Quận Chúa Thỉnh Tỉnh Táo

Chương 21


trước sau

21

Tiêu Minh Kiểu cười đến đau bụng đi vào phòng Tiêu Minh Yên “a tỷ, Tiết tướng quân thực sự vào rừng bắt heo rừng đưa cho ngươi sao? hahah”

Tiêu Minh Yên đang ở bên trong thay quần áo, vừa rồi Tiết Phong khiêng con heo rừng gần hai trăm ký vọt tới trước mặt nàng, máu heo đã dính lên váy nàng. Nghe muội muội cười đến nấc cục, nàng nhịn không được co rút khóe miệng, hít sâu một hơi mới đi ra từ sau bình phong

“Bắt lợn rừng dụ cô nương vui vẻ, rồi tặng hoa hát tình ca là tình tiết trong Lâm thợ săn đón dâu” Tiêu Minh Kiểu ôm bụng nằm cười lăn lộn trên giường “mấy ngày trước còn đứng trước cửa sổ của ngươi ngâm thơ, sáng hôm sau ở trong sân đàn bài Phượng Cầu Hoàng…đều là chiêu mà Lý thư sinh dùng để đeo đuổi Hoàng tiểu thư trong Uyên Ương điều nha. Hèn chi hắn lại muốn cuốn sách này từ Vệ Cảnh, hóa ra là muốn học để dỗ ngươi vui. Hahah, cười chết ta. Ngươi lại không phải là tiểu nông nữ thích Lâm thợ săn, cũng không phải là Hoàng tiểu thư mà Lý thư sinh thích. Người này..nghĩ thế nào”

Tiêu Minh Yên bất đắc dĩ đi đến bên cạnh muội muội ngồi xuống, đưa xoa quai hàm cười đến mỏi nhừ của nàng “nói với Vệ thế tử, sau này không cần lại đưa mấy cuốn sách như thế cho hắn mượn”

“Vì sao? chơi thật vui nha” ôm bụng cười một lát mới tiến gần tỷ tỷ, hỏi nhỏ “người này dù hơi ngốc nhưng rất thành ý lại chân thành, a tỷ không cảm động chút nào sao?”

Vừa ra khỏi cửa đã thấy con lợn rừng máu me đầm đìa, chỉ bảo trì lạnh nhạt mà không thét chói tai cũng đã tiêu hao tất cả khí lực của nàng, rảnh đâu mà cảm động?Tiêu Minh Yên tức giận nhìn nàng ‘mấy hôm trước còn thấy người ta hung hiểm, không giống người tốt, sao lại đột nhiên nói tốt cho hắn. Mau thành thật khai báo, có phải có gì giấu ta không?”

“A tỷ nói gì vậy, ta là người vậy sao?”Tiêu Minh Kiểu chột dạ rụt cổ, giải thích “ta cảm động bởi sự chấp nhất của hắn thôi

Tiêu Minh Yên cười như không cười nhìn nàng

“Ngươi đừng nhìn ta như vậy, ta nhận tội là được chứ gì’tiểu quận chúa rất không có tiền đồ liền lấy trong tay áo ra một cây cung nhỏ “đây là tiểu cung mà đầu gỗ kia làm, ta cũng không hiếm lạ gì, chỉ tiện tay nhận lấy nhưng ta cũng không đáp ứng hắn sẽ thuyết phục ngươi, muốn cưới được đại tiên nữ nhà ta thì cần phải thể hiện bản lĩnh bản thân, nếu không thật lòng thì không tính là gì”

“Tiểu nha đầu, ngụy biện nhiều quá nha”Tiêu Minh Yên nhịn nhịn, rốt cuộc vẫn bật cười thành tiếng, đưa tay chọt chọt trán nàng, ánh mắt dừng thoáng qua chỗ hai con chó nhỏ được điêu khắc tinh xảo trên tiểu cung, trong lòng sinh ra cảm giác không nói nên lời. Biết mang chim quý đến nịnh phụ vương nàng cũng biết làm tiểu cung xinh đẹp để lấy lòng muội muội bướng bỉnh của nàng, sao đến trước mặt nàng lại…Haizz, khó mà nói thành lời nha.

Trong đầu hiện lên hình ảnh nam nhân mấy ngày nay luôn cố gắng lấy lòng mình nhưng luôn gây ra cảnh tượng dở khóc dở cười, nàng mím môi, vui vẻ trong mắt nhiều hơn vài phần, cuối cùng lắc đầu, lầm bầm một tiếng ngốc tử

“Sao lại là ngụy biện chứ?đều là tình cảm ta dành cho ngươi nha”Tiêu Minh Kiểu bất mãn kháng nghị, thấy tỷ tỷ cười, lại nhịn không được tiến tới kéo cánh tay nàng, cười hì hì hỏi ‘a tỷ, ngươi không thích hắn nhưng cũng không ghét hắn đúng không?nếu ngươi chán ghét hắn, sẽ không cho phép hắn lặp lại nhiều lần ah”

Tiêu Minh Yên bất ngờ, đưa tay nâng mặt nàng “ngươi hiểu rõ?”

Tiêu Minh Kiểu đắc ý hất cằm lên ‘đương nhiên rồi, An Nhạc quận chúa trên thông thiên văn dưới tường địa lý, có gì mà không hiểu”

Tiêu Minh Yên nhịn không được cười thành tiếng, nhéo nhẹ mũi nàng, sẵng giọng ‘mạnh miệng”

Hai tỷ muội ở đây cười đàu vui vẻ, bên kia Tiết Phong lại sầu não nề

“Ngươi nói xem, có phải nàng giận ta hay không?vừa rồi nàng không hề cười, mấy lần trước dù nàng không cười vui vẻ nhưng trên mặt đều có ý cười” nhìn nam nhân ở trên giường cười đến lạc giọng, trong lòng càng thấp thỏm, cúi đầu, uể oải nói ‘rốt cuộc các ngươi đang cười cái gì?”

Vừa rồi tiểu cô nương An Nhạc cũng cười lớn rồi bỏ đi, nhưng vì cái gì chứ? Hắn rõ ràng đã làm y như trên sách viết. Chuyện Lâm thợ săn, nhớ tới trên sách viết ‘Thúy Thúy chưa từng thấy lợn rừng to như thế, vui vẻ đến hai mắt tỏa sáng, nhảy cẫng lên, lại

thấy bốn bề vắng lặng, nàng nghĩ nghĩ, đỏ mặt, nhanh chóng đi đến hôn lên mặt Lâm Hải một cái” Tiết Phong lỗ tai đỏ bừng, dùng sức nắm chặt hai tay thành quyền.

Không phải hắn muốn khinh bạc nàng, nhưng mà… sao nàng không cao hứng, ngược lại còn tức giận chứ?Rõ ràng Lâm thợ săn nói các cô nương đều thích nam tử dũng mãnh, nếu có thể bắt một con heo rừng mang đến cho người yêu, nhất định sẽ khiến nàng vui vẻ và sùng bái

“Ta…khụ khụ…ta…”Vệ Cảnh hít sâu một hơi, miễn cưỡng nén cười, nói “bằng lương tâm mà đề nghị, hay là ngươi từ bỏ đi”

Ngu xuẩn như thế, làm sao mà ôm được mỹ nhân về chứ

‘Không thể nào” Tiết Phong vụt ngẩng đầu, kiên định nói ‘ta tuyệt đối sẽ không từ bỏ nàng”

Trước kia nàng có hôn phu nên hắn dù ngưỡng mộ cũng chỉ dám nhìn từ xa, mà nay…hắn mím môi, nếu còn không lấy được nàng, hắn có thể xem là nam nhân sao?

“Ngươi…’Vệ Cảnh nghiêng đầu ho nhẹ hai tiếng, hồi lâu hai mắt mới lóe lên, ấm giọng thở dài ‘mà thôi, nể ơn cứu mạng, ta lại chỉ cho ngươi một chiêu”

Tiết Phong có chút do dự, không biết có nên tin hắn lần nữa hay không. Người này nhìn có vẻ ôn lương thuần khiết, nội tâm lại nham hiểm xảo trá, đã lừa hắn không biết bao nhiêu lần. Hắn cũng đã làm theo lời Vệ Cảnh, sử dụng mấy chiêu kia nhưng hôm nay sự thật đã chứng minh, không chiêu nào xài được. Nghĩ mình có thể bị lừa lần nữa, sắc mặt của Tiết tướng quân liền dữ tợn hơn vài lần

Giống như biết hắng đang nghĩ gì, Vệ Cảnh cười như không cười, nói ‘nghĩ kỹ chưa? Rốt cuộc là nghe hay không?”

Tiết Phong… “nghe” chỉ cần có thể cưới được thê tử, bị hố hàng thì bị hố hàng thôi, đợi đến lúc tên ka thành thân lại nghĩ cách chơi lại hắn.

Vệ Cảnh khẽ mỉm cười “tiếp tục làm như trong sách”

Tiết Phong: “…”

Thấy hắn mặt đen lại, nam nhân trên giường chậm rãi nói ‘ngươi cẩn thận nghĩ xem vài ngày nay có thật không có tiến triển gì hay không?”

Tiết Phong vừa bước đi, quay đầu nhìn hắn ‘có ý gì?”

Vệ Cảnh lười biếng cầm lấy chén trà trên bàn nhấp một ngụm, hồi lâu mới ý tứ sâu xa, híp mắt nói ‘ngươi nghĩ đi, suy nghĩ cẩn thận vấn đề này, thành công liền cách ngươi không xa”

Tiết Phong vẻ mặt mờ mịt rời đi

Một lát sau, một hắc ảnh nhanh như chớp từ cửa sổ vọt vào

“Gia”, người tới có nốt ruồi son ngay ấn đường, gương mắt trẻ con, chính là Dạ Ninh đã nhiều ngày không gặp

Vì có Tiết Phong và Tiêu Minh Kiểu đồng hành, lại vừa lúc có việc cần Dạ Ninh đi làm, nên lần này Vệ Cảnh ra ngoài một mình. Trong tình huống bình thường, Dạ Ninh sẽ không nhận được mệnh lệnh mà đến đây, trừ phi…

Vệ Cảnh ngẩng đầu nhìn hắn, cau mày hỏi ‘trong phủ xảy ra chuyện không may?”

Dạ Ninh gật đầu, nhìn hắn chăm chú ‘là xảy ra chút chuyện”

Vệ Cảnh thản nhiên “

Bởi vì có Tiết Phong cùng Tiêu Minh Kiểu đồng hành, lại vừa lúc có sự muốn Dạ Ninh đi làm, này hồi Vệ Cảnh là chính mình một cái nhân ra cửa . Dưới bình thường tình huống, hắn như là đã làm ra an bài, Dạ Ninh không hội không có được mệnh lệnh liền tự động đến đây, trừ phi…

Thanh niên nghiêng đầu nhìn hắn, vui vẻ khẽ cau: “Phủ bên trong gặp chuyện không may ?”

Dạ Ninh gật đầu, đôi mắt nhỏ càng không ngừng nhìn hắn: “Là xảy ra chút chuyện…”

Vệ Cảnh nhạt thanh đạo: “Nói.”

Dạ Ninh ấp úng một hồi mới nói ‘cái kia…phu nhân dường như muốn cưới thê tử cho ngươi để…xung hỉ”



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện