Quận Chúa Thỉnh Tỉnh Táo

Chương 20


trước sau

20

 

Tiêu Minh Kiểu nằm trên người Vệ Cảnh, đầu óc choáng váng

Sự tình phát sinh đột ngột làm nàng không kịp phản ứng, cho đến khi dưới thân vang lên tiếng ho khan đứt quãng, nàng mới như trong mộng tỉnh lại, kinh hãi hoàn hồn

“Vệ Cảnh, ngươi thế nào? có bị thương hay không?có chỗ nào không thoải mái không?” ngữ khí của nàng run run, hiển nhiên là bị dọa sợ

Vệ Cảnh cố gắng nuốt xuống cảm giác ngai ngái trong cổ họng, nén chịu choáng váng, mỉm cười nói với nàng “không có…khụ khụ…không việc gì”

Tiêu Minh Kiểu ngẩn người, lập tức toàn thân chấn động, nhảy từ trên người hắn xuống, thét chói tai “không việc gì cái rắm, ngươi đã hộc máu ah”

Vệ Cảnh sững sờ, còn chưa kịp phản ứng, trên môi đã nóng lên

Tiêu Minh Kiểu run tay xóa vết đỏ tươi chói mắt nơi khóe miệng hắn, môi mấp máy lại nói không ra lời. Hồi lâu, nàng đột nhiên đứng dậy, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai bồng nam nhân đang sửng sốt kia lên

“Ngươi đừng sợ, ta đưa ngươi tìm Bạch Thuận”

Vệ Cảnh: “! ! !”

Quận chúa đại lực sĩ bồng nam nhân cao hơn nàng một cái đầu, vừa chạy vừa hô “tay, mau ôm cổ ta”

Vệ Cảnh xanh mặt, cố gắng giãy dụa “ta thật không có việc gì, quận chúa mau buông ta xuống”

“Ngươi nói cái gì?” tiếc là Tiêu Minh Kiểu chạy nhan, bên tai chỉ có tiếng gió, thanh âm của hắn không lọt được vào tai nàng

“Chịu khó một chút, rất nhanh sẽ đến”

Nhìn khuôn mặt nàng vì vừa chạy vừa nói nên phồng lên, y như con ếch, tâm  tình của hắn vừa phức tạp vừa buồn cười

“Quận chúa…’hắn nhìn lỗ tai của nàng trong gang tấc, hai mắt chợt lóe lên, nghiêng đầu dán vào ‘thả ta xuống đi”

“Ai nha ngứa!” hơi thở nóng ướt đột nhiên phun sau tai, khiến  Tiêu Minh Kiểu xương cốt tê rần, không khống chế được mà toàn thân run rẩy, tốc độ dưới chân cũng chậm lại. Lúc này nam nhân kia lại làm như lơ đãng mà kê sát vào nàng hơn, khiến nàng ngứa đến không chịu được, đành dừng bước ‘ngươi…ngươi đừng dựa gần ta như thế, ngứa”

“Được’ Vệ Cảnh áy náy cười “quận chúa thả ta xuống đi, ta không sao, có thể tự đi về”

Tiêu Minh Kiểu nhìn sắc mặt hắn tái nhợt, chẳng những không đáp ứng còn ôm chặt hơn “vậy sao được, ngươi đã hộc máu”

“Không phải hộc máu” Vệ Cảnh giải thích ‘chỉ là không cẩn thận đụng trúng miệng”

“Không…không phải hộc máu”

“Không tin quận chúa nhìn kỹ đi”

Ánh mắt của Tiêu Minh Kiểu liền rơi trên đôi môi xinh đẹp của hắn “thực sự là đụng trúng miệng’ xác định hắn không phải bị hộc máu, nàng thở phào nhẹ nhõm “không hộc máu thì tốt, vừa rồi hù chết ta” nói xong đặt người xuống đất, nào ngờ Vệ Cảnh vừa chạm đất lại cảm thấy chỗ đầu gối đau thấu tim, nhịn không được kêu thành tiếng

Tiêu Minh Kiểu vội nhanh tay đỡ hắn “chân ngươi bị thương”

Vệ Cảnh trầm mặc hồi lâu mới vô lực thở dài “có lẽ khi lăn xuống đụng phải đá”

Bên dưới sườn đất kia có không ít đá vụng, tiểu cô nương được hắn bảo hộ trong ngực nên không bị thương nhưng hắn thì cả người đều đau, may mà chỗ kia tuy dốc nhưng không cao lắm, nếu không vừa rồi lăn xuống như vậy, sợ là đã đầu rơi máu chảy

“xin lỗi, đều do ta đi đường không cẩn thận”Tiêu Minh Kiểu áy náy nhận lỗi, lại dặn dò ‘lần tới không cần như thế nữa, ta bị ngã nhiều rồi, lăn xuống cũng không có chuyện gì. Ngươi thân thể vốn không tốt, nếu lại xảy ra chuyện gì, ta sao có thể vui vẻ được”

Vệ Cảnh nhìn nàng, hồi lâu mới khép mắt, nhẹ giọng nói “có thể ta muốn che chở cho quận chúa”

Hắn hiển nhiên chưa thanh tỉnh hẳn, ngữ khí nói chuyện không có khí lực nhưng lại mỉm cười làm giảm đi vài phần bệnh khí, tăng thêm vài phần kiều diễm. Tiêu Minh Kiểu đột nhiên cảm thấy lỗ tai hơi ngứa, giống như có người cầm lông vũ vuốt qua một cái, khiến cả người đều tê dại. Nàng có chút không được tự nhiên, ngoáy lỗ tai rồi lại gãi cằm, như thế mới thấy tốt hơn

“Biết ngươi tốt nhưng thân thể vẫn quan trọng hơn” người bằng hữu này kết giao không uổng, nàng rất vui vẻ, đưa tay muốn ôm hắn ‘vậy chúng ta trở về đi, chân ngươi bị thương, vẫn để ta ôm ngươi về đi. Yên tâm, ta khí lực lớn, không sao cả”

Vệ Cảnh cứng đờ

May mà lúc này Hành Cáp và Thu Linh đến. Hành Cáp vừa mới đi giải quyết tam gấp trở về phòng thì phát hiện tiểu quận chúa đã ra ngoài, liền vội vàng đuổi theo. Còn Thu Linh ngủ trưa dậy, muốn đi tìm Tiêu Minh Kiểu lại gặp được Hành Cáp ngoài cửa nên đi cùng nhau

Vệ Cảnh thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười nhờ Thu Linh cõng mình về

Đầu gối của Vệ Cảnh bị thương không nhẹ, trên người cũng có vài vết thương khác, dù không đáng ngại nhưng thân thể hắn vốn yếu, lăn qua lăn lại như vậy liền tạm thời không rời giường được

Kể từ đó, hắn đều không thể tham gia các hoạt động trong kế hoạch, kể cả ngâm suối nước nóng cũng không. Tiêu Minh Kiểu vô cùng áy náy liền quyết định không đi đâu cả, ở trong phòng cùng hắn

Vệ Cảnh có hơi ngượng, tỏ vẻ mình đã quen ở một mình trong phòng, không cần ai ở cùng nhưng Tiêu Minh Kiểu nghe xong lại thấy không thoải mái, trừ thời gian ăn ngủ tắm rửa, còn phần lớn thời gian đều ở trong phòng hắn

Mọi người không khuyên được nàng cũng đành thuận theo

“Bánh hoa mai mới ra lò, thơm ngào ngạt, ngọt nhẹ, rất ngon, vị công tử này mua một cái nếm thử đi”

Ngẩng đầu liền thấy tiểu cô nương khoác áo choàng lông cáo đỏ như lửa, tay bưng cái đĩa, đắc ý đi đến. Đáy mắt Vệ Cảnh

lóe lên vui vẻ, ấm giọng phối hợp ‘xin hỏi cô nương bao nhiêu tiền một cái?”

“Một lượng…”đôi mắt đen tròn lúng liếng khẽ chuyển, đột nhiên lại đưa ra năm ngón tay, sửa lời “không, là năm lượng”

Vệ Cảnh cố làm ra vẻ kinh ngạc “quý như thế, chẳng lẽ bánh hoa mai này làm bằng hoàng kim?”

“Không phải làm bằng hoàng kim nhưng do thân chất nữ của đương kim hoàng thượng là An Vinh quận chúa tự tay hái hoa làm thành, ngươi nói có đáng giá hay không?”

Vệ Cảnh cười thành tiếng, tháo một vật từ bên hông xuống đưa cho nàng ‘ta mua hai cái”

“Ngọc bội này có thể mua cả sọt nha” Tiêu Minh Kiểu cười ha ha, lấy một cái bánh hoa mai đưa cho hắn “ta không phải người tham lam, xem ngươi biết điều như thế, cho ngươi một cái”

Vệ Cảnh lại lắc đầu cười “một cái không đủ, ta cần hai cái’ nói xong đặt ngọc bội vào tay nàng

“Thứ quý trọng như thế ta không dám nhận, mau cất đi, nếu không là lỗ to ah”

Vệ Cảnh mỉm cười nhận lại ngọc bội “vậy cô nương cho ta thêm một cái được không?ta có một tiểu bằng hữu rất thích ăn loại bánh này, ta muốn đưa cho hắn một cái”

Tiêu Minh Kiểu ngẩn ngơ, hai mắt lập tức cong tít, ngoài miệng vẫn cố làm ra vẻ không biết “bằng hữu kia tên họ là gì?”

Vệ Cảnh cong môi, nhìn vẻ mặt đắc ý của nàng, chậm chạp phun ra hai chữ ‘Tiết Phong”

Tiêu Minh Kiểu đơ người

Nhìn tiểu cô nương tươi cười cứng đờ lại tức giận nhìn mình lom lom, hắn nhắm mắt cười thành tiếng, hồi lâu mới nói ‘đùa thôi, Tiết Phong không thích đồ ngọt, người bạn kia tên…Hắn ngừng một lát mới tươi cười nói “Kiểu Kiểu”

Tiêu Minh Kiểu chợt cảm thấy tim đập mạnh, ngơ ngác nhìn hắn, cảm thấy hắn cười rộ lên thật đẹp, nhưng nghĩ tới hắn trêu cợt mình, nàng liền không có tâm tư thưởng thức sắc đẹp

“Vệ Dập Chi, ngươi càng ngày càng tệ. Phải bị phạt, một cái cũng không cho ăn”

Vệ Cảnh mỉm cười nhìn nàng, đang tính dỗ dành nàng thì Tiết Phong trầm mặt đi vào, bộ dáng đằng đằng sát khí, nhìn rất dọa người, nhưng mà…

“Nàng…hình như rất tức giận”

Nhìn nam nhân hung thần ác sát cúi đầu ủ rũ, Tiêu Minh Kiểu khóe miệng động đậy, cố nén cười, hưng trí hỏi ‘ngươi không phải chạy tới trước phòng a tỷ ta hát tình ca đó chứ?”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện