Quận Chúa Thỉnh Tỉnh Táo

Chương 106


trước sau

106

“Cho nên tất cả đều do hoàng bá phụ và tỷ phu lên kế hoạch, mục đích là để bắt được người đứng sau Vĩnh vương, thuận tiện một lưới bắt hết những ngươi trong cung có dị tâm với hoàng bá phụ?”

Nhìn tiểu thê muội cười cười trước mắt, Tiết Phong không dám lên tiếng. Nàng cười quá dọa người, khiến hắn có chút sợ hãi, mà thê tử ở bên cạnh cười còn đáng sợ hơn, làm hắn toàn thân nổi da gà

Long Đức đế cũng chột dạ, chăm chú nhìn chén trà trên bàn, cố duy trì vẻ uy nghiêm, không dám ngẩng đầu nhìn vẻ mặt ai oán của tiểu chất nữ và béo đệ đệ

“Chuyện liên quan tới xã tắc, trẫm..cũng là bất đắc dĩ’

“Hoàng huyn đừng nói nữa’ Phúc vương sâu kín thở dài “ngươi thay đổi rồi”

Long Đức đế sững sờ, vì mình không tin hắn nên hắn thương tâm sao? nhưng trước giờ hắn không quan tâm tới chính sự kia mà.

“Trẫm biết ngươi bị ủy khuất chỉ là khi lên kế hoạch này, trẫm không ngờ lão Nhị sẽ làm như vậy” Hắn biết độc thủ sau màn sẽ không bỏ qua cho Phúc vương nên đã phái ám vệ âm thầm bảo vệ hắn, không ngờ Thành vương lại dùng kế một đá hạ hai chim, làm cho kế hoạch của hắn bị thay đổi. Tuy cuối cùng kết quả cũng như hắn dự đoán nhưng vẫn khiến cả nhà Phúc vương và phu thê tiểu chất nữ liên lụy vào, làm cho bọn họ lo lắng.  Người ở trên cao luôn phải chịu lạnh, vì ngôi vị hoàng đế mà ngay thân sinh nhi tử cũng muốn hại hắn, khiến Long Đức đế vô cùng thương tâm cũng hiểu rằng khó có người nào khiến hắn toàn tâm toàn ý tin tưởng, đang muốn giải thích thì Phúc vương đã cắt  ngang

“Ngươi xem’ Phúc vương cúi đầu chỉ vào bụng mình

Long Đức đế không hiểu ra làm sao

“Ốm đi rất nhiều, giảm bớt một nửa rồi ah”Phúc vương đáng thương nói “đều do mấy ngày nay lo lắng hãi hùng mà ra”

Long Đức đế á khẩu. Gầy cái con mắt, rõ ràng là tròn vo một vòng, mặt mày hồng hào. Ngươi muốn trêu chọc ai?

“Ta đáng thương như vậy, ngươi lại không thăm hỏi lời nào, ngươi thay đổi rồi”Phúc vương thương tâm nói

Long Đức đế không còn gì để nói

Tiêu Minh Kiểu giả vờ nói“phụ vương, có thể vì hoàng bá phụ phân ưu là trách nhiệm của người làm thần tử như chúng ta, sao có thể oán hận chứ?”

Long Đức đế dở khóc dở cười, xem ra tiểu nha đầu này tức giận không nhẹ nha, thế nhưng hắn lại thích nàng ầm ĩ nhiệt tình như thế, đành cúi đầu xin thua ‘được rồi, trẫm biết các ngươi chịu ủy khuất, nói đi, muốn thế nào mới chịu nguôi giận?”

Tiêu Minh Kiểu lắc đầu, ra vẻ cung kính ‘thần nữ không dám”

Phúc vương bĩu môi ‘thần cũng không dám”

Tiêu Minh Yên nâng cao bụng bầu, ôn nhu cười nói ‘đúng vậy, hoàng bá phụ nặng lời rồi”

“Đủ rồi”Long Đức đế khóe miệng co giật, nhịn đau lấy chùm chìa khóa trong ống tay áo ra “gần đây tư khố của trẫm có mấy thứ tốt hiếm lạ, các ngươi”

Tiêu Minh Kiểu lập tức đoạt lấy chìa khóa, còn nói ‘nếu không có Vệ Cảnh nhà ta ra tay nhanh, Phúc vương đã mất mang ah. Ngẫm lại thấ mà sợ. A tỷ cũng vì lo lắng cho tỷ phu mà người gầy một vòng, còn có tiểu chất nhi trong bụng nàng nữa”

Long Đức đế toàn thân vô lực “nói thẳng đi, muốn cái gì”

“Sảng khoái” Tiêu Minh Kiểu miệng mồm lanh lợi “nếu hoàng bá phụ đồng ý cho mỗi tháng vào tư khố của ngài một lần, lại đem một nửa bảo bối tìm đượctrong nhà lão Nhị cho ta, ta sẽ không giận ngài nữa”

Long Đức đế trừng mắt nhìn tiểu quỷ tham lam trước mặt, nói không ra lời lại thấy béo đệ đệ bày ra vẻ: ngươi không đồng ý, ta sẽ khóc cho ngươi xem, cuối cùng nén đau mà đồng ý

Vốn tưởng chuyện này cứ thế qua đi, ai ngờ Phúc vương lại nói “còn có ta? hoàng huynh tính đền bù tổn thất cho ta thế nào?”

Long Đức đế có dự cảm xấu, đưa tay chỉ Tiêu Minh Kiểu “không phải đã đền bù tổn thất cho ngươi?”

“Đó là ngài đến bù tổn thất cho Kiểu Kiểu, không phải cho ta” Phúc vương cãi lại “nàng đã thành thân, giờ là người Vệ gia, được này nọ cũng không phải cho ta nha”

Long Đức đến nghẹn họng trân trối nhìn đệ đệ không biết xấu hổ, chưa kịp nói gì,Tiêu Minh Yên đã xoa xoa bụng bầu, ôn nhu nở nụ cười “nói vậy ta cũng nên có một phần”

Long Đức đế kêu trời không thấu, hận không có ai lập tức đem cả nhà cường đạo này lôi ra ngoài

Dù đau lòng xót của nhưng Long Đức đế không thể chống lại một nhà tham lam này, cho nên bị bóc lột sạch sẽ. Tư khố giống như bị châu chấu tràn qua, một tấc cỏ cũng không còn mà ngay cả thư phòng cũng bị vơ vét sạch sẽ. Vì thế khi nhìn thấy Thành vương đầu sỏ gây nên mọi thiệt hại này, tức giận có chỗ phát tiết liền cách chức hắn là thứ dân, đày đến Mạc Bắc

Thành vương khóc lóc cầu xin. Long Đức đế sắc mặt lạnh lùng, im lặng hồi lâu mới nói “La Nhị kia, ngươi tìm đến để đối phó Phúc vương phải không?”

Thành vương biến sắc, không dám nói dối ‘dạ”

Hắn một lòng muốn lôi kéo Phúc vương nhưng Phúc vương cứng mềm đều không ăn. Lần đó trên đường đến phía nam làm việc, hắn ngoài ý muốn nhìn thấy La Nhị, thấy nàng rất giống Phúc vương phi liền nhận nàng làm biểu muội rồi mang về kinh thành. Mọi người đều biết Phúc vương si tình, La Nhị rất có cơ hội trở thành kế thê của Phúc vương, đến lúc đó nhờ nàng thổi gió bên gối, Phúc vương chắc chắn sẽ đứng về phía hắn. Không

ngờ Phúc vương chỉ âm thầm đi sau La Nhị để nhìn mặt nàng mà không hề động tâm, khiến Thành vương buồn bực vô cùng, về sau tình cờ từ miệng một lão ma ma của Thu gia đã từng hầu hạ Phúc vương phi mà biết được chút chuyện cũ năm xưa, biết phụ hoàng nhà mình lúc trẻ cũng thích Phúc vương phi nên mới chuyển mục tiêu nhằm vào Long Đức đế. Long Đức đế quả thật rơi vào bẫy của hắn, bị La Nhị mê hoặc, ăn phải thuốc kia. Khi đó trong lòng hắn rất vui, lại không ngờ mình cũng bị cho vào bẫy

Long Đức đế im lặng hồi lâu, lạnh lùng nói ‘tự cho là thông minh, tâm tư ác độc, ngươi làm trẫm quá thất vọng”

Hắn thích A La nhưng từ sau khi nàng gả cho đệ đệ mà hắn thương yêu nhất, trở thành đệ muội của hắn thì hắn không cho phép mình nghĩ đến nàng nữa. Rất lâu trước đó, hắn biết mình không thể cho A La điều nàng muốn, mà cái nàng muốn chính là duy nhất, cho nên chưa từng nói ra tình cảm của mình. Hắn không có tư cách. Sau này A La gả cho Phúc vương, hắn có hâm mộ, ghen tỵ nhưng nhiều hơn là vui vẻ. Béo đệ đệ và A La là những người mà hắn mong được hạnh phúc nhất trên đời này, chỉ cần bọn họ hạnh phúc, chút khổ sở của hắn có là gì. Khi nhìn thấy La Nhị, hắn quả thật có chút hoảng hốt và do dự, tuy nàng không phải là A La nhưng hắn không chiếm dược A La, có nàng cũng coi như đạt được ước muốn của mình vậy. Tuy nhiên hắn rất nhanh đã từ bỏ ý niệm này. La Nhị quá giống A La, thu nàng làm nữ nhân của mình cũng có nghĩa hắn có ý đồ với đệ muội của mình, hắn làm không được. Dù rằng La Nhị không phải là A La, hắn cũng không làm, càng không thể có lỗi với đệ đệ, có lỗi với chính mình. Sau khi suy nghĩ cẩn thận, hắn quyết định tương kế tựu kế, sau đó…

Nhớ tới bộ dáng làm nũng và chơi xấu của béo đệ đệ cùng hai chất nữ, trong mắt vị hoàng đế uy nghiêm lóe lên vẻ dịu dàng và thoải mái. Như thế là tốt nhất

Bên này Long Đức đế xử trí nhi tử đại nghịch bất đạo, bên kia Phúc vương đang tâm tình cùng hai khuê nữ. Vệ Cảnh thì đã ra ngoài, ba ngày sau mới về, còn Tiết Phong thì về nhà rửa mặt thuận tiện úp mặt vào tường sám hối

“Về nhà thật tốt” Vệ Cảnh sắp xếp rất chu đáo, mấy ngày nay dù Phúc vương chạy nạn nhưng ăn uống ngủ nghỉ đều rất tốt, nhưng dù sao cũng không phải là nhà của mình, khó tránh khỏi có chút không quen, giờ quang minh chính đại trở về, cao hứng vô cùng, nhìn nhìn chung quanh, cười không ngừng “đúng rồi. Người đến, mau đem những bảo bối hoàng huynh ta thưởng đem xuống cất kỹ”

Tiêu Minh Kiểu cũng mang theo thắng lợi trở về, cười nói với béo lão cha “phụ vương, Diệp tỷ tỷ trở về rồi, lần này cũng nhờ có nàng hỗ trợ nha”

Phúc vương tươi cười liền cứng đờ, ho nhẹ một tiếng “vậy phải hảo hảo cảm ơn người ta, cụ thể thế nào thì tẩu tẩu ngươi sẽ an bài, chuyện hậu viện hiện đều do nàng quản”

Thấy hắn đối với Diệp Dung vẫn xa cách, Tiêu Minh Kiểu không nói thêm, nháy mắt, cười xấu xa hai tiếng rồi chuyển đề tài ‘đúng rồi, a tỷ…”

Còn chưa nói xong, Tiêu Minh Yên đã bình tĩnh lên tiếng ‘ta hình như sắp sinh rồi”

“A, ngươi muốn sinh… Muốn sinh? !”

Tiêu Minh Kiểu nhảy dựng lên, Phúc vương cũng luống cuống mà té ngã chổng vó

Tiêu Minh Yên ôm bụng, bất đắc dĩ nhìn béo lão cha và muội muội ‘từ từ thôi, gấp cái gì”

“Người tới, gọi bà đỡ, còn có…nước nóng, đúng, thêm cây kéo nữa” Phúc vương gấp đến độ đầu đầy mồ hôi

Tiêu Minh Kiểu cũng xoay quanh, chỉ có Hành Cáp nhìn không được, nhắc nhở “trước ôm đại quận chúa về phòng đã”, nàng mới hoàn hồn, ôm Tiêu Minh Yên chạy về phía hậu viện

Rối loạn một hồi, Tiêu Minh Yên cũng vào phòng sinh, Tiết Phong cũng như một cơn gió vọt vào. Tiêu Minh Kiểu trợn mắt há mồm nhìn nam nhân râu chỉ mới cạo được một nửa, mặc áo trái. Lúc này trong phòng sinh vang lên tiếng kêu đau đớn của Tiêu Minh Yên

“Minh Yên” Tiết Phong cả người run rẩy, muốn xông vào trong phòng

Giống như biết hắn muốn làm gì, Tiêu Minh Yên đứt quãng hô lên “đừng…đừng vào. Ngươi vào, ta sẽ cười” nàng hiểu hắn, sợ nhìn thấy hắn sẽ cười đến không còn sức sinh con

Tiết Phong đứng hình

Tiêu Minh Kiểu cười sung sướng, trêu chọc tỷ phu đang vò đầu bứt tai “không có tiền đồ”

Chó chê mèo lắm lông, không nhớ xem vừa rồi ai đi đường dùng cả tay lẫn chân? Hành Cáp âm thầm khinh bỉ


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện