Quận Chúa Thỉnh Tỉnh Táo

Chương 18


trước sau

18

 

Vừa ra khỏi Định Quốc công phủ, Tiêu Minh Kiểu đã tức giận phân phó Hành Cáp ‘đi tra xem Cát thị là thế nào, ta hoài nghi nàng không phải là mẹ ruột của Vệ Cảnh”

Hành Cáp “…”

Tiêu Minh Kiểu tức giận vẫn chưa tan, không đợi nàng trả lời, nói tiếp “có thân nương nào lại đối với con của mình như vậy. Ngươi nghe những gì nàng vừa nói rồi, đó là tiếng người sao? còn có phụ thân hắn, thiên vị đến mức như thế, khẳng định cũng không phải là thân sinh’

Dù cảm thấy tiểu quận chúa phá gia này xem tiểu thuyết hoặc nghe chuyện cổ tích quá nhiều nhưng Hành Cáp vẫn miễn cưỡng gật đầu

“Khó trách Vệ Cảnh một mình ở trong tiểu viện nhỏ hẹp rách nát kia, khó trách thân thể của hắn dưỡng nhiều năm cũng không tốt hơn, thì ra đều do bị bọn họ giày vò. Buồn nôn nhất là người bên ngoài đều cho rằng hắn rất được sủng ái. Được sủng ái cái rắm ah” tiểu cô nương giận dữ nói “thật sự là tức chết ta. Vừa rồi nếu không phải sợ Vệ Cảnh buồn, hơn nữa dù sao nàng ta cũng là trưởng bối, ta đã tát cho Cát thị lệch miệng. Còn có ngốc tử Vệ Cảnh kia, bị người ta bắt nạt như thế cũng không lên tiếng, còn cười hơ hớ. Ngươi nói xem, sao hắn có thể cười được chứ?”

Hành Cáp cũng thấy đồng tình. Vệ thế tử quả thật không dễ dàng, may mắn gặp được tiểu quận chúa phá gia nhà nàng, nếu không…nghĩ tới liền khổ sở thay hắn, đó đều là người nhà thân cận nhất của hắn ah

“Vừa rồi khi bảo hắn cùng chúng ta đến thôn trang chơi, dù hắn có chút do dự nhưng hai mắt lại sáng lên, ta cảm thấy hắn nhất định muốn rời khỏi cái nhà kia lâu rồi, chỉ là không tiện nói ra mà thôi’ trong đầu hiện lên bộ dáng thanh niên ở trước mặt người ta thì cười hơ hớ, sau lưng lại khóc thút thít, Tiêu Minh Kiểu cảm thấy trong lòng ê ẩm, gương mặt nhỏ nhắn nhíu lại. Nàng càng nghĩ càng thấy không đành lòng, lại phân phó Hành Cáp “lát nữa ngươi đến chỗ Trần lão thái y lấy thuốc thuận tiện mượn hắn một đồ đệ, ngày mai xuất phát, bảo đồ đệ này đi cùng Vệ Cảnh, chiếu cố hắn, như vậy mới yên tâm một chút. Còn có, phái người nói với biểu ca một tiếng, bảo hắn ngày mai đi cùng chúng ta, nếu không chỉ có một mình  ngoại nam như Vệ Cảnh, đám người ăn no rững mỡ kia lại nói huyên thuyên”

Vệ  Cảnh sợ thân mình không tốt, xảy ra chuyện gì lại khiến mọi người mất hứng, vốn muốn cự tuyệt Tiêu Minh Kiểu nhưng quận chúa lại không cho hắn cơ hội, dùng một câu “ta sẽ tới chỗ Trần lão gia tử lấy ít thuốc cho ngươi mang theo’ đã chặn họng hắn. Còn Định Quốc công phu nhân, Tiêu Minh Kiểu càng không cho nàng cơ hội mở miệng, nói xong những lời kia liền bỏ chạy

Định Quốc công phu nhân có chút bất mãn với sự bá đạo của nàng, nhưng Tiêu Minh Kiểu không thèm để ý, nàng chỉ quan tâm cảm nhận của bằng hữu mình, những người khác vui hay không thì có liên quan gì tới nàng đâu

Phúc vương phủ cách Định Quốc công phủ không xa, chốc lát sau Tiêu Minh Kiểu đã nhìn thấy đại môn sơn son của nhà mình, vừa tính đi vào lại thấy cửa mở ra, một nam tử trung niên béo khỏe béo đẹp nâng cao cái bụng tròn vo, tay cầm lồng chim, miệng huýt sáo từ trong đi ra

“Phụ vương!”

“Khuê nữ bảo bối, đi đâu về vậy?”

“Định Quốc công phủ, thăm Vệ Cảnh” Tiêu Minh Kiểu tới gần, trêu chọc con vẹt ngũ sắc trong lồng “con chim này lấy ở đâu vậy? sao trước giờ ta chưa thấy qua”

“Có người vừa đưa tới sáng nay” Phúc vương đắc ý ‘đẹp mắt không?’

“Rất đẹp, thanh âm thế nào, dễ nghe không?”

“Rất dễ nghe,y như nghe hát khúc vậy”

Tiêu Minh Kiểu lại chọc con vẹt mấy cái rồi nói “giống này rất hiếm, ai đưa vậy?’

“Tiết Phong.”

Tiêu Minh Kiểu sững sờ, ngẩng đầu nhìn hắn “Vĩnh An bá Thế tử? người cứu a tỷ?”

“Chính là hắn.”

“Không có việc gì mà ân cần…” Tiêu Minh Kiểu tròng mắt hơi đổi “hắn có mục đích gì?”

Phúc vương híp mắt cười nói “e là nhớ thương a tỷ ngươi, nhưng ta đã nói với hắn, hôn sự  của a tỷ ngươi sẽ do nàng tự quyết định, ta không can thiệp, cho nên hắn nịnh ta cũng vô dụng”

“Hắn nói như thế nào?”

“Không có lên tiếng, yên lặng dắt ngựa cho ta”

“Ồ?” Tiêu Minh Kiểu nháy mắt mấy cái “người này có chút ý tứ ah”

“Có ý tứ hay không vẫn phải xem tâm ý của a tỷ ngươi” Phúc vương lại nói sang chuyện khác  “Vệ gia tiểu tử gần đây thế nào? thân thể có tốt hơn không?”

Nói tới đây,  Tiêu Minh Kiểu liền nhăn mặt “tạm được, có điều phụ vương, Vệ Cảnh thực sự là do Định Quốc công cùng phu nhân của hắn sinh ra sao? hắn có phải được nhặt về không?”

Phúc vương sững sờ ‘là thân sinh, thế nào?”

Tiêu Minh Kiểu bực bội thuật lại chuyện vừa rồi

Nàng vốn chỉ thuận miệng oán hận với phụ thân vài câu, nào ngờ Phúc vương sau khi nghe xong lại kinh ngạc nói ‘ta vốn cho rằng bọn họ chỉ không quá thích hài tử này, không ngờ lại lén lút quá đáng như thế, thật không biết nghĩ thế nào”

Tiêu Minh Kiểu liền hỏi ‘phụ vương biết vì sao bọn họ không thích Vệ Cảnh?”

“Biết một chút” Phúc vương sờ sờ cái bụng bự “mẫu phi ngươi và lão phu nhân phủ Định Quốc công cũng chính là tổ mẫu của Vệ Cảnh kia là bạn vong niên, từng nghe lão phu nhân nói vài câu”

“Mẫu phi?” Tiêu Minh Kiểu kinh ngạc nháy mắt, thúc giục “vậy phụ vương nói nhanh đi, rốt cuộc là thế nào?”

“Vệ Cảnh sinh non, không đủ tám tháng đã chào đời, hơn nữa hắn còn giống như là sinh ngược” Phúc vương lắc đầu nói “không phải có tin đồn hài tử sinh ngược sẽ khắc cha khắc mẹ sao? Cát thị vì lần sinh sản đó mà thân thể bị thương, không thể có con được nữa nên chắc trong lòng khó chịu. Có điều lão phu nhân Định Quốc công phủ lại rất thương trưởng tôn này,Cát thị không dám ngỗ nghịch lão nhân gia nàng nên mấy năm nay ở trước mặt mọi người đều bày ra dáng vẻ từ mẫu, không ngờ bên trong lại quá đáng như thế”

“Sinh non còn sinh ngược, khó trách thân thể của hắn kém như vậy” Tiêu Minh Kiểu tỉnh ngộ, sau đó tức giận nói “nhưng đây cũng không phải hắn muốn, nương hắn sao có thể trút hết mọi việc lên đầu hắn chứ. Hơn nữa cái gì mà khắc cha khắc mẹ, đều nói bậy làm càn, nhi tử của Tôn ma ma trong phủ ta cũng sinh ngược đó nhưng Tôn ma ma vẫn xem hắn là bảo bối, mấy năm qua hai mẹ con bọn họ sống với nhau thật tốt, cũng không thấy nàng bị khắc gì nha”

“Mỗi người có suy nghĩ khác nhau, hơn nữa không chừng bên trong còn có ẩn tình gì khác mà chúng ta không biết” Phúc vương sờ đầu nữ nhi, cảm thấy xúc cảm không tệ lại sờ thêm hai cái

Tiêu Minh Kiểu hoàn hồn, vỗ lên tay hắn, còn dại nghịch bất đạo bóp cái cằm nung núc thịt của hắn “vậy cha Vệ Cảnh thì sao? sao hắn thiên vị như thế? không phải thỉnh phong cho Vệ Cảnh từ rất sớm, nói là rất thương hắn sao?”

“Thỉnh phong thế tử là ý của lão phu nhân, cái khác ta cũng không biết, không quá quen thân với cái người mặt chết kia” lực đạo của tiểu cô nương quá lớn, Phúc vương bị bóp đau đến suýt chảy nước mắt, nói xong liền vội vàng xách lồng chi bỏ chạy

Tiêu Minh Kiểu cũng không đuổi theo, chỉ đưa tay vuốt mặt, thở dài nói với Hành Cáp “chuẩn bị riêng một chiếc xe có chỗ nằm, còn có lò sưởi và chăn lông. Phải thoải mái một chút, đứa bé kia mệnh quá khổ, ta phải đối tốt với hắn một chút”

Hành Cáp: “…”

Biết Vệ Cảnh cùng đến sơn trang với các nàng, Tiêu

Minh Yên có chút kinh ngạc nhưng cũng không ý kiến gì, an bài mọi việc xong liền cùng muội muội ra cửa.             Chỉ là…

“A tỷ, Tiết Phong thật lợi hại nha, có thể cầu được hoàng bá phụ hạ lệnh cho hắn đi theo bảo vệ chúng ta”

Nhìn muội muội thỉnh thoảng thò đầu ra ngoài xe ngựa nhìn, tròng mắt xoay chuyển, Tiêu Minh Yên vừa tức giận vừa buồn cười, đưa tay nhéo nhẹ khuôn mặt non mềm của nàng ‘ngươi muốn nói gì?”

“Ta muốn nói…”Tiêu Minh Kiểu kề sát tai nàng, cười nói “bị ngươi cự tuyệt nhiều lần như vậy mà chưa hết hi vọng, người này rất cố chấp. A tỷ, ngươi không suy nghĩ một chút sao?”

Tiêu Minh Yên liếc nàng một cái “ta và hắn không cùng một loại người”

Tiêu Minh Kiểu suy nghĩ một chút, gật đầu ‘cũng đúng, hắn lớn lên quá dọa người, điều kiện gia đình cũng không tốt, đúng là không xứng với đại tiên nữ nhà chúng ta”

Tiêu Minh Yên bật cười ‘không phải vì chuyện này”

“Thế thì vì cái gì?” Tiêu Minh Kiểu suy nghĩ, sắc mặt đột biến “không phải ngươi còn nhớ Họ Triệu kia chứ?”

“Ta giống người không có tiền đồ vậy sao?” Tiêu Minh Yên nhìn nàng một cái, sau đó khép hờ mắt, cười nói “chỉ cảm thấy vì người khác đồn đãi vài câu đã vội vã tìm người để gả, đối với mình không công bằng thôi

Tiêu Minh Kiểm sững sờ, đang muốn lên tiếng thì xe ngựa đã dừng lại

“Quận chúa, đến chỗ .”

“Ân.” Tiêu Minh Yên đáp một tiếng, quay đầu xoa mặt muội muội “đường đi dù không xa nhưng rất xóc nảy, không biết thân thể của Vệ thế tử có chịu nổi không, mau đi xem hắn đi”

Tiêu Minh Kiểu thấy có lý, vội vén rèm chui ra ngoài

Vệ Cảnh và Thu Linh cùng ngồi trên chiếc xe ngựa rộng rãi phía sau, khi Tiêu Minh Kiểu đi tới, Thu Linh và đồ đệ của Trần lão thái y là Bạch Thuật đang đỡ hắ xuống xe

“Thấy thế nào? có mệt không?”

Vệ Cảnh tất nhiên nói không sao nhưng nhìn sắc mặt của hắn tái hơn trước, Tiêu Minh Kiểu không chút tin tưởng, vội bảo đỡ hắn vào sương phòng nằm nghỉ, sau đó nói ‘ngươi nghỉ ngơi chút đi, lát nữa ăn cơm ta sẽ đến gọi ngươi”

Vệ Cảnh cười gật đầu ‘làm phiền quận chúa, Thu huynh và Bạch tiểu huynh đệ

Thu Linh vẫn một thân phấn bào, khoát tay nói “khách khí cái gì, ngươi là bằng hữu của Kiểu Kiểu, cũng là bằng hữu của ta, có gì cần cứ nói, phòng của ta ở ngay bên cạnh”

Bạch Thuật là một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi, cũng gật đầu nói ‘thế tử gọi ta là Bạch Thuật được rồi”

Vệ Cảnh gật đầu, Tiêu Minh Kiểu nháy mắt với hắn rồi cùng mọi người ra ngoài thu thập hành lý

Vệ Cảnh nhìn theo bóng lưng nàng, hồi lâu mới nhắm mắt lại, khóe miệng cong lên

Đúng lúc này cửa phòng bị người đẩy ra, hắn nhìn người đến, trên mặt không hề có vẻ ngạc nhiên “đã tới?”

Nam nhân cao lớn bước tới cạnh giường hắn, ngồi xuống ‘ngươi và An Nhạc quận chúa là có chuyện gì?”

Vệ Cảnh lười biếng cười “cái gì là có chuyện gì?”

Tiết Phong cúi đầu nhìn hắn, nhíu mày hỏi ‘có phải ngươi đem nàng làm bia đỡ đạn không?”

Vệ Cảnh không trả lời, chỉ cười mà như không cười nhìn hắn, đáy mắt hiện lên vẻ hờ hững và nham hiểm ‘hiện tại đã ra vẻ là tỷ phu của ngươi ta, có sớm quá hay không?”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện