụ thân, bên này, bên này”

Tiêu Minh Kiểu quay đầu nhìn sang, thấy một tiểu nam hài mập mạp ôm quả cầu chơi đùa, phía sau hắn là một thanh niên cao lớn chừng hai mươi ba hai mươi bốn tuổi, mày kiếm mắt sáng, rất tuấn lãng, nhưng khí chất trong trẻo lạnh lùng lại làm hắn có vẻ khó gần

Hắn đang cùng tiểu mập mạp chơi bóng nhưng lại im lặng chơi, không hề lên tiếng

“Là a huynh.” Tiêu Minh Kiểu nhấc chân chạy qua bên đó

“Tiểu cô cô ngươi tới rồi! Ta…” Tiểu mập mạp nhìn thấy nàng, rất là vui vẻ, nào ngờ chưa nói hết lời đã bị tiểu cô cô xấu xa cướp lấy quả bóng trong tay

Tiểu mập mạp nhảy lên đoạt lại nhưng làm thế

nào cũng không được, lập tức nước mắt lưng tròng nói ‘đây là cầu vải mà phụ thân mới làm cho ta, tiểu cô cô trả cho ta được không? ta lấy thịt khô đối với ngươi nha”

“Không đổi, không đổi, ta thích cái này” Tiêu Minh Kiểu cười ha ha, không hề có chút xấu hổ vì bắt nạt tiểu bằng hữu

“Tiểu cô cô, Chu Chu thích nhất ngươi nha” tiểu mập mạp liền ôm chân nàng, làm nũng

“Thật sao? so với cầu vải này thì thế nào? Chu Chu thích ta hay là thích nó?”

Đây chính  là không biết xấu hổ. Hành Cáp không đành lòng nhìn, nghiêng đầu sang một bên

“Kiểu Kiểu ngoan, đừng giành với Chu Chu” đúng lúc này, thanh niên tuấn mỹ kia quay đầu nhìn Tiêu Minh Kiểu, thanh âm của hắn như châu ngọc rơi xuống đất, rất dễ nghe, chỉ là tốc độ nói chuyện rất chậm. Hắn chính là huynh trưởng của Tiêu Minh Yên và Tiêu Minh Kiểu, là Phúc vương thế tử Tiêu Trường Quy ngốc tử mà Vương Yến Như đã nhắc tới

“Ta nghe a huynh nhưng mà a huynh lại làm cho ta một cái tiểu thanh khác được không?’ huynh trưởng chủ động nói chuyện với mình, hai mắt Tiêu Minh Kiểu sáng lên, cọ cọ đến cạnh hắn

Tiêu Trường Quy cúi đầu nhìn muội muội, hồi lâu mới tốt một tiếng, rồi lại rất lâu mơi nâng tay phải lên, không tự nhiên xoa nhẹ đầu nàng hai cái

Tiêu Minh Kiểu viên mãn, đưa cầu vải có đường may kỳ lạ đưa cho tiểu mập mạp, chơi với hai cha con một lát rồi mới mang theo Hành Cáp tiếp tục đi tới Bách Điểu viên

“Bệnh tình của a huynh gần đây dường như khá hơn một chút’ nàng vừa đi vừa vui rạo rực nói “ngươi xem, vừa rồi ta còn chưa lên tiếng, hắn đã chủ động sờ đầu ta nha, trước kia ta nói thế nào, hắn cũng không để ý tới ta”

Tiêu Trường Quy không ngốc, chỉ là trước đây trải qua chút chuyện không vui, bị kích thích đến thay đổi tâm tính, không thích nói chuyện mà thôi. Nhiều năm qua, trừ người nhà thân cận được hắn thỉnh thoảng đáp lại thì những người khác, đều bị hắn xem như là không khí. Hắn cũng không thích ra ngoài, phần lớn thời gian đều yên lặng ở trong viện của mình đánh đàn vẽ tranh, thỉnh thoảng còn làm mấy đồ chơi kỳ lạ không biết học được ở đâu cho Tiêu Lâm Chu chơi. Nhưng nếu có người lại chưa được sự đồng ý của hắn mà tự ý xâm lấn vào lãnh địa của hắn hoặc làm chuyện gì đó khiến hắn cảm thấy bất an, hắn sẽ từ trầm mặc chuyển thành táo bạo, lúc nghiêm trọng còn có thể đánh mất thần trí, giống như đổi thành một người khác hoàn toàn. Hai mươi mấy năm qua, người lạ có thể thành công tiếp cận được hắn chỉ có mẹ đẻ của tiểu mập mạp Tiêu Lâm Chu nhưng trước giờ Tiêu Trường Quy chưa từng đề cập bất cứ chuyện gì về cô gái kia, cho nên chuyện rủi ro ngoài ý muốn xảy ra vào năm năm trước cùng cô nương mà hắn gặp được có bộ dạng gì, vẫn luôn là ẩn số trong lòng mọi người

Hành Cáp yên lặng nhìn nàng, trong lòng tự nhủ: đó là do ngươi bắt nạt người duy nhất trong phủ có thể khiến hắn có phản ứng ah, nếu không người ta cũng đâu thèm để ý tới ngươi”

“Nhưng mà a huynh hình như gần đây gầy hơn, chao ôi, bộ dạng này không đẹp mắt lắm, lát nữa phải nói phòng bếp một tiếng, làm thêm cho a huynh mấy món thịt ah”

Hành Cáp: “…”

Từ Bách Điểu viên chọn lấy một tiểu bát ca biết nói lại trở phòng thu thập vài món đồ chơi thú vị, Tiêu Minh Kiểu liền mang Hành Cáp ra cửa, nào ngờ đi được hai bước đã thấy Thu Linh mặc hồng bào, tay phe phảy quạt  giấy, vô cùng bảnh bảo chui ra từ một chiếc xe ngựa bốn góc có treo chuông đồng

“Tiểu tổ tông, sự tình ngươi muốn ta tra đã có tin tức

Tiêu Minh Kiểu vừa nghe liền bỏ qua mọi chuyện, vội vàng mời hắn vào phủ “biểu ca tra được cái gì?”

Thu Linh cũng không thừa nước đục thả câu “đêm đó nữ nhân ở cùng một chỗ với Triệu Thừa An chính xác , ta tra được tin tức từ nha hoàn bên cạnh nàng”

Tiêu Minh Kiểu sững sờ, sau đó tực giận không kềm được, vỗ mạnh xuống bàn một cái ‘tiện nhân”

Nhìn cái bàn bị đánh vỡ nút, Thu Linh nuốt một ngụm nước bọt ‘bình tĩnh, đừng manh động, có gì từ từ nói”

“Biết rõ Triệu Thừa An là hôn phu của a tỷ ta còn âm thầm thông đồng với hắn, nàng muốn làm gì? cạy góc tường của a tỷ ta?cho a tỷ ta đội nón xanh?” Tiêu Minh Kiểu không ngờ đường tỷ nhìn ôn nhu hiền hòa lại vụng trộm là ra chuyện như vậy, không dám tin đồng thời cũng cảm thấy vô cùng chán ghét “còn có Triệu Thừa An kia, tên khốn kiếp này, dám một chân đạp hai thuyền hoàn thất, hắn ăn gan hùm mật gấu sao?”

“Ngươi bình tĩnh đã, không chừng bên trong còn có nội tình gì ah, Triệu Thừa An xem ra cũng là người thông minh, không đến mức làm ra loại chuyện ngu xuẩn này”

Thu Linh còn chưa dứt lời, một nha hoàn sắc mặt trắng bệch vội vàng xông vào “quận chúa, việc lớn không tốt. Đại quận chúa, nàng…nàng gặp chuyện không may”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện