Quận Chúa Thỉnh Tỉnh Táo

Chương 103


trước sau

103

Vệ Cảnh đưa Tiêu Minh Kiểu đi bằng mật đạo mà hai người từng đi qua, lại canh đúng thời gian nên Cấm vệ quân giám thị bọn họ chỉ cho rằng bọn họ đi dạo trong tiệm trang sức bình thường kia, không hề phát hiện có dị thường, còn cho rằng Vệ Cảnh đối với thê tử rất tốt, Phúc vương phủ lâm vào tình cảnh như vậy mà hắn vẫn đưa nàng đi mua trang sức, không hề xa lánh

Trở lại biệt viện, Tiêu Minh Kiểu mới giãn khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn luôn cau có, cười hỏi Vệ Cảnh “vừa rồi vẻ mặt ta có đủ sầu đau không?”

Vệ Cảnh nhìn nàng “đủ, có điều…”

Tiêu Minh Kiểu khẩn trương “có điều gì?”

Hắn thở dài, nghiêm trang nói “không đẹp bằng khi cười rộ lên”

Biết sự tình có chuyển biến tốt, tâm tình của Tiêu Minh Kiểu cũng tốt hơn, cười to một hồi, nhịn không được ôm hắn ném lên giường, không chút e thẹn nói “mấy ngày đã không…có cái kia…chiến không?”

Vệ Cảnh không kịp phòng bị mà bị đánh lén thành công không biết nên nói gì, tiểu thê tử không chút ngượng ngùng đã nhào lên người hắn, khóe miệng hắn run rẩy hai cái, đổi khách làm chủ, xoay người chế trụ hắn, nhanh chóng giật đai lưng của nàng trói chặt hai tay nàng, cúi đầu hôn lên môi nàng, cười nói “thế này mới công bằng”

Tiêu Minh Kiểu trừng to hai mắt “ngươi…ngươi sao lại khỏe như vậy?”

Vệ Cảnh sững sờ một lát, đến khi hiểu được ý nàng, tươi cười cứng đờ, khẽ cắn nàng một cái “có một con mèo hoang cào ta quá đau, ta mới…ngươi nghĩ cái gì thế”

Tiêu Minh Kiểu bị đau, rụt đầu, đảo tròng mắt, không cam lòng yếu thế mà cắn lại hắn,miệng hàm hồ nói “ta không tin, ngươi nhất định là háo sắc, không ngờ ngươi lại là dạng này nha Vệ Dập Chi. Ah,chán ghét, hahah, không được phép. Ta sai, ta sai rồi, ngươi bỏ qua cho ta đi, anh hùng”

“Muộn rồi”Vệ Cảnh cười ôn hòa, ánh mắt lại rất nguy hiểm “nương tử thích một ngụm, ta đương nhiên phải phối hợp. Yên tâm, sẽ không làm đau ngươi”

Tiêu Minh Kiểu có cảm giác như tự nâng đá đập chân mình.

Gần đây bận rộn, hai người đã nhiều ngày không có thân mật, khó có được hào hứng cũng bất chấp trời chưa tối, náo loạn tới khi cả hai bên đều kiệt sức mới dừng lại

Sau đó Tiêu Minh Kiểu nằm trong ngực Vệ Cảnh, mệt mỏi lại ranh mãnh hỏi “có phải mệt lắm đúng không?’

Vệ Cảnh lười nhác đáp “tạm ổn”

Rõ ràng là mệt đến đầu ngón tay đều không động được. Tiêu Minh Kiểu cười xấu xa, cố ý nằm xuống “vậy lại thêm một lần?”

Vệ Cảnh cúi đầu nhìn tiểu nha đầu muốn tìm đường chết, híp mắt cười một cái, đưa tay nhẹ nhàng ấn trên eo nàng một cái

Cảm giác đau nhức đột nhiên ập đến khiến Tiêu Minh Kiểu nhịn không được gào lên một tiếng, vừa muốn nói chuyện, Vệ Cảnh đã cười bất đắc dĩ nói “ngươi đã mệt mỏi đến dạng này rồi, nghỉ ngơi thật tốt đi rồi tái chiến”

Sau khi thành thân không bao lâu đã phát hiện được chân diện mục của hắn, tiểu cô nương hầm hừ “không biết xấu hổ”

Vệ Cảnh thở dài “ngươi vừa rồi còn nói thích ta nhất, ta là tốt nhất, giờ dùng xong liền ném đi”

Tiêu Minh Kiểu bật cười thành tiếng “ngươi muốn nói ta chơi xong liền bỏ?”

Nghe nàng nói mấy lời đường phố thô tục, Vệ Cảnh nghẹn họng

Hai người cười đùa một lát liền nói đến chính sự

“Lúc trước ngươi nói tìm người thích hợp để đưa hậu nhân của Mộc thần y tiến cung xem bệnh cho hoàng bá phụ, ngươi đã nghĩ ra là tìm ai chưa?còn hậu nhân Mộc thần y đâu? Ta muốn hắn giúp ngươi chữa bệnh trước, biểu ca đã tìm thật lâu cũng tìm không ra, ngươi chỉ trong chốc lát lại có thể tìm được hắn sao?”

Vệ Cảnh vừa mặc quần áo cho nàng vừa trả lời “tìm không ra, vị hậu nhân thần y kia hành tung bí ẩn, không ai biết rõ hắn dáng dấp thế nào”

“Ý ngươi là tìm người giả mạo hắn?” Tiêu Minh Kiểu hai mắt sáng lên, lại có chút do dự “có thể tên hỗn trướng kia sẽ tìm mọi cách ngăn cản, dù chúng ta có thể lợi dụng dư luận khiến hắn không thể không để người tiến cung trị liệu cho hoàng bá phụ nhưng nếu hắn ra tay thăm dò thì sao? hơn nữa hắn có thể ra tay với hoàng bá phụ, khẳng định là đã khống chế người bên cạnh hoàng bá phụ, nếu người chúng ta tìm không có thực lực, sợ là không lừa gạt được”

Vệ Cảnh cười nhạt “đương nhiên phải tìm người thật giỏi. Yên tâm, ta sẽ thương lượng với Trần lão thái y”

Trần lão thái y và Phúc vương là bạn thân, Tiêu Minh Kiểu cũng tin tưởng hắn, nghe vậy liền gật đầu, lại hỏi “vậy ai sẽ đưa thần y kia tiến cung?”

Thực ra rất nhiều người vẫn hoài nghi chuyện Phúc vương mưu nghịch, dù sao chuyện long bào có quá nhiều sơ hở nhưng Phúc vương mấy năm nay làm việc lớn lối, khiến nhiều người không ưa nên cũng có người vui khi thấy hắn gặp xui xẻo, đừng nói là giúp hắn. Những người khác thấy Long Đức đế đột nhiên ngã xuống, lo sợ không thôi, đâu ai rảnh để quản tới một nhàn vương không quyền không thế. Đường nhiên cũng có người có giao hảo thâm sâu với Phúc vương như Trần lão thái y nhưng phần lớn đều là hoàn khố, không nhúng tay vào chính sự nên chẳng thể giúp được gì

Vệ Cảnh nhìn nàng “đã nghĩ kỹ rồi”

“Là ai vậy?”Tiêu Minh Kiểu nói xong, hai mắt đột nhiên lóe lên “ta biết rồi, là Tam hoàng huynh, đúng không?”

Tìm đại phu cho cha là chuyện hợp tình hợp lý, chủ mưu muốn gạt bỏ cũng không dám làm quá mức. Ninh vương cũng là hoàng tử, còn là nhi tử mà Long Đức đế sủng ái nhất, dù hắn không tham dự tranh giành ngôi vị thái tử, ở trên triều đình cũng không có thực quyền nhưng chỉ cần chủ mưu sau màn không muốn

bại lộ bản thân sẽ tuyệt đối không dám gây khó xử cho hắn

Vệ Cảnh cười “thật thông minh”

‘Quá khen, quá khen”Tiêu Minh Kiểu cười hì hì, lại vò đầu hỏi “nhưng dù Tam hoàng huynh thuận lợi mang người mà ngươi an bài tiến cung xem bệnh cho hoàng bá phụ, chúng ta làm thế nào cứu được hoàng bá phụ ra?”

Vấn đề cấp bách trước mắt không phải là giải độc cho Long Đức đế mà là cứu người, nếu không dù giải được độc, hung thủ cũng sẽ lại hạ độc hắn

“Cứu? Chúng ta không cứu…” Vệ Cảnh khẽ mỉm cười, thần sắc thong dong tự tin nhưng hắn chưa nói xong, có gã sai vặt đến báo tin, nói là người Định Quốc công phủ đến, mời Vệ Cảnh qua đó một chuyến

Tiêu Minh Kiểu nhướng mày nhìn Vệ Cảnh “không phải là muốn ngươi bỏ ta chứ?”

Sau khi Phúc vương phủ gặp chuyện không may, bọn họ chưa từng trở về Định Quốc công phủ mà bên kia cũng không có bất kỳ động tĩnh gì.Tiêu Minh Kiểu biết Định Quốc công hiện đang quan sát tình hình, lúc này đã có quyết định

Vệ Cảnh lạnh giọng đáp “vậy thì e là bọn họ phải thất vọng rồi”

Vệ Cảnh mang theo Tiêu Minh Kiểu cùng trở về Định Quốc công phủ

Tiêu Minh Kiểu cũng không muốn nhìn Định Quốc công bày ra khí thế nhưng việc này sớm muộn gì cũng phải có kết thúc, cho nên nàng thu thập một chút rồi theo Vệ Cảnh cùng ra cửa

Đúng như Tiêu Minh Kiểu dự đoán, Định Quốc công quyết định phủi sạch quan hệ với Phúc vương phủ, nhưng hắn không ngờ  nàng cũng theo tới, thành ra không dám nói ra miệng, dù sao muốn không biết xấu hổ cũng cần phải có trình độ. Khi hắn định lên tiếng bảo Tiêu Minh Kiểu đi ra ngoài thì nha hoàn hầu hạ bên cạnh Chu thị đột nhiên xông vào, khóc hô “di nương sau khi uống cháo thì đột nhiên hộc máu. Quốc công gia, thỉnh cầu ngài cứu mạng ah”

“Cái gì?” Định Quốc côn sắc mặt đại biến, cũng mặc kệ nhi tử và nhi tức, vội vã chạy tới chỗ Chu thị

Vốn đang chuẩn bị tinh thần chiến đấu, Tiêu Minh Kiểu thấy thế bĩu môi trào phúng “sốt ruột như thế, đúng là chân ái”

Vệ Cảnh không biểu cảm gì “về An Uyển cư ngủ thêm một lát nha?’

Tiêu Minh Kiểu suy nghĩ một chút “cũng được”

Hai người tay trong tay về viện của mình nghỉ ngơi. Một canh giờ sau, Tiêu Minh Kiểu vỗ vỗ bụng, ngồi dậy nói ‘đói, có thức ăn không? không đến mức cơm cũng không cho ta ăn chứ?”

Vệ Cảnh cười ‘vậy chúng ta trở về biệt viện đi”

Tiêu Minh Kiểu tươi cười ‘tốt, dù sao ta cũng không thích thức ăn ở đây, không ngon bằng Dạ Tuyết tỷ tỷ làm”

Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng khóc rung chuyển trời đất, Tiêu Minh Kiểu nghiêng tai lắng nghe, nói với Vệ Cảnh “lại là Lâm ma ma, hình như là nương ngươi gặp chuyện không may”

Vệ Cảnh thần sắc lãnh đạm gật đầu, đứng dậy bảo Dạ Ninh để Lâm ma ma vào

“Thế tử cứu mạng! Quốc công gia nói… Quốc công gia nói muốn bỏ phu nhân, còn muốn phu nhân đền mạng a!”

Nhìn phụ nhân trung niên khóc đến chết đi sống lại, nói năng không mạch lạc như lần trước, Tiêu Minh Kiểu ngạc nhiên “sao lại như thế? chẳng lẽ…” nàng đột nhiên nghĩ tới “lẽ nào nàng hạ độc Chu thị?”

Lâm ma ma khóc nức nở “không phải là phu nhân. Phu nhân bị oan, phu nhân thực sự bị oan”

Cũng không biết độc kia thực sự do Cát thị ra tay hay là Chu thị tự biên tự diễn. Tiêu Minh Kiểu nhìn Vệ Cảnh

Dù thế nào Cát thị cũng là mẫu thân của hắn, xảy ra chuyện này, bọn họ không thể không quan tâm, cho nên hai người nghe Lâm ma ma khóc lóc kể lể xong, vẫn đi qua bên kia một chuyến nhưng bị Định Quốc công ngăn lại, nói đã tối, có chuyện gì mai rồi nói. Đây chính là không muốn gặp bọn họ, Tiêu Minh Kiểu nhướng mày, cũng không muốn dây dưa. Tâm can bảo bối suýt chút nữa mất mạng, Định Quốc công chắc chắn sẽ đau lòng muốn chết, chắc chắn sẽ canh giữ bên người, nào có tâm tư để ý tới bọn họ

“Vậy chúng ta đi xem nương ngươi đi”

Vệ Cảnh ngạc nhiên, nghiêng đầu nhìn nàng

“Nàng tuy đáng hận nhưng cũng đáng thương, cha ngươi và Chu thị mới khiến người ta chán ghét nhất.Dù sao hiện cũng không có việc gì để làm, chúng ta đến đó một chút đi, suy cho cùng cũng là người cho ngươi sinh mệnh” Tiêu Minh Kiểu nhỏ giọng bên tai hắn “hơn nữa sau này chúng ta cũng phải lui tới trong phủ này, cũng phải gặp mặt ah”

Vệ Cảnh gật đầu ‘được”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện