Có lẽ lão thiên gia thấy ban ngày tuyên dâm quá hại mắt nên khi Tiêu Minh Kiểu chuẩn bị đụng ngã Vệ Cảnh, Lâm ma ma bên cạnh Cát thị khóc la, xông vào An Uyển cư
Tình nhân cũ tưởng chết mà vẫn còn sống, còn mang về cho hắn một nhi tử cao lớn tuấn lãng, Định Quốc công vô cùng cao hứng, quyết tâm đưa hai mẹ con kia về nhà. Cát thị khóc, nháo, cầu xin đều vô dụng, cuối cùng đành ký thác hi vọng đuổi đôi mẫu tử này lên người nhi tử, nói đúng hơn là trên người nhi tức hung hãn
“Nhiều năm như vậy không thấy bóng dáng, bây giờ đột nhiên xuất hiện, ai biết được có âm mưu gì không?Phu nhân là lo lắng cho Quốc Công phủ chúng ta, lo lắng cho Thế tử gia ngài nên mới nhất quyết không chịu, tức đến ngất đi. Ngài không thấy Quốc Công gia thương hai mẹ con kia thế nào đâu, nhất là đồ bỏ gọi là Nhị công tử kia, Quốc Công gia vừa thấy đã nói hắn rất giống mình. Thế tử, chuyện này, ngài không thể bỏ mặc ah” Lâm ma ma quỳ trên đất khóc lóc kể lể, nói năng mạch lạc, chứng cớ rõ ràng
Nếu không biết chuyện năm xưa, có lẽ Tiêu Minh Kiểu sẽ bị nàng nói mà động lòng, ra tay quản việc này. Dù sao nếu nhi tử của Chu thị thực sự trở thành thiếu gia của Định Quốc công phủ, với sự sủng ái của Định Quốc công đối với hai mẹ con bọn họ, chắc chắn sẽ tổn hại đến lợi ích của Vệ Cảnh. Nhưng hiện tại nàng chỉ muốn chống nạnh cười thật to, Chu thị cũng được, nhi tử của nàng ta cũng được, đều dựa vào thân phận địa vị của Định Quốc công, chỉ cần nàng thỉnh hoàng bá phụ đem tước vị Định Quốc công gia cho Vệ Cảnh, bọn họ còn có thể làm gì?nếu thực còn muốn giở trò, có nàng ở đây, bọn họ há có thể đạt thành ý định? Còn Cát thị, giờ lại muốn dựa vào nhi tử, nàng xứng sao?
Một đám tư lợi, để tự bọn họ chó cắn chó đi
“Quốc công gia là trưởng bối, việc riêng của hắn, chúng ta là vãn bối sao có thể nhúng tay vào. Huống chi không phải chỉ là thiếp thôi sao, dù là quý thiếp thì vẫn là thiếp, có vào cửa cũng phải cung kính gọi phu nhân là chủ mẫu, ma ma vẫn nên trở về khuyên phu nhân nên thả lỏng tinh thần đi”
“Nhưng Nhị công tử kia…”
“Chỉ là một thứ tử lưu lạc nơi phố phường mà thôi, chẳng lẽ còn dám tranh phong với Thế tử?” Tiêu Minh Kiểu không kiên nhẫn, nói xong liền lôi kéo Vệ Cảnh ra cửa. Bị Lâm ma ma quấy rối, nàng không còn tâm tư nghĩ đến chuyện viên phòng, nơi này quá ồn ào, đợi tối quay về biệt viện rồi tính
Vệ Cảnh thấy Lâm ma ma vẫn chưa từ bỏ ý định, muốn tiến lên ngăn cản liền lạnh lùng nghiêng đầu nhìn Dạ Ninh ở cách đó không xa
Dạ Ninh ghét bỏ nhìn phụ nhân trung niên nước mắt nước mũi đầy mặt, hai mắt trông mong nhìn Hành Cáp: hảo tỷ tỷ, ta không muốn chạm vào nàng, nàng thật bẩn
Hành Cáp im lặng liếc hắn một cái, làm như không thấy
Dạ Ninh ủy khuất bĩu môi, kéo Lâm ma ma đang không ngừng giãy dụa, không chút lưu tình, ném nàng ra khỏi An Uyển cư
“Trong phủ chướng khí mù mịt thật đáng ghét, chúng ta ra ngoài dạo phố đi”
Tiểu cô nương vẻ mặt ghét bỏ, hiển nhiên là bất bình thay hắn. Vệ Cảnh cong môi “ân” một tiếng, nắm tay nàng ra cửa
Hai người đến trà lâu nghe kể chuyện, còn đến sòng bạc, đợi khi sắc trời đã tối đen mới nhàn nhã quay về biệt viện kế bên Phúc vương phủ
Sau khi nghe báo lại phản ứng của Vệ Cảnh và Tiêu Minh Kiểu, Cát thị nằm xụi lơ trên giường. Nàng biết Vệ Cảnh đối với nàng không có bao nhiêu tình cảm nhưng chưa bao giờ nghĩ hắn lại tuyệt tình như thế. Nàng là mẫu thân của hắn, là người bất chấp nguy hiểm mà sinh ra hắn, hắn sao có thể nhẫn tâm như thế? sao có thể chứ?
“Sớm biết vậy lúc trước không nên sinh ra hắn, sớm biết vậy ngay khi vừa mang thai nên đánh rớt hắn. Nếu không vì tên nghịch tử khắc mẫu này, nương sẽ không đưa tiện nhân Chu Xuân Dung kia đến đây, phu quân cũng sẽ không thay lòng đổi dạ. Đều do hắn, ma ma, ta muốn giết hắn, đều do hắn”
Nhìn Cát thị thanh âm khàn khàn, thần sắc dữ tợn như điên cuồng, Lâm ma ma lệ rơi đầy mặt “cô nương, ngươi cũng đừang vì Quốc công gia mà thương tâm nữa, hắn không đáng”
Hai chủ tớ ôm nhau khóc ròng
Định Quốc công biết được phản ứng của nhi tử lại thở phào nhẹ nhõm, hắn cũng không muốn vì chuyện này mà chống đối Tiêu Minh Kiểu, bọn họ không muốn quản lại hợp ý hắn
Sau khi ăn tối xong, Tiêu Minh Kiểu và Vệ Cảnh sang Phúc vương phủ chơi
Vừa vào cửa đã nhìn thấy vẻ mặt ngưng trọng của béo lão cha, Tiêu Minh Kiểu đi tới, gãi gãi cái cằm đầy thịt của hắn, hỏi ‘sao lại mặt mày ủ rũ, không vui thế kia?”
Thấy tiểu khuê nữ đến, Phúc vương lập tức tươi cười nhưng trên mặt vẫn còn thần sắc lo lắng “ta vừa tiến cung tìm hoàng huynh nhưng hắn không gặp ta. Đây là lần thứ ba trong tháng rồi”
“Vậy thì sao?” Tiêu Minh Kiểu nghiêng đầu “mấy ngày trước ta tiến cung thỉnh an, hoàng bá phụ cũng không gặp ta, hắn gần đây hình như rất bận, ta tiến cung nhiều lần cũng đều không thấy hắn, ngẫu nhiên nhìn thấy một lần thì hắn cũng rất nhanh đã rời đi”
Long Đức đế cần chính yêu dân, trăm công nghìn việc, không phải lúc nào cũng rảnh để bồi bọn họ. Hơn nữa gần đây trên triều đình phát sinh vài chuyện lớn, hắn không rảnh để gặp bọn họ cũng là bình thường
Phúc vương muốn nói lại thôi, cố bỏ qua cảm giác bất an khó hiểu trong lòng, vỗ vỗ bụng béo “cũng không có gì, chắc là ta nghĩ nhiều thôi”
Đông cung chưa định, các hoàng tử tranh đấu ngày càng kịch liệt nhưng hoàng huynh đang lúc tráng niên chính trực, sẽ không có người ngu xuẩn mà gây sự vào lúc này
“Nhưng mà hoàng bá phụ gần đây sắc mặt không được tốt lắm, sáng mai ta sẽ
“Được, sáng mai phụ vương đi cùng ngươi”
‘Được”
Lúc này tiểu béo ôm quả cầu vải chạy vọt vào “tiểu tiên nữ cô cô, ta rất nhớ ngươi nha”
“Thật? vậy mau hôn một cái”
“Hôn”
Một lớn một nhỏ ôm nhau đùa giỡn, Vệ Cảnh mỉm cười nhìn, lông mi dài lại không dấu vết lóe lên một cái
Một lúc sau Dạ Tuyết đột nhiên đến, nói là có chuyện, mời Vệ Cảnh trở về
Vệ Cảnh lúc trước chỉ lo dưỡng bệnh, gần đây thân thể tốt hơn cũng bắt đầu có nhiều chuyện phải giải quyết hơn. Tiêu Minh Kiểu cũng không hỏi nhiều, khoát tay nói “ngươi đi đi, ta chơi một lát rồi về”
Vệ Cảnh gật đầu, lại cáo từ với béo nhạc phụ và béo chất tử đang chiếm lấy thê tử của mình, sau đó cùng Dạ Tuyết quay về biệt viện
“Gia, có tin tức .”
Bóng đêm mờ tối, gió lạnh phả vào mặt, Vệ Cảnh giương mắt nhìn mây đen đầy trời, thản nhiên nói “nói”
Dạ Tuyết thấp giọng bẩm báo, thanh âm của nàng vốn dễ nghe, lúc này lại lạnh lùng như mùa đông, khiến người ta nghe mà rùng mình
Vệ Cảnh nghe xong, vẻ mặt không vui, cau mày, hồi lâu mới lên tiếng “mau lập tức đi chuẩn bị, mặt khác chuyện này không được để Kiểu Kiểu biết”
Dạ Tuyết trầm mặc một lát, nói ‘vạn nhất không kịp…”
‘Nàng là thê tử của ta, ta sẽ dốc hết sức bảo vệ nàng” Vệ Cảnh nhìn nàng nói ‘nếu ngay cả thê tử của mình cũng không che chở được, tổ mẫu sẽ giận ta”
Dạ Tuyết sững sờ cũng bừng tỉnh đại ngộ ‘dạ, ta biết rõ”
Lúc Tiêu Minh Kiểu trở lại, Vệ Cảnh đã rửa mặt lên giường. Bên giường đặt một cái đèn dầu, hắn mặc trung y tuyết trắng, tóc dài như mực rối tung, một tay cầm sách, dựa người vào đầu giường, đẹp như một bức tranh
Tiểu sắc quỷ nhìn đến không chớp mắt, quên cả đi đường
“Đã về? sao không vào?”
Cho đến khi nam nhân trên giường nghiêng đầu nhìn về phía nàng, nàng mới giật mình lấy lại tinh thần, nhào qua “đây là mỹ nhân từ đâu tới mà dễ nhìn như vậy, mau để bổn đại gia nhìn một chút”
Vệ Cảnh đặt sách trong tay xuống, cười đón nàng ‘bên ngoài trời lạnh, đại gia uống chén trà cho ấm thân đi”
Nhớ tới thư hồi âm của Trần lão thái y, hai mắt Tiêu Minh Kiểu lập tức sáng lên, cười thầm trong lòng, vén chăn chui vào trong “cần gì trà nóng làm gì, mỹ nhân trực tiếp dùng thân thể sưởi ấm cho ta là được”
Trước khi chưa làm rõ vì sao trước kia nàng không để mình chạm vào sẽ không để nàng lại trêu chọc mình, vì thế Vệ Cảnh đè tiểu lưu manh trước mặt lại “không được phép nghịch ngợm”
Tiêu Minh Kiểu không để ý, ôm lấy eo hắn, cắn nhẹ một cái ‘bỏ đi, tiểu mỹ nhân, khí lực của ngươi không lớn bằng ta, chạy không thoát đâu”
Vệ Cảnh dở khóc dở cười, đang muốn nói chuyện, ngay cái eo nhạy cảm đột nhiên tê rần, đồng thời tiểu móng vuốt không an phận cũng nhanh chóng chui vào trong quần áo của hắn sờ soạng. Hai mắt hắn lập tức tối sầm lại, nhịn không được xoay người đè nàng dưới thân, chế trụ động tác của nàng
Đang giờ trò lưu manh lại bị ngăn lại, Tiêu Minh Kiểu cũng không để ý, liếm khóe miệng, hai mắt lấp lánh nhìn hắn ‘Dập Chi ca ca…Chúng ta…viên”
Còn chưa nói hết, tay trái Vệ Cảnh đột nhiên hành động, giơ lên một tờ giấy nhỏ ‘đây là cái gì?”
Tiêu Minh Kiểu ngây người, hồi lâu mới có phản ứng “không có gì, ta ..chỉ là…”
Nhưng Vệ Cảnh đã đọc được dòng chữ trên tờ giấy, là nét bút của trần lão thái y
Nhìn hắn nheo mắt, thần sắc không thay đổi lại có chút dọa người khó hiểu, Tiêu Minh Kiểu lập tức cảm thấy da đầu tê dại, nuốt nước miếng nói ‘khụ, ngươi nghe ta giải thích, ta không có hoài nghi ngươi không được, chỉ là..”
Vệ Cảnh đen mặt, hít sâu một hơi, cúi đầu, dùng sức hôn lên môi nàng “người khác sao biết ta được hay không, Kiểu Kiểu phải tự mình nghiệm chứng mới được”
Đêm động phòng hoa chúc muộn kéo dài đến hơn nửa đêm mới kết thúc
Trước khi mất đi ý thức, Tiêu Minh Kiểu vừa ủy khuất vừa vui vẻ, trong lòng chỉ có một ý niệm: nam nhân ở trên giường đều là tên khốn kiếp, những gì trong sách viết đều không lừa nàng có điều cũng không có thoải mái như trong truyền thuyết nói, nhất là lúc mới đầu, đau chết nàng
Nàng ngủ say, nam nhân liên tục muốn nàng nhiều lần vẫn tỏ ra thản nhiên lúc này mới lộ ra vẻ mệt mỏi. Hừ, mệt chết hắn. Tuy nhiên cúi đầu nhìn tiểu thê tử thần sắc ngây thơ, trong lòng hắn lại như được lấp đầy, nhịn không được cong môi nở nụ cười
Tiểu cô nương sáng lạn như ánh mặt trời rốt cuộc cũng thực sự thuộc về hắn. Thật tốt