Quận Chúa Thỉnh Tỉnh Táo

Chương 104


trước sau

104

Cát thị bị nhốt trong phòng chứa củi, bên ngoài có người của Định Quốc công canh giữ. Chu thị vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm,Định Quốc công để lại hưu thư, tuyên bố nếu nàng không thể sống, sẽ bắt Cát thị đền mạng, sau đó bỏ đi

Đường đường là chủ mẫu một phủ lại bị chính trượng phu của mình làm nhục như một hạ nhân ti tiện, quả thật rất đáng thương. Dù trong lòng vẫn ghét hận Cát thị nhưng lúc này Tiêu Minh Kiểu vẫn có chút đồng tình với nàng, xui xẻo gặp phải nam nhân lãnh khốc vô tình, không biết kiếp trước đã tạo nghiệt gì

Vệ Cảnh vẻ mặt thản nhiên, Tiêu Minh Kiểu không biết hắn có thật không thèm để ý chút nào hay không, liền đưa tay cầm tay hắn. Nhiệt độ từ tay nàng truyền đến, sưởi ấm bàn tay hơi lạnh của hắn, Vệ Cảnh ánh mắt nhu hòa, ngón tay nhẹ nhàng vuốt vet ay nàng

Hai người nắm tay đi đến phòng chứa củi nhốt Cát thị, thủ vệ muốn ngăn cản nhưng cố kỵ thân phận thế tử của Vệ Cảnh, hơn nữa Định Quốc công cũng không có nói không cho tới thăm, cuối cùng cũng để bọn họ đi vào

Cửa gỗ mở ra, Cát thị ngơ ngác ngồi trong góc, quần áo hỗn độn, đầu tóc bù xù, mặt sưng đỏ dinh đầy nước mắt, hiển nhiên là đã bị Định Quốc côngđánh. Nàng trước giờ luôn cao quý ưu nhã, có bao giờ chán nản như thế này?

Tiêu Minh Kiểu trong lòng không có tư vị gì, thở dài một tiếng, nhịn không được hỏi “đáng giá không?”

Cát thị tròng mắt hơi đôi, nhìn đôi bích nhân trước mặt, nhớ tới lúc nàng vừa thành thân, bọn họ cũng từng mặn nồng như thế này, đột nhiên cười rộ lên. Thanh âm của nàng khàn khàn, nghe có chút chói tai,Tiêu Minh Kiểu nhíu mi, đang tính lên tiếng thì đột nhiên Cát thị nằm rạp trên đất, gào khóc. Tiếng khóc của nàng cực kỳ bi thương, khiến người ta nghe mà phiền lòng. Tiêu Minh Kiểu liền nghiêng đầu nhìn Vệ Cảnh, thấy vẻ mặt hắn vẫn thản nhiên, giống như đang nhìn người không quen

Cát thị khóc một hồi khóc một hồi, gần như ngất đi. Nàng quỳ rạp trên đất, gian nan thở, hồi lâu như nghĩ đến gì đó, ngẩng đầu nhìn Vệ Cảnh, hai mắt đỏ ngầu, nghiến răng nghiến lợi nói “làm một việc cuối cùng giúp ta cũng là giúp ngươi đi”

Vệ Cảnh nhìn nàng, ánh mắt u ám, hồi lâu mới nhàn nhạt đáp “được”

Tối hôm đó, phòng chứa củi nhốt Cát thị đột nhiên bốc cháy, Định Quốc công và Cát thị đều bị thiêu chết ở bên trong. Cả Định Quốc công phủ chấn động, Tiêu Minh Kiểu cũng chấn kinh ngồi bật dậy. Dù khi Cát thị yêu cầu Vệ Cảnh đưa thuốc mê, nàng đã đoán được nàng ta muốn làm gì nhưng sự tình phát triển tới mức này vẫn làm nàng kinh ngạc không thôi

“Nương ngươi thế nhưng không động tới Chu thị? nàng có thể ngoan tâm như vậy ah”

Vệ Cảnh im lặng, sắc mặt mờ mịt. Tiêu Minh Kiểu duỗi tay ôm eo hắn, có chút đau lòng ‘đừng khổ sở, tất cả đều là nhân quả tuần hoàn, có lẽ như vậy đối với bọn họ lại là chuyện tốt”

Nàng không có cảm tình với phu thê Định Quốc công, thậm chí còn vô cùng chán ghét nhưng dù sao cũng là người quen, cứ vậy mà chết, cũng có chút khó chịu. Huống chi đây là cha mẹ thân sinh của Vệ Cảnh, hắn chắc chắn còn khó chịu hơn nàng, dù rằng bọn họ chưa bao giờ đối tốt với hắn.

Nàng cảm thấy chua xót, vùi đầu vào lòng hắn, nhỏ giọng nói “ngươi còn có ta, ta sẽ luôn ở bên cạnh ngươi, vĩnh viễn đối tốt với ngươi”

Vệ Cảnh đưa tay ôm nàng, nhẹ nhàng ‘ân” một tiếng. Hắn cũng không cảm thấy bi thương lắm, chỉ là có chút phức tạp, không biết nên nói thế nào.

Hai người thu thập tâm tình, mặc xiêm y đi đến tiền viện

Mây đen che bóng trăng, chỉ có ánh đèn lồng leo lét trong màn đêm lạnh buốt. Trong không khí tràn ngập mùi khét, hạ nhân thấp thỏm lo âu, tiếng bàn tàn xen lẫn tiếng khóc

Khi Định Quốc công cùng Cát thị được cứu ra thì toàn thân đã bị thiêu cháy, bộ dáng quá mức đáng sợ, hạ nhân dùng vải trắng bọc thi thể bọn họ lại. Mấy di nương phủ phục bên thi thể Định Quốc công, khóc đến chết đi sống lại, nhất là Chu thị vừa được giải độc, thân thể còn suy yếu, lúc này sắc mặt trắng bệch, toàn thân run bần bật. Nàng chỉ muốn Cát thị nhường lại ngôi vị chính thê thôi mà, sao lại thành cái dạng này?

“Đều do ngươi…đều do tiện nhân ngươi” Nguyệt di nương vừa khóc vừa nhào tới đánh Chu thị. Nàng nhìn thì nhu nhược nhưng khí lực không nhỏ, vừa nhào lên đã cào nát mặt Chu thị

Chu thị đưa tay che mặt bị cào xước, nhi tử theo nàng trở hiện được sửa họ, gọi là Vệ Quyết liền che chở nàng lui ra sau hai bước, xanh mặt trách mắng Nguyệt di nương làm càn

Thấy ca ca đột nhiên xuất hiện tranh giành sự quan tâm của phụ thân còn hung dữ với di nương mình, Vệ Lưu giận dữ, nhào qua cắn cánh tay Vệ Quyết, gào lên “dám hung dữ với di nương ta, ta cắn chết ngươi”

Tình cảnh lập tức loạn thành một đoàn

Tiêu Minh Kiểu nhìn Chu thị mấy ngày trước còn giễu võ dương oai, ra vẻ mình là chính thất phu nhân, lúc này lại núp sau lưng nhi tử khóc thút thít, liền lắc đầu trào phúng. Không có Định Quốc công che chở, hai mẹ con nàng ở trong phủ chẳng tính là gì. Cát thị không động thủ với nàng ta cũng vì biết rõ điều này, muốn cho nàng ta sống không bằng chết, có gì thống khổ hơn là làm cho người ta đang ở trên thiên đường lại rơi xuống địa ngục. Cát thị hồ đồ cả đời, cuối cùng cũng tỉnh ngộ, tiếc là đã quá muộn

Phu thê Định Quốc công chết quá đột ngột, Vệ Cảnh và Tiêu Minh Kiểu là trưởng tử trưởng tức, phải đứng ra xử lý tang sự cho bọn họ. Đặt linh

cữu, phát tang, hạ táng…Sau khi chết đi, hai người rốt cuộc vẫn phải chôn cùng một chỗ, từ đây tất cả yêu hận tình thù đều hóa thành hư không, cát bụi lại trở về với cát bụi

Sau khi mọi việc chấm dứt, Tiêu Minh Kiểu và Vệ Cảnh chuyển từ biệt viện Định Quốc công phủ. Từ nay, bọn họ là chủ nhân chân chính của nơi này

“Lâu như vậy, đến giờ mới có cảm giác nơi này là nhà ah” nhìn khung cảnh quen thuộc, tiểu cô nương xiêm y trắng thuần thấp giọng nói với thanh niên cũng mặt bạch y ở bên cạnh

Hắn ánh mắt nhu hòa nhìn nàng. Nơi này về sau sẽ là nhà của bọn họ, nếu không có gì ngoài ý muốn, bọn họ sẽ ở đây sinh con dưỡng cái, bạch đầu giai lão

Tiêu Minh Kiểu nghĩ nghĩ, chỉ hoa viên cách đó không xa, hỏi “ta không thích vườn hoa kiểu này, có thể bỏ không?”

Vệ Cảnh gật đầu “sau này là ngươi quản gia, do ngươi định đoạt”

“Vậy ngươi cũng nghe ta, đúng không?”

“Đúng”

“Hi, hi, Vệ Dập Chi, ngươi là tốt nhất” đang cười bỗng tiểu cô nương dừng lại, đưa tay lưu luyến sờ eo hắn ‘tiếc là phải giữ đạo hiếu, không thể…cái kia…ah”

Vệ Cảnh “…”

Hành Cáp ở phía sau hai người “…” tiểu quận chúa ngày càng háo sắc, thật không thể nhìn được

Lúc này có hạ nhân đến báo, nói là Tiêu Minh Yên đến. Tiêu Minh Kiểu tiếc nuối chép miệng một cái, đi ra ngoài đón tỷ tỷ

Tiêu Minh Yên đã gần đến ngày sinh nở, vốn không nên ra ngoài nhưng Tiết Phong vẫn không có tin tức, tình thế trong triều lại ngày càng nghiêm trọng, nàng lo lắng, chỉ có thể thỉnh thoảng tìm muội muội chuyện trò mới an tâm được một chút. Tiêu Minh Kiểu lo cho thân thể nàng, đa phần đều là tự mình tới cửa để nàng không mệt mỏi nhưng gần đây bận lo tang sự của phu thê Định Quốc công nên đã mấy ngày rồi không có tìm nàng. Có lẽ Tiêu Minh Yên cũng lo lắng cho muội muội nên mới nhịn không được mà vác bụng bầu ra ngoài

“Cảm thấy thế nào?”

“Không tệ ah” đón tỷ tỷ vào phòng ,Tiêu Minh Kiểu nghiêng đầu thế nào “trước khi nương Vệ Cảnh đi, có lẽ đã nghĩ thông suốt nên giao toàn bộ tài sản riêng và đồ cưới của nàng cho hắn, còn giao toàn bộ chìa khóa, hòm xiểng trong phủ cho ta. Các hạ nhân trong phủ, nhất là đám người Châu Nhi đã giúp ta kiểm tra rõ ràng, Vệ Cảnh cũng nói trong phủ về sau đều do ta định đoạt, hắn cũng nghe ta. Hi hi ,sau này ta chính là lão đại trong phủ nha”

Nhìn muội muội thành thân đã lâu vẫn ngây thơ, Tiêu Minh Yên cảm thấy an tâm. Vệ Cảnh đã chiếu cố muội muội rất tốt.

“A Phong…chỗ muội phu còn chưa có tin tức gì sao?”

Tiêu Minh Kiểu lập tức ngưng cười, cẩn thận nhìn nàng “không có, nhưng chắc chắn là không có việc gì, ngươi đừng quá lo lắng”

“Ân” Tiêu Minh Yên cười, vẻ mặt kiên định “ta cũng chỉ hỏi thăm một chút’ nàng đã quyết định đời hắn cũng đã chuẩn bị sẽ chờ cả đời

Thấy tỷ tỷ cũng chỉ là hỏi tin, không có nôn nóng, bất an, Tiêu Minh Kiểu liền thở phào nhẹ nhõm, nghĩ nghĩ, lại nói ‘chờ cứu được hoàng bá phụ, rửa sạch oan khuất cho phụ vương, chúng ta sẽ thỉnh hoàng bá phụ phái thêm người đi tìm tỷ phu”

Hiện bọn họ cũng không dám công khai tìm người, dù sao địch ở trong tối bọn họ ở người sáng,chỉ sợ hung thủ lại nảy sinh sát ý với Tiết Phong

Tiêu Minh Yên gật đầu, lại hỏi kế hoạch cứu Long Đức đế

Vệ Cảnh đi an bài sự việc, Hành Cáp giữ cửa, trong phòng chỉ còn hai tỷ muội. Tiêu Minh Kiểu thấp giọng nói “mọi thứ đã sẵn sàng, chỉ còn chờ cơ hội, hiện chỉ thiếu một người nắm binh quyền, có thể điều binh khiển tướng”. Nàng ba ngày lo xử lý tang sự của phu thê Định Quốc công, buổi tối cùng Vệ Cảnh cân nhắc chi tiết kế hoạch, mọi việc đều nắm rõ, chỉ còn chờ chọn được người

Nghe xong, Tiêu Minh Yên thầm than trong lòng : có thể nghĩ ra biện pháp này, trí tuệ của Vệ Cảnh quả thực sâu không lường được, may mà hắn là muội phu nhà mình chứ không phải kẻ địch, nếu không, thật đáng sợ

“Mang binh vây công hoàng thành là tử tội,không có chứng cớ xác thực, mấy vị đại nhân nắm giữ binh quyền sẽ không dễ dàng đồng ý. Vấn đề này phải suy nghĩ thật kỹ mới được”

Tiêu Minh Kiểu gật đầu “nhân vật quan trọng nhất định phải chọn lựa kỹ, có điều ngươi cũng đừng lo, Vệ Cảnh dường như đã tìm được chút manh mối”

Đang nói chuyện, hạ nhân vào bẩm báo “Diệp cô nương cầu kiến”

“Diệp cô nương nào?” Tiêu Minh Kiểu còn chưa nhớ ra, ngay lập tức đã mừng rỡ “là Diệp gia đại cô nương Diệp Dung?mau, mau mời vào”

Diệp gia là võ tướng thế gia, phụ thân của Diệp Dung nắm giữ việc tuần phòng bảo vệ kinh đô. Đây chính là buồn ngủ gặp chiếu manh. Quá tốt


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện