Quận Chúa Thỉnh Tỉnh Táo

Chương 22


trước sau

22

Xung hỉ?

Vệ Cảnh giật mình, vui vẻ trong mắt nhanh chóng biến mất không còn tăm tích

“Ta đã điều tra rồi, là Lâm ma ma bên cạnh phu nhân ra chủ ý ôi thiu này” nhìn vẻ mặt hung thần ác sát của Vệ Cảnh, da đầu Dạ Ninh chợt tê dại, vội nói ra mọi chuyện mình đã điều tra được “lão bà tử kia có một chất nữ xuất thân phú hộ, đúng tuổi thành thân. Vì rất xinh đẹp lại có chút tài văn chương nên người trong nhà vẫn muốn đưa nàng lên cao.Vài ngày trước một vị bạn tốt của phu nhân đến phủ làm khách, có tán gẫu về hôn sự của ngươi, Lâm ma ma ở bên cạnh nghe, khi khách ra về, liền lén lút thêm mắm giặm muối với phu nhân, nói ngươi thân thể không tốt lại không thân cận với phu nhân, tương lai sợ sẽ không thể là chỗ dựa cho nàng, cho nên chi bằng cưới cho ngươi một người để xung hỉ, lưu lại huyết mạch, sau này…Chuyện là như thế,ta thấy phu nhân có chút dao động nên vội vàng tới báo tin. Gia, đây cũng không phải chuyện nhỏ, chúng ta cần sớm chuẩn bị sẵn sàng”

Vệ Cảnh im lặng hồi lâu mới rũ mi, thản nhiên nói “nàng không chỉ là dao động”

Ngữ khí khẳng định của hắn khiến Dạ Ninh đau xót trong lòng, hồi lâu mới nhỏ giọng nói “dạ, đã…xem xét người được chọn”

Vệ Cảnh không hề ngạc nhiên, chỉ có hờ hững. Hắn nhẹ nhàng cười một tiếng, thanh âm ôn hòa dịu dàng nhưng ý mỉa mai bên trong lại bén nhọn như lưỡi đao, cơ hồ muốn cắt tai người ta “xem ra phế vật như ta cũng không phải không có giá trị”

Dạ Ninh khó chịu, tay nắm thành quyền, tức giận nói “gia, hay là chúng ta đi đi? Rời khỏi Quốc Công phủ, đến Thính Âm các, dù sao chúng ta cũng có tiền”

“Đi?” đáy mắt Vệ Cảnh hiện lên vẻ hung ác nham hiểm và ngoan lệ, lạnh lùng giễu cợt một tiếng. Hắn sẽ không đi. Dựa vào cái gì mà muốn hắn đi?

Chuyện xảy ra trong phòng Vệ Cảnh không ai biết, Tiêu Minh Kiểu và Tiêu Minh Yên cười đùa một lát liền cùng nhau ra cửa

Vừa đi vào trong viện đã thấy thiếu niên một thân xiêm y hồng phấn đi đến ‘Kiểu Kiểu, buổi chiều lên núi săn thú đi?  Buổi sáng Tiết tướng quân săn được một con heo rừng trong rừng nha, chúng ta cũng đi một chuyến đi, nói không chừng cũng săn được thứ tốt”

Tiêu Minh Kiểu có chút động lòng, cuối cùng vẫn từ chối ‘ngươi đi đi, ta còn phải kể chuyện xưa cho Vệ Cảnh nghe”

Nhìn tiểu cô nương mấy ngày nay luôn miệng nhắc tới Vệ Cảnh, trong lòng Thu Linh có chút tư vị khó hiểu. Hắn không biết đây là loại cảm giác gì, chỉ biết là rất không cao hứng, tuy nhiên cũng không biểu hiện ra ngoài, chỉ chớp mắt hoa đào, ai oán nói ‘tiểu không có lương tâm, ngươi kêu ta đi chơi cùng ngươi, kết quả mấy ngày nay, ngươi có để ý tới ta một lần sao?”

“Hắc hắc, đây là do có chuyện ngoài ý muốn nha’Tiêu Minh Kiểu có chút chột dạ, đưa tay vỗ vai hắn “ người ta vì cứu ta nên mới bị thương, ta lại bỏ hắn một mình trong phòng,có chút không phải, đúng không? đợi sau khi trở về, ta mời ngươi đến Trân Vị các ăn vịt nướng  bù lại, được không?”

Thu Linh nghiêng đầu nhìn bàn tay nàng đặt trên vai nàng, tâm tình có chút buồn bực vừa rồi, không biết tại sao lại khá hơn. Hắn có chút mờ mịt nhưng đối diện đôi con ngươi sáng ngời của nàng, trong lòng không nghĩ gì khác, phe phảy quạt ngọc trong tay ‘chỉ vậy thôi?”

“Vậy…ngươi nói đi muốn ăn cái gì?”

“Ta không ăn, ta muốn…”

“Ta không cần ăn , ta muốn…”

“Cái gì?”

Thu Linh nghiêm túc suy nghĩ “còn chưa nghĩ ra, đợi đến khi ta nghĩ ra sẽ nói, ngươi cứ nhớ là ngươi nợ ta là một lần là được’

Tiêu Minh Kiểu sảng khoái đáp ứng

Thu Linh hài lòng mỉm cười nhưng thấy Tiêu Minh Kiểu nói xong lại muốn đi đến phòng Vệ Cảnh, hắn vì diễn biến tâm lý kỳ quái trong lòng mình, cũng lấy lý do thăm hỏi mà đi cùng

Đột nhiên trên đường, hai người nghe được tiếng khóc nức nở ‘Hổ Tử làm hư châu chấu cỏ của ta. Ô ô a tỷ, ta chán ghét hắn”

“Ngưu ca nhi ngoan,đừng khóc, các chủ tử đều đang nghỉ ngơi, không thể làm ồn. Châu chấu cỏ này hư thì thôi, buổi tối a tỷ lại làm cho ngươi một con khác lớn hơn, đẹp hơn, được không?”

Hóa ra là một nha hoàn đang dỗ đệ đệ của nàng  bị người ta khi dễ

Tiêu Minh Kiểu trước giờ đối với hạ nhân luôn khoan dung, sau khi nghe xong chỉ nhún

vai tiếp tục đi.

Thu Linh trong lòng lại hơi động “nếu đã không thể ra ngoài chơi, hay là ta dạy ngươi bệnh châu chấu cỏ đi. Còn Vệ Cảnh nữa, cả ngày chỉ ở trong phòng đọc sách, thật quá nhàm chán, vừa lúc dạy hắn trò mới đi”

Tiêu Minh Kiểu hai mắt sáng lên, quay đầu vỗ mạnh lên vai hắn ‘biểu ca, ngươi quá cơ trí”

Thu Linh đưa tay đè lại khí huyết đang cuộn dâng trong ngực, gian nan mỉm cười đắc ý

Hai người đều thuộc phái hành động, lập tức phân phó hạ nhân tìm ít cỏ thích hợp mang đến phòng Vệ Cảnh

Vệ Cảnh đang nhắm mắt dưỡng thần, nghe động tĩnh liền mở mắt nhìn sang

“Vệ Cảnh, ngươi mau ngồi dậy đi,chúng ta bện châu chấu cỏ chơi’Tiêu Minh Kiểu còn chưa nói xong đã bị ánh mắt lạnh như băng của nam nhân ở trên giường làm cho sợ hết hồn ‘ngươi sao vậy? có phải có chỗ nào không thoải mái hay không?”

Đáy mắt sáng ngời trong suốt của nàng tràn đầy quan tâm và lo lắng, Vệ Cảnh rũ mi, che đi lãnh ý trong mắt ‘không có, ta chỉ đang suy nghĩ’

“Nhưng bộ dáng vừa rồi của ngươi…” sắc mặt của hắn vừa rồi khiến nàng cảm thấy rất xa lạ, do dự một lát, thấy thần sắc hắn đã khôi phục bình thường, nàng cũng không hỏi nhiều, chỉ nói ‘không có thì tốt, nếu có chỗ nào không thoải mái, nhất định phải lập tức gọi Bạch Thuật, nhớ chưa?”

Những âm mưu hắc ám trong lòng liền bình tĩnh lại, Vệ Cảnh nhìn nàng, ôn hòa cười ‘đã biết”

Tiêu Minh Kiểu lúc này mới vui vẻ nói “ngươi đã thấy châu chấu cỏ chưa? Còn có chim nhỏ, gà con…?”

‘Có nghe nói nhưng chưa từng thấy’Vệ Cảnh nói xong, nhìn Thu Linh sau lưng nàng, thấy hắn biểu tình kỳ lạ nhìn mình liền mỉm cười gật đầu chào hỏi “Thu công tử”

Thu Linh hoàn hồ, đè xuống địch ý khó hiểu trong lòng, cũng gật đầu nói ‘Vệ thế tử hôm nay thấy thế nào? thân thể ổn không?”

“Không tệ, đa tạ quan tâm”

“Vậy là tốt rồi, có hứng thú cùng chúng ta bện châu chấu cỏ không?”

“Rất vui được thử một lần”

Hai người nói chuyện, Thu Linh tiến lên ngồi cạnh Tiêu Minh Kiểu, lấy từ trong giỏ trúc ra mấy cọng cỏ

‘Nhìn đi, bổn thiếu gia bắt đầu ra tay”vừa nói hai tay đã linh hoạt bện, chốc lát sau, một con châu chấu cỏ sống động đã xuất hiện trong lòng bàn tay hắn, đưa cho tiểu cô nương bên cạnh, mắt hoa đào cong lên, đắc ý hỏi ‘thế nào?”

Tiêu Minh Kiểu ánh mắt sáng lên, giơ ngón cái khen ‘không tệ nha, trước kia sao lại không biết ngươi khéo tay như thế?”

Đột nhiên cảm thấy vui vẻ rồi lại có cảm giác thất lạc và bất đắc dĩ, Thu Linh khó hiểu, tức giận nhìn nàng “ngươi không biết rõ?năm đó ta vì ai mới đi học mấy cái này?”

Tiêu Minh Kiểu nháy mắt mấy cái, hồi lâu mới nhớ ra hìn như có chuyện như vậy “phải ha, ta nhớ khi đó ta mới mười tuổi thì phải”

“Chín tuổi. Tiểu tử mập Trình gia cầm châu chấu cỏ khoe khoang với ngươi, nói là huynh trưởng hắn tự tay bện cho hắn, còn cười nhạo a huynh ngươi cái gì cũng không biết, ngươi tức giận tới mức đánh gãy hai cái răng của hắn, sau đó quấn lấy ta…”

Thu Linh còn chưa nói hết, Tiêu Minh Kiểu đã ha ha cười ‘ta nhớ rồi. Ngươi khi đó đi khắp nơi bái sư”

“Đúng vậy. Vì vậy ta còn bị phụ thân đánh cho một trận, nói ta làm việc không đàng hoàng’Thu Linh nhịn không được, đưa tay gõ trán nàng một cái “kết quả tiểu không lương tâm ngươi lại quên”

Tiêu Minh Kiểu tự biết mình đuối lý, không dám cãi lại, chỉ che trán, kháng nghị vài tiếng

Vệ Cảnh nhìn hai biểu huynh muội tình cảm tốt, mắt phượng hẹp dài liền híp lại


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện