Quận Chúa Thỉnh Tỉnh Táo

Chương 102


trước sau

102

Phúc vương vừa vào cung, Vệ Cảnh đã phái người bí mật đi đón một nhà Tiêu Trường Quy.

Sau khi tìm được long bào trong Phúc vương phủ, Thành vương được nhiều người ủng hộ và có khả năng nhập Đông cung nhất đã thương nghị cùng triều thần, quyết định trước giam Phúc vương vào Đại lý tự, chờ sau khi Long Đức đế tỉnh lại sẽ xử trí cụ thể. Nhưng khi Cấm vệ quận áp giải Phúc vương đi, đám người Dạ Ninh đã tập kích bất ngờ, cướp người mang đi.

Xem như tội danh mưu ngịch của Phúc vương đã định, mọi người đều nói hắn giả heo ăn thịt cọp, lang tâm cẩu phế…Nhưng đối với Phúc vương phủ thì danh tiếng chỉ là hư vô, người bình an vô sự mới là quan trọng nhất. Vì vậy dù từ một hậu duệ thiên hoàng quý tộc luân lạc thành đào phạm thì cả nhà Phúc vương trốn dưới mật thất của Thính Âm các đều không sa sút tinh thần, chỉ lo lắng cho tình cảnh của Long Đức đế và tỷ muội Tiêu Minh Yên

‘Không biết hoàng huynh hiện thế nào, còn Minh Yên và Kiểu Kiểu nữa, bọn họ nhất định sẽ ép hỏi bọn họ để tra tung tích của chúng ta, không biết các nàng có chịu khổ hay không” Phúc vương thở dài, giận dữ mắng “không biết tên súc sinh nào làm chuyện này, ta mà biết, nhất định sẽ lột da hắn”

“Tổ phụ đừng lo, tiên nữ nhà chúng ta thông minh nhất, sẽ không chịu khổ” tiểu béo được phụ thân ôm vào lòng, ngọt ngào an ủi, còn đưa chân giò nước sốt thơm ngon đến ‘ăn cái này đi, rất ngon”

Nhìn tôn tử ngây thơ vô lo, Phúc vương nở nụ cười nhưng rất nhanh đã xụ mặt, hắn không có tâm tình ăn uống

“Người kia chậm chạp không dám lộ diện cho thấy cũng không có khả năng mưu phản, sở dĩ lần này hắn thành công là vì thừa dịp người ta chưa chuẩn bị mà ra tay trước. Nhạc phụ không nên lo lắng quá mức, trước khi hắn nắm giữ toàn bộ triều đình, đảm bảo mình có thể thuận lợi đăng cơ thì Bệ hạ sẽ không có việc gì’ cửa mật thất mở ra, Vệ Cảnh chậm rãi đi vào “nếu không, chẳng phải tiện nghi cho người khác?”

“Phụ vương! A huynh! Chu Chu! Tẩu tẩu!” Tiêu Minh Kiểu ở sau hắn vui vẻ vọt vào

Phúc vương hai mắt sáng lên ‘Kiểu Kiểu”

“Tiểu cô cô” Tiêu Lâm Chu nhanh hơn, nhào qua ôm cổ tiểu cô cô của mình

“Vẫn tốt chứ?” chờ nàng đến gần,Tiêu Trường Quy cũng sờ đầu nàng, vẻ mặt vui vẻ. Gần đây tình trạng của hắn đã khá hơn nhiều, tiếp xúc với người chung quanh cũng nhiều hơn có điều vẫn không nhiều lời, ngữ khí cũng chậm rãi

Mộc Linh Lung thì làm thuốc dưỡng thai cho Tiêu Minh Yên lại điều chế giải dược phòng thân cho Tiêu Minh Kiểu, nàng không hiểu chuyện triều đình, chỉ có thể làm chút chuyện như thế này. Thấy Tiêu Minh Kiểu bìn han vô sự, nàng cũng thở phào một hơi. Bình an vô sự thì tốt rồi

“Ta rất tốt, a huynh đừng lo. Còn phụ vương, ngươi có bị thương không? bọn họ có đánh ngươi không?”

“Sao có thể chứ, phụ vương ngươi là ai chứ? bọn họ sao dám đụng vào”

Xác định người nhà đều tốt, Tiêu Minh Kiểu mới yên lòng, thở phào nhẹ nhõm “vậy là tốt rồi, hù chết ta’

Tiểu khuê nữ đến làm tâm tình Phúc vương tốt hơn “sao ngươi lại chạy đến đây?không phải Cấm vệ quân vẫn nhìn chằm chằm ngươi sao?”

“Nhìn thì nhì nhưng giờ ta là người Vệ gia, bọn họ tìm nhiều lần cũng không tìm ra chứng cớ phạm tội, đương nhiên không dám làm gì” lúc tìm được long bào trong Phúc vương phủ, Cấm vệ quân liên tục đến cửa tra hỏi, lục soát, Tiêu Minh Kiểu không dám sơ suất, chờ tới bây giờ mới dám cùng Vệ Cảnh đi thăm người nhà

Nữ nhi đã gả ra ngoài như bát nước đổ đi, dù chuyện này dinh líu quá nhiều thì chỉ cần phu gia nguyện ý che chở các nàng, hai tỷ muội sẽ không có chuyện  gì

Phúc vương vẫn không an tâm ‘Vĩnh An bá xưa nay nhát gan, nhu nhược”

“Vĩnh An bá phu nhân đối với a tỷ rất tốt, khi Cấm vệ quân đến cửa, thái độ không khách khí liền bị nàng sai người đánh ra ngoài. Phu nhân còn ở trước mặt mọi người tuyên bố, nói a tỷ đã gả đến nhà nàng thì là người nhà của nàng, dù sau này Phúc vương phủ thế nào cũng sẽ đối xử tử tế với nàng cả đời” nhớ tới Vĩnh An bá phu nhân cầm chổi quét về phía Cấm vệ quân, Tiêu Minh Kiểu liền nở nụ cười “a tỷ không có gả lầm người, phụ vương không cần lo lắng”

Phúc vương thở phào nhẹ nhõm ‘vậy là tốt rồi, còn ngươi…”hắn biết rõ Định Quốc công là kẻ nịnh bợ

“Chúng ta vẫn luôn ở tại biệt viện, cha mẹ Vệ Cảnh không quản được chúng ta, huống chi…”

Tiêu Minh Kiểu chưa nói hết, Vệ Cảnh đã cướp lời ‘dù ta không quá hữu dụng nhưng không đến mức ngay cả thê tử của mình cũng không che chở được, xin nhạc phụ an tâm”

Phúc vương cảm kích nhìn hắn ‘ta biết ngươi là tốt”

Vệ Cảnh mỉm cười ‘đây là lần đầu tiên nhạc phụ khen ta, ta phải nhớ kỹ mới được”

Tiêu Minh Kiểu vui mừng “phụ vương, khen thêm vài câu đi, nhìn hắn đáng thương quá”

Phúc vương tức giận liếc nàng ‘nói lung tung, ai khen hắn”

“Là tổ phụ, ta cũng nghe được” tổ phụ không mặt chau mày ủ nữa, tiểu béo cũng cao hứng theo ‘phụ thân, mẫu thân cũng nghe được”

“Tiểu không có lương tâm” Phúc vương giả vờ giận, trêu chọc tôn tử một hồi mới nói tới chính sự ‘các ngươi cảm thấy là ai?”

Tiêu Minh Kiểu biết hắn đang hỏi chủ mưu sau màn là hoàng tử nào, liền thu lại tươi cười ‘trừ Tam hoàng huynh và tiểu Lục, những người khác đều có hiềm nghi”

Long Đức đế tổng cộng có sáu hoàng tử năm công chúa, trừ Ninh vương luôn ra ngoài du ngoạn cùng Lục hoàng tử mới tám tuổi, mẹ đẻ thân phận thấp kém thì

bốn hoàng tử khác đã trưởng thành lại có nhà mẹ đẻ hùng mạnh ủng hộ đều có thể là chủ mưu sau màn.

Phúc vương gật đầu, hỏi Vệ Cảnh “ngươi cảm thấy ai có hiềm nghi nhiều nhất?”

“Ngoài mặt thì Lạc vương có hiềm nghi lớn nhất, Thành vương hiềm nghi ít nhất” Vệ Cảnh nhàn nhạt đáp ‘Lạc vương tính cách xúc động, làm việc không từ thủ đoạn, ngầm giở chiêu trò không ít. Thành vương được nhiều triều thần ủng hộ, gần đây cũng được Bệ hạ trọng dụng, là một trong bốn vị hoàng tử có khả năng danh chính ngôn thuận nhập chủ Đông cung nhất, cho nên không cần thiết gây thêm chuyện”

Tiêu Minh Kiểu nghiêng đầu nhìn hắn “nhưng mà?”

‘Nhưng ta cho rằng Thành vương có hiềm nghi lớn nhất, Lạc vương hiềm nghi nhỏ nhất” Vệ Cảnh nhìn nàng, mỉm cười ‘Lạc vương hữu dũng vô mưu, mấy ngày nay ta cũng âm thầm tra xét thủ hạ mưu sĩ của hắn, trong đám bọn họ không ai có gan to đến vậy, cho nên hẳn không phải là hắn. Còn Thành vương…”

Bốn người, tám con mắt nhìn hắn chằm chặp. Vệ Cảnh ho nhẹ một tiếng, nói tiếp “chính vì hắn có khả năng trở thành Thái tử nhất cho nên hắn không thể để bản thân thua ở bước cuối cùng. Án Vĩnh vương liên lụy không nhỏ, nếu Bệ hạ biết hắn là chủ mưu, sợ là sẽ chán ghét thậm chí phế bỏ hắn, cho nên hắn không thể không tiên hạ thủ vi cường”

“Ngươi nói có lý, nếu không phải là tình thế bắt buộc, không ai dám trực tiếp mạo phạm hoàng huynh’ Phúc vương cười lạnh “tên vương bát đản khốn kiếp kia tâm cũng rất ác độc ah”

Tiêu Minh Kiểu vô thức hỏi ‘hắn là vương bát đản vậy phụ vương và hoàng bá phụ là gì?”

“Đương nhiên là…hừ…”Phúc vương có phản ứng lại, vừa cáu vừa thẹn, nhéo mặt khuê nữ một cái ‘nói lung tung gì đó”

“Đau nha”

Tiêu Minh Kiểu bụm mặt kêu đau liền thấy Vệ Cảnh cầm đũa gắp một miếng chân giò sốt tương đưa cho nàng “ăn không?”

Phúc vương trợn mắt “đó là của ta”

Vệ Cảnh  mỉm cười “không phải nhạc phụ không ăn sao?”thần sắc cung kính, động tác lại nhanh nhẹn đút miếng chân giò vào miệng tiểu thê tử, còn hôn lên miệng nàng hai cái

Phúc vương: trên đời sao lại không có người biết xấu hổ như vậy chứ?

Tiêu Minh Kiểu hiểu được đây là hắn không vui vì phụ vương nhéo mình, trong lòng vui vẻ hô lên “ăn ngon’

Hương thơm bốn phía, Phúc vương nuốt nước miếng, tức giận nhìn chung quanh ‘ta nhớ vừa rồi trong mâm còn một cái mà?”

Tiểu béo miệng đầy dầu nghe vậy vội giấu đĩa chân giò ra sau lưng, cái cuối cùng này nhất định phải là của hắn

Tìm ra mục tiêu hiềm nghi, sự tình liền có bước đột phá

Như Vệ Cảnh nói, hiện ưu thế duy nhất của Thành vương là danh vọng và nhân tâm đã được tích lũy trước đó. Nếu Long Đức đế vẫn không tỉnh lại hắn có thể thông qua sự ủng hộ của triều thần mà từng bước bồi dưỡng thế lực của mình, đem chính quyền và quân quyền vốn được Long Đức đế nắm chắt trong tay chậm rãi chuyển sang cho mình. Nhưng điều này cần phải có thời gian cũng như ngăn chặn được những hoàng tử có thực lực khác, nếu không một khi có biến, thành quả thắng lợi có thể rơi vào tay người khác. Dù không dễ dàng nhưng hiện hắn chỉ có con đường này để đi, như vậy cũng sẽ dốc hết sức, không từ thủ đoạn nào để đạt được mục đích của mình. Đương nhiên đối với Phúc vương cản đường, hắn cũng nhất định tìm mọi cách diệt trừ, cho nên…

“Phụ vương, ngươi hãy ở lại đây thống lĩnh toàn cục đi, chuyện bên ngoài đã có chúng ta.Chúng ta sẽ tìm cách cứu hoàng bá phụ ra”

Mấu chốt của chuyện này chính là Long Đức đế, chỉ cần có thể cứu được hắn, mọi khó khăn đều sẽ được giải quyết. Suy nghĩ cẩn thận điều này, tâm tình Tiêu Minh Kiểu mấy ngày nay vốn sa sút lập tức vui vẻ trở lại

“Có thể hoàng huynh hiện ở trong tay tiểu vương bát…tiểu hỗn đản kia, các ngươi cứu thế nào? hắn có thể ra tay với hoàng huynh, chắc chắn đã nắm giữ hậu cung, các ngươi…”

“Có hậu nhân Mộc thần y ở đây, đến gần Bệ hạ cũng không phải việc khó”Vệ Cảnh cười nhạt nói

“Hậu nhân của Mộc thần y?” Phúc vương sững sờ “là thần y Mộc Xuân?”

Vệ Cảnh gật đầu, thuật lại kế hoạch của mình, sau đó nói “chi tiết cụ thể thì đi tìm Trần lão thái y thương lượng thêm, xin nhạc phụ hãy chờ tin vui”

Phúc vương không thể làm gì, đành gật đầu

Không ai để ý tới Mộc Linh Lung khi nghe nhắc tới hậu nhân của Mộc thần y liền sững sờ, đến khi nàng hoàn hồn thì Vệ Cảnh và Tiêu Minh Kiểu đã rời đi, nàng liền thở dài, trong lòng tràn ngập phức tạp


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện