Quận Chúa Thỉnh Tỉnh Táo

Chương 100


trước sau

100

Tiêu Minh Kiểu ngủ đến giữa trưa hôm sau mới tỉnh lại

Vừa mở mắt liền nhìn thấy gò má tuấn lãng trắng nõn, nàng ngây ngô cười, cọ cọ vào cổ hắn như ngày thường, bàn tay nhỏ bé không an phận nhéo eo hắn hai cái, vừa định đùa giỡn vài câu, đột nhiên cảm giác được xúc cảm trong tay có gì đó không đúng. Sao lại bóng loáng? Y phục đâu?

Nàng ngẩn người, bàn tay vô thức thăm dò vùng phụ cận, kết quả…

Kèm theo tiếng rên rỉ câu người, tiểu cô nương cảm thấy trước mắt xoay chuyển, hoàn hồn lại thì đã bị người ta đè dưới thân, lỗ tai còn bị dùng sức mút một cái “tiểu lưu manh”

Hơi thở nóng rực, tiếng cười trầm khàn, Tiêu Minh Kiểu cảm giác lỗ tai nóng lên, cả người có chút tê dại

“Ngươi…”bối rối qua đi, tiểu cô nương rốt cuộc cũng nhớ lại chuyện tối qua, mặt đỏ lên, tứ chi hơi động một chút đã đau xót. Thấy hắn rục rịch, nàng vô thức đẩy hắn một cái, nhỏ giọng oán ‘không cần, vừa mệt vừa đau, chuyện này không thoải mái như trên sách nói, chơi không vui chút nào”

Vệ Cảnh đơ người, nhìn tiểu thê tử vẻ mặt ghét bỏ, híp mắt nói “không phải nữ tử lần đầu đều vậy sao?chúng ta thử lại lần nữa, biết đầu sẽ thoải mái hơn”

Nghe cũng có lý. Tiêu Minh Kiểu nghĩ nghĩ, bĩu môi nói “nhưng ta hiện còn đau, ngày mai hãy thử”

Vệ Cảnh dứt khoát cúi đầu hôn miệng nàng “ta sẽ nhẹ một chút” nhất định phải tiêu trừ sự hiểu lầm của nàng. Đúng, chính là hiểu lầm

“Không được, còn chưa súc miệng”

Vệ Cảnh đơ người

Phát hiện mình nói chuyện quá thẳng thắn, Tiêu Minh Kiểu cười khan một tiếng, vội giải thích “đừng hiểu lầm, ta không phải là ghét bỏ ngươi, chỉ là…ah, chơi xỏ lá. Đừng, Vệ Dập Chi, ngươi chơi đểu, chán ghét…”

Không biết qua bao lâu, thanh niên mới hài lòng buông tiểu thê tử ra, kề tai nàng hỏi nhỏ ‘có phải thoải mái hơn tối qua không?”

Vừa mới bị bức ép trả lời vô số lần, tiểu cô nương liếc hắn một cái, uể oải khàn giọng đáp ‘có, thoải ma cực kỳ. Ngươi lợi hại nhất, tuyệt nhất. Van cầu ngươi bỏ qua cho ta đi anh hùng, còn hỏi nữa, ta sẽ nhịn không được mà đánh ngươi”

Vệ Cảnh bật cười thành tiếng. Thê tử lúc bị bức ép liền đùa giỡn tiểu tính tình thật quá đáng yêu, khiến hắn nhịn không được muốn trêu chọc nàng

Hắn tính tình nội liễm, hiếm khi cười to tiếng như thế này, Tiêu Minh Kiểu nghe được, miệng cũng nhịn không được mà giãn ra. Nàng ôm cổ hắn, cọ cọ, trong lòng ngọt như ăn mật

“Trước kia sao không phát hiện ra ngươi lại bắt nạt người thế này chứ. Có cảm giác như mình đã bước chân lên thuyền giặc ah”

“Ngươi có thể bắt nạt lại ta, ta tuyệt không phản kháng”

“Không biết xấu hổ lại nhiệt tình, càng lúc càng giống ta nha. Quả nhiên là gần đỏ thì đỏ mà”

“Ân, đều do Kiểu Kiểu dạy bảo tốt. Cho nên, vừa rồi ngươi thực sự thoải mái đúng không?”

“Hahaha, Vệ Dập Chi, ngươi đủ rồi đó”

Hai người nằm trên giường đùa giỡn một lát mới sai người mang nước nóng đến rửa mặt chải đầu. Thu thập xong, hai người liền ra cửa, đến Phúc vương phủ ăn cơm.

Vừa ra đến cửa viện, có hạ nhân thần sắc bối rối chạy tới nói ‘Quận chúa, Thế tử, việc lớn không tốt. Tiết tướng quân…hắn gặp chuyện không may”

Tiết Phong mất tích. Lần này hắn ra kinh là phụng mệnh lệnh của Long Đức đế đi tiêu diệt thổ phỉ ở Định Châu, không ngờ khi chiến thắng trở về lại bị tàn dư thổ phỉ tập kích. Nghe nói khi đó tình huống vô cùng nguy cấp, Tiết Phong vì cứu thuộc hạ bị thương, cuối cùng vô ý rơi xuống dòng sông chảy xiết, bên dưới lại có nhiều đá ngầm, từ đó không thấy bóng dáng. Thuộc hạ của hắn đã tìm kiếm suốt cả đêm nhưng vẫn không tìm được người, tất cả mọi người đều nói hắn lành ít dữ nhiều, sợ là tính mạng đã nguy hiểm

Tiêu Minh Kiểu nghe xong, cả người ngây ngẩn, hồi lâu mới mờ mịt quay đầu nhìn Vệ Cảnh ‘ta…có lẽ còn chưa tỉnh ngủ, chúng ta quay lại ngủ thêm một giấc nữa đi”

Nhớ tới những lời tối qua của Dạ Tuyết, đáy mắt Vệ Cảnh bỗng dâng lên lãnh ý, đưa tay ôm nàng vào lòng ‘không có tin  chính là tin tức tốt, hắn thân thủ tốt, vận khí cũng tốt, sẽ không dễ dàng chết như vậy. Ngươi ngoan ngoãn đến Vĩnh An bá phủ bồi a tỷ đi, nàng hiện đang mang thai, không thể có chuyện. Chỗ Tiết Phong đã có ta, ta sẽ phái Thập Nhị Dạ đi tìm hắn, bọn họ sẽ dẫn hắn trở về”

Tiêu Minh Kiểu ngẩng đầu, hai mắt đỏ hồng, hít sâu một hơi làm cho mình tỉnh táo lại, hồi lâu mới siết chặt hai nắm đấm, gật đầu “ngươi nói đúng, hắn không có việc gì. Tên đại ngốc kia vừa mới đưa a tỷ ta về nhà, còn chưa thấy chất nhi của ta ra đời, chắc chắn sẽ không bỏ được,cứ vậy mà đi gặp Diêm Vương gia. Ta đi thăm a tỷ một chút, ngươi mau đến Thính Âm ác, tìm được hắn nhớ đánh hắn một trận, ai bảo hắn hù dọa người ta”

Vệ Cảnh đau lòng sờ đầu nàng

Buổi sáng ngọt ngào lập tức tan biến vì tin dữ bất thình lình

Nhìn theo bóng lưng nàng vội vã rời đi cùng Hành Cáp, sắc mặt Vệ Cảnh trầm xuống, đáy mắt bị hung ác nham hiểm lấp đầy

“Gia..”Dạ Tuyết ở bên cạnh nhìn bộ dáng hắn mà có chút kinh hãi, không dám nói tiếp

“Phái thêm người, mau chóng tìm được hắn. Mặt khác, nếu bọn họ đã động thủ với Tiết Phong, nhất định sẽ để lại sơ hở, cẩn thận thăm dò, phải tìm được người tính kế sau lưng hắn. Còn nữa, quan trọng nhất là phải chú ý động tĩnh trong cung”

Hiểu được ý hắn, Dạ Tuyết sắc mặt thay đổi, gật đầu một cái, nhanh chóng rời đi

Vệ Cảnh ngẩng đầu nhìn trời, mặt mày lạnh lùng, cứng rắn

Vừa tỉnh lại đã thấy béo lão cha và muội muội ở bên giường, Tiêu Minh Yên

vì nghe tin dữ mà ngất xỉu, đầu tiên là sững sờ, sau khi hồi tưởng lại mọi chuyện, lập tức nhắm mặt lại, hai tay nắm chặt chăn

Tiết Phong…

“A tỷ! Ngươi tỉnh ? Ngươi cảm thấy thế nào?có chỗ nào không thoải mái không?”

“Minh Yên, nữ nhi ngoan. Phụ vương vừa rồi đã tiến cung cầu hoàng bá phụ ngươi phái thêm người đi tìm, ngươi yên tâm, tiểu tử thúi Tiết Phong kia rất nhanh sẽ trở về”

Bụng mơ hồ đau, Tiêu Minh Yên không dám suy nghĩ, sợ hãi nữa, vội hít sâu một hơi, ép mình phải tỉnh táo lại

“Ta không sao, phụ vương, Kiểu Kiểu, các ngươi yên tâm, vì hài tử này, ta sẽ không để mình có chuyện gì”

Nàng không khóc, ngược lại Phúc vương và Tiêu Minh Kiểu nghe vậy, liếc mắt nhìn nhau rồi cùng bật khóc

Tiêu Minh Yên đơ người. Người nên khóc không phải là nàng sao?

“Ta biết rõ trong lòng ngươi khó chịu, ngươi không cần nghẹn mà hỏng người. A tỷ, ngươi khóc đi. Khóc…ợ, khóc lên sẽ không sợ hãi nữa”

“Đúng vậy, Minh Yên. Phụ vương muốn ngươi kiên cường, dũng cảm hơn chứ không phải là đèn nén tâm tình thế này. Ô ô. ..ngươi thế này, phụ vương rất đau lòng”

Dù có bi thương sợ hãi thế nào, có hai kẻ dở hơi này bên cạnh, trong lòng Tiêu Minh Yên cũng không còn khó chịu nữa. Nàng còn lau nước mắt cho bọn họ, trấn an bọn họ vài câu, sau đó nói ‘ta hơi đói, muốn ăn gì đó”

Nàng và hài nhi của bọn họ sẽ cùng nhau chờ hắn trở về. Nàng tin, hắn sẽ vì hai mẹ con nàng mà nhất định bình an trở về. Hắn không thể rời bỏ nàng mà đi, nàng biết chắc như vậy

Lo lắng chờ đợi vài ngày, Tiết Phong vẫn không có tin tức gì.

Tiêu Minh Yên vẫn tỉnh táo, Tiêu Minh Kiểu thì lòng nóng như lửa đốt, ở trước mặt tỷ tỷ không dám thể hiện nhưng vừa về tới nhà liền gấp như kiến bò trên chảo nóng

Vệ Cảnh trấn an thế nào cũng không có tác dụng, đành phải dùng cách khác để khiến nàng không có thời gian suy nghĩ chuyện khác

Nam nhân vừa mới được ăn mặc, dù thân thể hắn yếu hơn người bình thường một chút thì cũng không gây trở ngại hắn yêu thích chuyện này. Hơn nữa kỹ thuật của hắn cũng dần tốt hơn, Tiêu Minh Kiểu cũng bắt đầu cảm thấy thoải mái, hai người ở phương diện này cực kỳ hài hòa dù cũng rất mệt mỏi

Sáng sớm hôm nay vận động xong, Tiêu Minh Kiểu nằm trong lòng Vệ Cảnh, rầu rĩ đếm ngón tay “đã nhiều ngày như vậy, sao một chút tin tức cũng không có chứ”

Nhìn tiểu cô nương vừa xong chuyện lại nhớ tới việc này, Vệ Cảnh sờ đầu nàng, thở dài nói “không có tin tức thì chính là tin tức tốt. Nhiều người như vậy, gần như đã lật nhào lòng sông kia cũng không tìm được hắn, hắn nhất định còn sống”

Tiêu Minh Kiểu gật đầu, thoáng yên tâm “tỷ phu này, chờ sau khi hắn trở về, ta nhất định sẽ đánh hắn một trận, dám hù dọa a tỷ ta”

Hai người nằm thêm một lát mới rời giường

Thu thập ăn điểm tâm xong thì Phúc vương đến

“Hôm nay ta không cùng ngươi đến chỗ Minh Yên được, hoàng huynh triệu kiến ta, ta phải tiến cung một chuyến” Vì lo lắng cho Tiêu Minh Yên nên vài ngày nay, cứ sáng sớm, hai cha con nàng đều cùng đến Vĩnh An bá phủ thăm nàng

‘Được, vậy ta đi trước” Tiêu Minh Kiểu gật đầu, lại hỏi ‘nhưng hoàng bá phụ tìm ngươi có việc gì?hắn đã rất nhiều ngày không có chủ động triệu kiến chúng ta nha”

“Không biết, hoàng huynh gần đây vô cùng bận rộn, nhìn gầy đi rất nhiều. Nhất là khi tỷ phu ngươi xảy ra chuyện, hắn càng thêm bận rộn. Được rồi, ta tiến cung xem một chút đây” Phúc vương nói xong xoay người rời đi

Sau khi hắn đi, Tiêu Minh Kiểu cũng đi đến Vĩnh An bá phủ

Mấy ngày nay Vệ Cảnh đều bận rộn trong Thính Âm các, sau khi tiễn thê tử cũng mang Dạ Ninh ra cửa, nào ngờ vừa tới Thính Âm các chưa được một lát, Dạ Song đã vội vã chạy tới bẩm báo

“Gia, Phúc vương có thể gặp chuyện không may”

Tiếp nhận mật thu từ tay nàng, vừa đọc xong, đáy mắt Vệ Cảnh liền trầm xuống, đứng bật dậy “lập tức phái người đợi ở cửa cung, một khi nhìn thấy nhạc phụ đi ra, lập tức đưa hắn đến đây”

Đọc xong bức thư, Dạ Ninh cũng thay đổi sắc mặt “nếu hắn bị đưa ra…”

“Không thể để hắn rơi vào tay những người kia. Ngươi lập tức mang người đi an bài, nếu có ai ngăn cản..’Vệ Cảnh sắc mặt lạnh lùng như hàn băng ngàn năm ‘giết chết không cần hỏi”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện