Quận Chúa Thỉnh Tỉnh Táo

Chương 101


trước sau

101

Khi Long Đức đế đột nhiên hộc máu ngã xuống, Phúc vương vừa mới hành lễ với hắn ngồi xuống, đang muốn hỏi hắn đột nhiên triệu kiến mình là có chuyện gì. Không ngờ chưa kịp mở miệng, Long Đức đế vừa nghị sự với ba vị đại thần xong, đang cho bọn họ lui ra thì mặt biến sắc, miệng phun máu tươi, cả người ngã xuống trên bàn

Phúc vương ngây người, ba vị đại thần ngây ngốc, cho đến khi Tổng quản nội thị Lưu Hải thét chói tai nhào tới đỡ Long Đức đế, mọi người mới phục hồi tinh thần

“Hoàng huynh! Hoàng huynh, ngươu thế nào?” tấu chương trên bàn nhiễm đầy máu của Long Đức đế, Phúc vương sắc mặt trắng xanh, vừa kinh vừa sợ xông lên cầm tay huynh trưởng, quay đầu hô to với các nội thị bên ngoài ‘gọi thái y, mau gọi thái y đi”

Trong phòng lập tức loạn thành một đoàn, ba vị đại thần thần sắc ngưng trọng liếc nhìn nhau. Thân thể Bệ hạ xưa nay luôn cường kiện, sao lại đột nhiên…

“Lưu Hải. Hoàng huynh ta thế nào? thân thể hắn thời gian qua luôn khỏe mạnh, sao đột nhiên hộc máu hôn mê?”

“Hồi vương gia, lão nô cũng không biết. Trước…trước giờ Bệ hạ luôn khỏe, không có chỗ nào không thoải mái”

Vậy là thế nào? Phúc vương tâm hoảng ý loạn, đang muốn nói gì thì Viện phán thái y viện mang theo hai trợ thủ vội vã chạy tới theo sau còn có hai vị hoàng thân tôn thất, hai người vì có việc mà tiến cung bẩm báo với Long Đức đế

“Bệ hạ? đây là có chuyện gì? Bệ hạ như thế nào?”

Phúc vương không có thời gian nói với bọn họ, chỉ đỏ mắt hô lên với Viện phán thái y “lão Vu, lão Vu, ngươi mau đến xem hoàng huynh ta ah”

Thái y bị cảnh tượng này hù dọa đến râu tóc dựng ngược, vội cõng hòm thuốc chạy tới “vương gia, thần đến’

Nửa khắc đồng hồ sau.

“Như thế nào? hoàng huynh ta thế nào?”

“Đúng vậy, Vu thái y, ngươi mau nói đi, Bệ hạ rốt cuộc thế nào?”

Hiện tại Đông cung chưa định, các hoàng tử đấu tranh kịch liệt, chúng đại thần cũng vì chuyện này mà chia bè kết phái, người tới ta đi, người lừa ta gạt. Lẽ ra dưới tình huống như vậy, thân thể Long Đức đế có việc gì là không thể truyền ra ngoài, nếu không triều đình sẽ náo động nhưng hôm nay rất nhiều người có mặt ở đây, chuyện này muốn lừa gạt cũng không được, cho nên Vu thái y chỉ có thể nói ‘Bệ hạ trúng độc mãn tính’

Thân thể tròn vo của Phúc vương lập tức bật lên như quả cầu “độc?”

Những người khác cũng khiếp sợ không thôi “có người can đảm mưu hại Bệ hạ?”

“Tra. Mau tra cho bản vương”Phúc vương tức giận đến cắn răng, gương mặt béo núc cũng biến hình nhưng hắn chưa nói hết lời,Quan thái y đứng bên cạnh hắn đột nhiên hít hít cái mũi, ra sức ngửi lên cổ hắn, tư thế y như muốn giở trò lưu manh

Mọi người đều trợn mắt há mồm

‘Quan thái y, ngươi đây là…” Vu thái y nghi hoặc, cũng vô thức tiến đến cạnh Phúc vương ngửi một cái, lập tức sắc mặt đại biến, không dám tin mở to mắt

“Là hương vị của Thất đoạn thảo. Đúng là nó”Quan thái y ngẩng đầu, vẻ mặt tràn đầy khiếp sợ “vương gia…trên người ngài sao lại có Thất đoạn thảo?”

Phúc vương ngơ ngác “Thất đoạn thảo gì chứ?”

“Là một loại thảo dược có thể dẫn phát độc mãn tính trên người Bệ hạ” Vu thái y trầm giọng đáp, sắc mặt của mọi người cũng lập tức thay đổi

Chẳng lẽ người muốn hại Long Đức đế chính là Phúc vương?

Dù Phúc vương chỉ là một nhà vương, không tham dự triều chính nhưng có ví dụ của Vĩnh vương phía trước, không ai dám vào thời điểm này nói hắn vô tội. Nhưng chỉ dựa vào mùi Thất đoạn thảo như có như không trên người hắn thì không đủ để chứng minh hắn là hung thủ mưu hại Long Đức đế

Long Đức đế hôn mê bất tỉnh, mọi người nhất thời cũng không biết nên xử lý chuyện này thế nào, chỉ có thể tạm thời mời Phúc vương ở lại trong cung.

Nào ngờ Tề quận vương tính tình nóng nảy lại có ân oán cũ với Phúc vương lại lên tiếng ‘Bệ hạ xưa nay đối với vương gia đau sủng có thêm, vương gia nhất định không thể nào làm ra chuyện đại nghịch bất đạo thế này, chắc chắn là bị người hãm hại. Chỉ là chuyện này quan hệ trọng đại, chủ mưu tâm tư ác độc khiến người ta giận sôi người, phải nhanh chóng điều tra rõ ràng mới được. Theo ta thấy, phải lập tức mời Đại lý tự khanh phái người đến lục soát Phúc vương phủ”

Ba vị đại thần nghe vậy đều chấn động, Hộ bộ thị lang lập tức phản bác ‘không có chứng cớ xác thực sao có thể tùy tiện lục soát vương phủ? e là không hợp quy củ”

Phúc vương là đệ đệ mà Long Đức đế sủng ái nhất, Long Đức đế cưng chiều hắn như nhi tử, nếu hắn thật sự bị người hãm hại, bọn họ lại không để ý tới thể diện của hắn mà lục soát Phúc vương phủ, sợ rằng Long Đức đế luôn bao che khuyết điểm sau khi tỉnh lại sẽ gây phiền toái cho bọn họ

“Chỉ cần vương gia đồng ý, vậy không tính là không hợp quy củ’Tề quận vương nhất quyết không bỏ qua, nhìn Phúc vương, không có hảo ý nói ‘ngài đi ngay ngồi thẳng, nhất định không sợ người ta kiểm tra đúng không?”

Phúc vương tức giận trừng mắt nhìn hắn

Tề quận vương hả hê cười, lại nói ‘ta nói thế đều là vì nghĩ cho vương gia và Bệ hạ. Dù sao lúc này chúng ta không hề có chút manh mối về kẻ chủ mưu hại Bệ hạ, chỉ duy nhất biết được có liên quan tới Thất đoạn thảo trên người vương gia, lục soát Phúc vương phủ có thể sẽ tìm được chứng cớ chứng tỏ vương gia bị người hãm hại. Như vậy chẳng những giúp vương gia thoát khỏi tội danh mà còn sớm ngày tìm ra thủ phạm thật sự, cớ sao không làm?’

“Ý của ngươi là, nếu hôm nay bản vương không đồng ý cho các ngươi lục soát vương phủ thì chính là chột dạ, tâm hoài bất quỷ, cũng chính là hung thủ, đúng không?” Phúc vương lạnh lùng nói “phép khích tướng, ngươi nghĩ rằng ta sẽ mắc mưu?”

Tề quận vương nhướng đôi mắt cá chết, vẻ mặt thiếu đánh đáp trả “xem ra vương gia là sợ, vậy coi như ta chưa nói gì”

Phúc vương híp mắt, đi đến cạnh hắn “ngươi rất đắc ý?”

Đương nhiên, Tề quận vương nhủ thầm: ta còn hận không thể chống nạnh cười to một trận ah

Phúc vương đột nhiên túm lấy râu hắn nhảy dựng lên, vừa đè hắn xuống đất, vừa chửi “tử lão đầu, thấy ta xúi quẩy, ngươi đắc ý lắm sao?ta cho ngươi đắc ý này, ta cho ngươi nói ta hại hoàng huynh này, ta cho ngươi dám vênh váo với ta này. Xem ta có đánh chết tử lão đầu ngươi không” hắn nhìn thì mập nhưng đánh người rất nhanh nhẹn, Tề quận vương ốm nhách bị hắn vừa đè vừa đánh, đau đến suýt bật khóc

Mọi người chỉ có thể trơ mắt nhìn

Ngay lúc mọi người cho rằng Phúc vương chột dạ, hắn lại ngẩng đầu nói ‘tra thì tra đi, chỉ cần sớm tìm ra hung thủ mưu hại hoàng huynh, chút thể diện của

ta có tính là gì” nói xong lại đánh Tề quận vương vài cái “ta đánh hắn chỉ vì nhìn hắn ngứa mắt thôi, các ngươi cứ tự nhiên đi”

Tề quận vương đơ người

Mọi người: á khẩu

Phúc vương chủ động đề nghị lục soát vương phủ của mình, thái độ quang minh lỗi lạc nhưng khi mọi người nghĩ rằng đã oan uổng hắn thì lão thiên gia lại hung hăng quăng cho họ một bạt tai. Cấm vệ quân thế nhưng tìm được trong mật thất tại thư phòng của Phúc vương một kiện long bào

Long bào nha. Rõ ràng là Phúc vương muốn tạo phản rồi.  Long Đức đế đối với hắn tốt như vậy cơ mà, đúng là lang tâm cẩu phế, vong ơn bội nghĩa, cầm thú cũng không bằng

Không chỉ mọi người khiếp sợ mà Tiêu Minh Kiểu nghe nói Cấm vệ quân lục soát Phúc vương phủ liền vội vã từ Vĩnh An bá phủ trở về để ngăn cản, khi nhìn thấy long bào cũng ngây người như phỗng. Không phải nàng hoài nghi béo lão cha nhà mình có dã tâm mà vì kiện long bào này làm cho nàng ý thức được có người đang núp trong bóng tối, trăm phương ngàn kế muốn phá hủy phụ vương nàng và Phúc vương phủ

“Vì cái gì? Phụ vương chỉ là một nhàn vương không có thực quyền, không có sự sủng ái của hoàng bá phụ, cái gì cũng không làm được. Tên khốn kiếp đầu độc hoàng bá phụ nhất định là vì ngôi vị hoàng đế nhưng nếu chỉ là vậy, hắn hạ độc hoàng bá phụ là đã đạt được mục đích, vì sao còn muốn thiết kế hại phụ vương ta?’ chỉ mới một ngày, toàn bộ thế giới đều thay đổi. Tối hôm đó, Tiêu Minh Kiểu rốt cuộc tỉnh táo lại, mở to hai mắt hồng hồng, hỏi

Vệ Cảnh vô cùng đau lòng, đưa tay vuốt ve mái tóc nàng “vì chủ mưu hoài nghi vương gia và Tiết Phong đã biết được bí mật của hắn”

Lời này không chỉ Tiêu Minh Kiểu mà Tiêu Minh Yên ở bên cạnh cũng sửng sốt “ngươi nói vậy là có ý gì?”

Vệ Cảnh cau mày, thuật lại mọi chuyện

Hóa ra khi hắn giúp Tiết Phong điều tra chuyện Vĩnh vương mưu phản, ngoài ý muốn phát hiện Vĩnh vương làm chuyện động trời như vậy, sau lưng còn có bóng dáng một người khác nhưng người kia che giấu thật sâu, làm việc cũng rất cẩn thận, phải sau khi Vĩnh vương tự sát, hắn và Tiết Phong mới mơ hồ nhận ra sự tồn tại của người này. Vĩnh vương gặp chuyện không may đã đả thảo kinh xà, bọn họ tra xét thật lâu cũng không tra ra chứng cứ gì nhưng chuyện này liên quan trọng đại, bọn họ vẫn không từ bỏ mà tiếp tục điều tra, có lẽ vì thế mà người kia sợ hãi, cho nên mới chó cùng rứt giậu mà tiên hạ thủ vi cường

Vì Vệ Cảnh không muốn người khác biết quan hệ của mình với Thính Âm các nên chưa từng ra mặt, vì thế trong mắt độc thủ sau màn chỉ thấy người tra ra Vĩnh vương mưu phản cùng phát hiện ra hắn là Tiết Phong, còn có Phúc vương đã trợ giúp cho Tiết Phong trong việc này không ít, cho nên mới nhằm vào bọn họ. Đương nhiên còn có nhân vật nắm giữ sinh mệnh của mọi người là Long Đức đế. Nhưng Long Đức đế thân thể cường kiện, anh minh uy nghiêm, Vệ Cảnh cũng không đoán được người kia sẽ hạ độc hắn, lá gan cũng quá lớn ah. Huống chi Long Đức đế là minh quân đã gặp qua vô số sóng to gió lớn, lẽ ra không thể bị người ta tìm ra sơ hở mới đúng. Cũng vì thế mà thời gian trước, cả nhà Phúc vương không có phát hiện ra Long Đức đế khác thường

“Hóa ra A phong xảy ra chuyện là bị ám toán”Tiêu Minh Yên rũ mi, xoa xoa bụng, hít sâu một hơi. Khó trách người đối mặt ngàn vạn kẻ địch trên chiến trường cũng chưa từng thất bại lại bị mấy tên cường đạo làm khó

Vệ Cảnh gật đầu, nhìn Tiêu Minh Kiểu thần sắc sững sờ, có chút áy náy nói ‘ta sợ ngươi lo lắng nên không nói cho ngươi biết mấy việc này, lại không ngờ người kia không thể chờ được”

“Ta có chút giận ngươi nhưng giờ không rảnh để tính sổ với ngươi, ghi sổ đã” Tiêu Minh Kiểu cắn môi nói “theo như ngươi nói, có phải ta và a tỷ cũng gặp nguy hiểm đúng không? Phụ vương đối với hai chúng ta tốt nhất, ai biết hắn có nói bí mật kia cho chúng ta biết hay không, vì an toàn, hung thủ đã ra tay với phụ vương và tỷ phu ta thì chắc chắn cũng sẽ đụng tới chúng ta, đúng không?”

Đáy mắt Vệ Cảnh lóe lên lãnh ý ‘cho nên chuyện này nhất định phải tốc chiến tốc thắng”

Suy cho cùng chỉ là hai cô nương, khi không có chỗ dựa liền không mà nên sóng gió gì, cho nên trước mắt độc thủ sau màn sẽ không lập tức ra tay với các nàng nhưng về lâu dài, ngôi vị hoàng đế đến tay, hắn chắc chắn sẽ không bỏ qua cho các nàng

“Người kia nhất định muốn phụ vương phải chết, may mai đúng lúc phái người đi cứu phụ vương và cả nhà a huynh, nếu không hậu quả sẽ nghiêm trọng không thể tưởng tượng nổi” Tạo ra hiện trường sợ tội tự sát ở trong tù là chuyện không hề khó.

Tiêu Minh Yên hoàng sợ, đứng dậy, nghiêm túc hành lễ với Vệ Cảnh “đa tạ muội phu”

Vệ Cảnh vội vàng tránh qua một bên “đều là người một nhà, cần gì xa lạ như vậy”

“Không phải xa lạ mà là cảm tạ” Tiêu Minh Kiểu kéo tay hắn, nghiêm túc nói ‘nếu không có ngươi, có thể phụ vương hiện đã bị người ta hại chết”

Vệ Cảnh xoa tay nàng, ánh mắt ôn nhu mà kiên định “ta sẽ tìm cách giải quyết việc này, ngươi đừng lo, sẽ không có việc gì”

Tiêu Minh Kiểu muốn nói gì nhưng nhìn đôi mắt tĩnh mịch của hắn, mọi hoài nghi của nàng đều không nói nên lời. Dù trong lòng thấp thỏm lo âu nhưng cảm giác có hắn ở đây, tất cả kiếp nạn chỉ như một cơn ác mộng, sau khi tỉnh lại sẽ là cảnh xuân tươi tốt ngập tràn ánh nắng


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện