Quận Chúa Thỉnh Tỉnh Táo

Chương 23


trước sau

23

Hai biểu huynh muội nói chuyện vui vẻ, không phát hiện nam nhân bên cạnh sắc mặt nhạt hơn vài phần, ánh mắt sâu hơn vài phân.

Thu Linh nhìn tiểu cô nương đang kêu gào, nhẹ giọng dụ dỗ “được rồi, được rồi.Ta dạy ngươi bện được không?”

Tiêu Minh Kiểu liếc hắn một cái, không lên tiếng, chỉ hừ hừ lấy vài cọng cỏ lá trong giỏ trúc ra, nhanh tay bện. Chốc lát sau, một con châu chấu còn to, còn tinh xảo hơn con của Thu Linh làm đã xuất hiện

Thu Linh: “…”

“Không cần ngươi dạy, ta bện còn đẹp hơn ngươi’nhìn biểu ca vẻ mặt dại ra, quận chúa điện hạ cười vui vẻ, vô cùng đắc ý, mắt híp lại, cằm nhỏ hếch lên. Bộ dáng tiểu nhân đắc chí

Thu Linh vừa bực mình vừa buồn cười, đang tính nói chuyện thì nam nhân trên giường đã lên tiếng ‘quận chúa thật lợi hại’ hắn nghiêng đầu nhìn nàng, mặt mày ôn hòa, cười nói ‘có thể dạy ta hay không?”

“Đương nhiên rồi. Vốn đến để dạy ngươi mà. Đến, cầm lấy’Tiêu Minh Kiểu vừa nói vừa lấy mấy cộng cỏ đưa cho hắn

Vệ Cảnh nhận lấy, ánh mắt lơ đãng nhìn qua nam nhân mặc phấn bào, lông mi dài chợt lóe lên “ta không khéo tay như Thu công tủ, có thể học rất chậm, quận chúa…”

“Yên tâm đi, ta sẽ không ghét bỏ ngươi” hắn chưa nói xong, Tiêu Minh Kiểu đã vỗ ngực cam đoan

Vệ Cảnh mỉm cười nhẹ nhõm, gật đầu

Tiêu Minh Kiểu liền bày ra dáng vẻ sư phụ, bắt đầu dạy “bước thứ nhất là thế này. Ai nha, không phải, nhìn kỹ động tác của ta nè”

“Là thế này phải không?”

“Ngón tay. Ngón tay này phải động. Đúng, chính là như vậy. Sai, sai, không phải vậy”

‘Xin lỗi, ta quá ngốc”

“Không sao, lần đầu tiên đều thế”

Thu Linh ngồi cô đơn bên cạnh,đột nhiên thấy bất an “hay là chúng ta…”

Còn chưa nói xong, đã thấy Vệ Cảnh thở dài, vẻ mặt cô đơn nói “quận chúa và Thu công tử đi chơi đi, không cần quản ta, có lẽ thường xuyên nằm trên giường nên hai tay ta không linh động lắm, đã lường trước là cả đời này không thể làm chuyện cần sự khéo léo”

Tiêu Minh Kiểu nghe vậy, trong lòng căng thẳng, nắm lấy tay hắn, lớn tiếng phản bác ‘nói hươu nói vượn gì đó, chuyện đơn giản như vậy, có gì mà không làm được. Đến, ta tự tay dạy ngươi, nhất định có thể khiến ngươi làm được”

Vệ Cảnh ngẩn ra, cúi đầu nhìn bàn tay trắng nõn của nàng đặt trên tay mình, mềm không thể tưởng tượng nổi cũng ấm áp đến bất khả tư nghị

“Đừng ngẩn người, mau, đến”

Tiểu cô nương nhéo nhéo mu bàn tay hắn khiến Vệ Cảnh hoàn hồn, mặt không biến sắc cầm ngược lại tay nàng, nở nụ cười ‘được”

Thu đại thiếu gia hoan toàn bị bỏ quên

Tiểu biểu muội trước giờ thích nhất là cùng mình cấu kết làm việc xấu, nay lại không đếm xỉa tới mình,Thu đại thiếu gia phiền muộn nói không nên lời nhưng hắn không phải là người dễ dàng nhận thua, những ngày sau đó cũng không đi đâu chơi, chỉ theo sau lưng Tiêu Minh Kiểu, cố gắng chứng minh sự tồn tại của mình

Tiêu Minh Kiểu và Vệ Cảnh lại rất hoan nghênh hắn, dù sao ba người cũng có nhiều trò vui hơn hai người

Nhưng có một ngày, Thu Linh không tiếp tục nữa. Vì hắn bi thương phát  hiện những chiêu trò của mình hoàn toàn không thu hút được biểu muội tập trung vào mình mà ngược lại đều mạc danh kỳ diệu mà phản tác dụng, làm cho nàng còn quan tâm Vệ Cảnh hơn. Cái này có phải người so với người, tức chết người không?

Thu Linh nghĩ không ra cũng tạm thời từ bỏ hoạt động ba người, tự mình tìm thú vui như trước kia. Vì thế trong phòng Vệ Cảnh lại trở về trạng thái như trước, mà hắn nằm nghỉ ngơi trên giường nhiều ngày, vết thương trên đầu gối cũng đã lành

Hôm nay, sau bữa cơm tối, hắn cuối cùng cũng có được đồng ý của Bạch Thuật, có thể xuống giường đi lại

Tiêu Minh Kiểu ở bên cạnh nhìn hắn chằm chằm “ thế nào?còn đau không?”

Vệ Cảnh vịn bàn đi vài bước, đưa mắt nhìn nàng, mỉm cười nói “không đau”

“Quá tốt’ Tiêu Minh Kiểu quay đầu hỏi Bạch Thuật ‘vậy hắn có thể đi chơi cùng chúng ta không?”

Bạch Thuật cười đáp “ có thể đi lại nhưng mấy ngày nay không được đi xa, đợi hoàn toàn khỏe hẳn mới được”

“Được, được, có thể ra cửa là được. Ngươi nhìn hắn ở trong phòng khó chịu nhiều ngày như vậy, cũng sắp mốc meo rồi”

Lời của tiểu cô nương chọc cho hai người cùng nở nụ cười

“Vậy ta đi sắc thuốc cho Thế tử’Bạch Thuật nói xong liền rời đi

Tiêu Minh Kiểu vòng quanh Vệ Cảnh hai vòng, đột nhiên cười hì hì, làm ra tư thế mời “bên ngoài bóng đêm đã lên, vị công tử này, có rảnh cùng nhau ra ngoài tản bộ không?”

Tiểu cô nương ánh mắt xoay chuyển, cười đến giảo hoạt làm cho người ta nhìn thấy ngứa ngáy. Vệ Cảnh cong môi, lắc đầu “không đi”

Tiêu Minh Kiểu nhìn ánh mắt ranh mãnh của hắn, biết hắn muốn trêu chọc mình, liền tiến lên một bước, nắm chặt tay áo hắn, cố ý uy hiếp “không đi cũng phải đi, nếu không ta liền”

“Liền như thế nào?”

Hắn đột nhiên cúi đầu để sát vào làm Tiêu Minh Kiểu sợ hết hồn, nháy mắt mấy cái, có chút mất tự nhiên khó hiểu. Nàng muốn lui về sau nhưng lại không muốn nhận thua, suy nghĩ một chút, đưa tay ôm lấy eo hắn, dùng

sức khiêng hắn lên vai “liền khiêng ngươi đi”

Vệ Cảnh: “… … … …”

Tiêu Minh Kiểu bồi Vệ Cảnh ở trong phòng lâu như vậy, cũng sớm đã ngồi không yên, vất vả lắm mới đợi được thương thế của hắn tốt lên, tất nhiên là quyết tâm kéo hắn ra ngoài tản bộ, cho nên nam nhân tâm tình phức tạp chỉ muốn ở trong phòng cuối cùng cũng bị khéo ra ngoài

“Sao ngươi không nói chuyện? vừa rồi ta đã hù đến ngươi?”

Vệ Cảnh nhìn tiểu cô nương vẫn cười xấu xa, khóe môi cong lên, đang muốn trả lời thì thấy mắt nàng sáng lên, chỉ vào bàn đu dây cách đó không xa ‘chúng ta đu dây đi”

Chỉ cần không nhắc lại chuyện vừa rồi,tất cả đều có thể thương lượng. Hắn ho nhẹ một tiếng, gật đầu

Hai người liền đi về bên kia

Mùa đông, ban đêm tới sớm, mới vừa qua thời gian ăn tối, sắc trời đã đen kịt, trăng tròn như cái đĩa treo trên bầu trời, sâu thẳm yên tĩnh

“Ngươi có lạnh hay không? nếu lạnh, ta bảo Hành Cáp tỷ tỷ lấy áo khoác cho ngươi? “

“Gần đây thời tiết ấm hơn nhiều, ta cũng không lạnh’

Tiêu Minh Kiểu nói xong, ngẩng đầu nhìn trời , thích ý híp mắt ‘đêm nay trăng vừa sáng lại vừa tròn”

Vệ Cảnh cũng ngẩng đầu nhìn lên ‘hôm nay là mười lăm”

“Mười lăm?” Tiêu Minh Kiểu sững sờ, cảm khái nói ‘thời gian qua thật nhanh, ba ngày nữa chúng ta phải về kinh rồi, sắp tới sinh nhật của hoàng bá phụ, phải trở về chuẩn bị lễ vật ah”

Vệ Cảnh không biết nghĩ tới cái gì, vui vẻ trong mắt nhạt đi mấy phần

“Ai nha, ngồi lên đi”

“Ân”

Xích đu rất lớn, đủ cho hai ba người cùng ngồi. Hai người chia ra ngồi hai bên, cũng không quá mức thân cận. Tiêu Minh Kiểu nghiêng đầu nhìn Vệ Cảnh, cười nói “ta khí lực lớn, chắc chắn sẽ không làm ngươi bị ngã”

Vệ Cảnh nhìn nét mặt tươi cười ngây thơ của nàng, khẽ mỉm cười “tốt”

“Cái tay kia của ngươi nắm chặt dây thừng, tay này nắm thành ghế, sau đó, đến, ngã ra sau một chút. Bắt đầu, chuẩn bị nha, đi”

Bàn đu dây bắt đầu lay động. Ánh trăng sáng tỏ, bàn đu dây màu đỏ, có người bên cạnh

Gió đêm lạnh lẽo phả vào mặt nhưng Vệ Cảnh lại không hề thấy lạnh, hắn nghiêng đầu nhìn khuôn mặt tươi cười vui vẻ của tiểu cô nương, thật lâu không có dời mắt đi

Lo lắng cho thân thể của Vệ Cảnh nên Tiêu Minh Kiểu không dám đẩy bàn đu dây lên quá cao, được một chút liền dừng lại, hỏi hắn “chơi vui không?có phải có cảm giác như muốn bay lên không?”

Vệ Cảnh hoàn hồn, nhẹ gật đầu, không lên tiếng, chỉ lẳng lặng nhìn nàng, ánh mắt tĩnh mịch như có điều suy nghĩ

Vì nằm nhiều trên giường nên tóc hắn không có buộc lại mà chỉ dùng ngọc đái buộc tùy ý sau gáy, bị gió thổi lên, có chút hỗn độn lại thêm vài phần tiêu sái xuất trần mà bình thường không thấy được. Tiêu Minh Kiểu nhìn hắn một hồi, tán thưởng ‘Vệ Cảnh, ngươi lớn lên thật dễ nhìn nha”

Hắn ngây người, vừa muốn nói chuyện lại nghe nàng tràn đầy mong đợi bổ sung ‘nếu có thể mập hơn một chút thì tốt, nhất định sẽ còn dễ nhìn hơn phụ vương ta”

Vệ Cảnh: “…” Nàng rốt cuộc có chấp niệm gì đối với việc mập ốm?

“Vừa đẹp mắt vừa dễ bóp, hì hì, nhất định sẽ mê đảo ngàn vạn thiếu nữ” không đợi hắn hỏi, nàng đã tự trả lời

Nhưng Vệ Cảnh nghe xong lại không biết nên nói gì cho phải, ngược lại Hành Cáp ở cách đó không xa lại giật giật khóe miệng, chỉ có nàng mới biết quận chúa nhà mình chủ yếu là vì “dễ bóp” ah

Tiêu Minh Kiểu không biết đáy lòng phức tạp của hai người, lại lẩm bẩm ‘sáng ngày mai chúng ta…”

Còn chưa nói xong, một tiếng thét chói tai đã phá vỡ không gian yên tĩnh ban đêm

Mọi người sắc mặt cả kinh, Tiêu Minh Kiểu sợ hãi kêu lên, lát sau mới có phản ứng ‘là thanh âm của a tỷ”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện