Quận Chúa Thỉnh Tỉnh Táo

Chương 24


trước sau

24

Lúc Tiêu Minh Yên thét chói tai, Tiết Phong đang ủ rũ ngâm mình trong suối nước nóng bên cạnh

Trong sơn trang có hai suối nước nóng tự nhiên ở cạnh nhau, dùng tường gỗ ngăn chia nam ao và nữ ao. Tiêu Minh Yên ăn cơm tối xong, lát sau thì tới đây tắm. Hắn không thể theo nàng vào trong, lại không có chuyện khác để làm, liền dứt khoát đến ao bên cạnh ngâm mình.

Nghĩ tới hai người đều ngâm trong nước suối được dẫn từ trên núi xuống, tính ra cũng cùng một mạch, hắn nhịn không được mà tâm thần rung động, lỗ tai mơ hồ nóng lên, nhưng vừa nghĩ tới chuyện vừa xảy ra, trong lòng hắn lại thấy uể oải. Rõ ràng là khi tiểu nhi tử của ma ma quản sự đưa vòng hoa cho nàng, nàng đã vui vẻ nhận lấy, nhưng khi hắn đưa thì nàng lại không chịu nhận. Nên biết vòng hoa của tiểu tử kia đều là cỏ, chỉ chen được năm đóa hoa mai, còn của hắn tổng cộng có tới năm mươi bông nha. Năm mươi bông này đều do hắn tỉ mỉ lựa chọn trong rừng mai cả buổi chiều, cứ nghĩ nàng thích ăn bánh hoa mai, lại cách vài ngày liền chiết một cành đem về cắm trong phòng, chắc chắn sẽ thích vòng hoa hắn tặng nào ngờ nàng lại không thích ah…

Nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra, hắn cúi đầu thở dài, lại đưa mắt nhìn chằm bức tường gỗ bên kia, nghiêm túc suy nghĩ phương pháp lấy lòng giai nhân. Ai ngờ đang suy nghĩ lại nghe tiếng thét chói tai sợ hãi từ bênh cạnh truyền đến

Tiết Phong sững sờ, sau đó kinh hãi, lại nghĩ tới tính nàng xưa nay lạnh nhạt, hiếm khi rụt rè huống chi lúc này lại thét chói tai như thế. Hắn không nghĩ nhiều, vụt đứng dậy, tiện tay nắm lấy một kiện quần áo che lấy hạ thân rồi dùng tốc độ nhanh nhất vọt sang bên kia

Bên nữ ao không có hạ nhân hầu hạ, hơi nước che kín mặt ao, bọt nước văng khắp nơi. Thiếu nữ khuôn mặt trắng bệch, xem ra là bị dọa đến chết khiếp, nàng vẫy tay, ra sức trèo lên bờ nhưng dù thế nào cũng bơi không được, tóc đen ướt đẫm dán vào thịt như ngọc, đẹp đến mê hồn. Mà phía sau, cách nàng không xa có một con rắn nước màu nân rất lớn đang bơi tới.

Cảm nhận gợn nước phía sau càng lúc càng gần, Tiêu Minh Yên sắc mặt trắng bệch, toàn thân phát run, trong đầu không khống chế được mà hiện lên cảnh tượng bị rắn độc cắn. Ánh mắt âm lãnh, làn da lạnh buốt, hương vị tanh hôi, hàm răng bén nhọn…Nàng tứ chi cứng lại, muốn hô cứu mạng nhưng âm thanh như bị chặn lại ở cổ họng, không thể phát ra được, gần như đã bất tỉnh, may mắn lúc này mơ hồ nhìn thấy một bóng người cao lớn, cũng bất chấp người tới là ai, nàng há to miệng, cuối cùng cũng kêu ra tiếng ‘cứu…cứu mạng”

Nghe thanh âm kêu cứu nức nở của nàng, Tiết Phong trong lòng vừa đau vừa vội,cũng bất chấp, liền xông tới che chở cho nàng ở phía sau ‘đừng sợ”

Thanh âm trầm thấp, thân hình cao lớn. Là hắn,Tiết Phong

Tiêu Minh Yên ngẩn ra, lý trí trở về, nàng mới phát hiện hắn để trần, hắn không có mặc quần áo. Nàng ngây ngươi, còn chưa kịp phản úng, đã thấy người kia vung tay lên, lập tức con rắn nước sát qua nàng đã không còn nữa. Tiêu Minh Yên cảm thấy trong đầu bùng nổ, một lần nữa thét chói tai đồng thời cũng theo bản năng, xông lên ôm lấy người trước mặt

Tiết Phong vừa xử lý xong con rắn nước kia, đang tính nói cho nàng biết không có việc gì, lúc này…

Nàng cả người cứng ngắc ôm chặt lấy eo hắn, đầu chôn chặt vào ngực hắn, thân thể thiếu nữ đều áp lên người hắn. Hắn cảm thấy như có đạo sấm sét từ trên trời giáng xuống, liên tục bổ vào người hắn

Dường như đã phát sinh chuyện gì?

Lúc này thiếu nữ trong lòng lại đột nhiên thân thể mềm mũn, cả người rơi xuống nước, hắn kinh hãi, vô thức ôm ngang thắt lưng, bế nàng lên.Thân thể thiếu nữ trắng nõn như đóa sen trăng, bỗng nhiên nở rộ trong hơi nước mịt mờ.Tiết Phong cảm giác đầu óc ong ong, máu toàn thân nháy mắt sôi trào

“Tên khốn kiếp ngươi đang làm gì? !”

Bên bờ đột nhiên vang lên tiếng gầm gừ khiến hắn hoàn hồn, ý thức được chuyện gì đã xảy ra, trong nháy mắt, mặt hắn liền đỏ như muốn nhỏ máu, vội ôm thiếu nữ đã bất tỉnh trong lòng chìm xuống nước, lắp bắp giải thích ‘ta…trong nước có rắn”

Còn chưa nói xong liền cảm giác mũi nóng lên, chất đỏ tanh nóng giống như thủy triều tràn ra từ trong mũi hắn, rơi lộp độp lên mặt Tiêu Minh Yên

Tiết Phong: “…”

Trên bờ Tiêu Minh Kiểu, cùng Hành Cáp: “…”

Biết rõ sự có nguyên nhân, Tiết Phong không phải cố ý giở trò lưu manh, Tiêu Minh Kiểu liền tiêu tan ý định chém hắn làm ba khúc cho chó ăn. Nhưng vì hắn chiếm đại tiện nghi của a tỷ nhà mình, nàng vẫn rất khó chịu,cảm tạ xong liền ôm Tiêu Minh Yên rời đi, không cho hắn cơ hội nói chuyện

Tiết Phong nhìn theo bóng lưng hai tỷ muội, hồi lâu đỏ mặt, im lặng đi theo, sau đó phóng lên nóc phòng Tiêu Minh Yên, ngồi đó không đi

Trong phòng, xác định tỷ tỷ nhà mình chỉ vì chấn kinh quá độ mà hôn mê, ngủ một giấc sẽ không có chuyện gì, Tiêu Minh Kiểu cũng yên tâm, bảo Hành Cáp đưa Bạch Thuật ra ngoài, tiện đường báo tin cho Vệ Cảnh, còn nàng đắp chăn cho tỷ tỷ rồi gọi nha hoàn bên cạnh Tiêu Minh Yên ra gian ngoài hỏi chuyện

Vì sao chỉ có một mình Tiêu Minh Yên ở đó, bên trong suối nước nóng lại có rắn…những vấn đề này cần điều tra rõ

Nha hoàn trả lời ‘quận chúa không thích hương vị của dầu tắm hôm nay nên bảo nô tỳ đi lấy loại khác, vì thế nhất thời nô tỳ mới không có mặt ở đó”

Nàng là tâm phúc của Tiêu Minh Yên, khi Tiêu Minh Yên tỉnh dậy cũng có thể đối chứng nên Tiêu Minh Kiểu cũng không hỏi nhiều, lại quan tâm đến vấn đề thứ hai

Phái người dùng các biện pháp khác nhau thẩm vấn những người có liên quan, trước mắt đều cho rằng dù là mùa đông nhưng ôn tuyền nhiệ độ ca, trên núi lại có nhiều nang, trong suối nước nóng ngoài ý muốn có rắn nước cũng có khả năng. Tiêu Minh Kiểu gật đầu, cho mọi người lui ra

“Hành Cáp tỷ tỷ, ngươi nói xem, chuyện này thật chỉ là ngoài ý muốn sao?” tiểu cô nương ở phương diện khác thì u u mê mê nhưng là quận chúa hoàng thất, dù trong phủ nhà mình an ổn than tịnh thì ở bên ngoài cũng nhìn thấy không ít âm mưu quỷ kế, lại đột nhiên gặp phải chuyện này, nàng khó tránh khỏi nghĩ nhiều một chút

‘Ta đã cẩn thận kiểm tra chung quanh ôn tuyền, không có chỗ dị thường”

Nghe vậy, Tiêu Minh Kiểu mới trầm tĩnh lại. Hành Cáp am hiểu nhất là tra tìm dấu vết, nàng nói không có phát hiện vấn đề, vậy hẳn là thật chỉ là ngoài ý muốn. Có điều trùng hợp như thế cũng quá khéo, a tỷ nàng trước đây từng ngoài ý muốn bị rắn cắn, từ đó về sau liền bị ám ảnh, vừa nhìn thấy rắn là sợ hết hồn, mà hôm nay con rắn nước kia sớm không xuất hiện, muộn không xuất hiện lại vừa lúc chỉ có một mình nàng trong ôn tuyền thì xuất hiện…

‘Ngươi nói xem, có phải là Nguyệ Lão làm chuyện này không?”

Dù đã sớm quen với lối suy nghĩ đột nhiên thay đổi, lại đổi sang chuyện cách xa vạn dặm của Tiêu Minh Kiểu, Hành Cáp vẫn không kịp có phản ứng, cho đến khi nghe quận chúa nhà mình rối rắm nói ‘hay là bị tên ngốc Tiết Phong kia làm cảm động, nên mới cố ý tạo ra cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân cho hắn” nàng mới hiểu câu vừa rồi quận chúa nói là có ý gì. Nàng liền im lặng, để mặc quận chúa nhà mình lẩm bẩm một mình

Tiêu Minh Kiểu lại tiếp tục phân tích “không thì ngươi nghĩ đi, trên đời này có nhiều người như vậy, vì sao ngày đó người xuất hiện ở An Quốc tự cứu a tỷ ta lại là hắn?tuy chuyện đó do Khang Hoa bày mưu nhưng trong kinh thành không phải không có nam nhân điều kiện như hắn, vì sao Khang Hoa lại chọn đúng hắn?đúng là nhân duyên thiên định, vậy Triệu Thừa An không phải là lương xứng của a tỷ mà Tiết Phong lại xuất hiện thật khéo, ngươi nói hắn có phải là tỷ phu trong mệnh định của ta không?”

Hành Cáp tiếp tục im lặng. Sao nàng biết, nàng cũng không phải là Nguyệt Lão chuyên điểm uyên ương cho người ta. Ngược lại Tiết Phong trên nóc nhà nghe vậy, ánh mắt sáng lên, liên tục gật đầu

“Thật ra hắn cũng rất tốt. Tuy a tỷ không thèm để ý tới lời đồn, phụ vương cũng sẽ không miễn cưỡng nàng làm chuyện nàng không thích nhưng cả hai lần, trong sạch của nàng đều thua thiệt trong tay kẻ kia, nếu không gả cho hắn, sau này chuyện hôn nhân của nàng sẽ không tránh khỏi khó khăn một chút”Tiêu Minh Kiểu nói tới đây, nhăn mặt thở dài “mặc dù có ta ở đây, người khác cũng không bắt nạt được nàng nhưng nếu có thể cả đời trôi chảy, đó mới là chuyện tốt nhất ah”

Sẽ, nàng sẽ cả đời trôi chảy. Hắn sẽ dùng hết khả năng che chở nàng, thương nàng, sủng nàng, khiến nàng cả đời đều trôi qua an bình vui vẻ. Nam nhân ngẩng khuôn mặt sẹo nhìn lên trời, âm thầm hứa hẹn trong lòng

Tỷ tỷ hôn mê chưa tỉnh, Tiêu Minh Kiểu rất không yên tâm nên ngủ bên cạnh để tiện chăm sóc. Vừa ngủ không bao lâu, nàng nghe được động tĩnh, mơ màng ngồi dậy, hỏi ‘a tỷ, ngươi tỉnh?”

Thấy là gấu muội muội nhà mình, Tiêu Minh Yên triệt để thanh tỉnh, muốn nói gì, trong đầu lại lóe lên sự tình trước khi hôn mê. Nhớ lại mình lúc đó chủ động chui vào lòng hắn thế nào, lại không chịu buông hắn ra ra sao, nàng cắn cắn môi dưới, khuôn mặt  bạch ngọc đỏ như sắp nhỏ ra máu

Nàng…nàng lại làm ra chuyện thất thố như thế?

“A tỷ?”

Mãi không thấy tỷ tỷ trả lời, Tiêu Minh Kiểu lại gọi một tiếng, khiến Tiêu Minh Yên hoàn hồn, đè xuống cảm giác xấu hổ hỗn loạn trong lòng, nàng ấn muội muội nằm lại trên giường, kéo chăn đắp kín cho nàng ‘a tỷ không có việc gì, ngươi ngủ đi”

Tiêu Minh Kiểu trong lòng có bận tâm, nên cố gượng chống tinh thần, hỏi ‘có chỗ nào không thoải mái không?”

Tiêu Minh Yên tỉnh táo hơn, ôn nhu sờ mặt tiểu cô nương, đáp “ta rất ổn, ngươi an tâm ngủ đi. Ta rất mau sẽ trở lại. Ngoan”

Tiêu Minh Kiểu lúc này mới yên lòng, vô thức gãi gãi cằm, tiếp tục ngủ say

Tiêu Minh Yên buông lỏng, tuy đã tỉnh táo không ít nhưng đoạn ký ức xấu hổ kia vẫn không thể xóa bỏ trong đầu, mặt vẫn còn nóng cháy, còn có cảm giác bối rối luống cuống như lửa đốt trong lòng, làm thế nào cũng không thể tiêu trừ được. Nàng xấu hổ cắm môi, xuống giường, trùm áo choàng đi ra ngoài. Nha hoàn trực đêm nghe động tĩnh liền thức giấc, nàng không muốn bị người ta phát hiện ra khác thường, liền bảo nàng ta đến phòng bếp nấu trà, còn nàng ra ngoài, hít thở không khí

Gió đêm rét lạnh, vừa ra cửa, Tiêu Minh Yên cảm giác nhiệt khí trên mặt tản đi chút ít, nàng nhẹ nhàng thở ra một hơi, đi dạo trong viện

Trăng trong như nước, chiếu lên bóng cây loang lổ, bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có tiếng chó sủa từ thôn xóm cách đó không xa truyền đến

Lòng của thiếu nữ cũng dần an tĩnh lại, nàng ngồi xuống băng ghế trong sân, ngẩng đầu nhìn ánh trăng, nào ngờ vừa ngước mắt lên đã nhìn thấy đôi mắt sáng long lanh của người nào đó trên nóc nhà đang nhìn mình

Trong bóng đêm, nàng vốn không nhận ra người kia là ai nhưng khi nam nhân cao lớn kia tung người vọt đến trước mặt nàng, Tiêu Minh Yên…

“Ngươi tỉnh” nhìn thấy mặt nàng, trong đầu Tiết Phong không khống chế liền hiện ra hình ảnh nào đó, lỗ tai của hắn liền ửng hồng, vội cúi đầu, không dám nhìn nàng nữa “có…có nơi nào không thoải mái không?”

Tiêu Minh Yên cảm thấy trong lòng rạo rực, hai má nhịn không được đỏ bừng, nàng cố gắng khống chế tâm tình, hồi lâu mới dùng ngữ khí thản nhiên “ta không sao, làm phiền tướng quân quan tâm. Đa tạ cứu giúp. Hiện đêm đã khuay, tướng quân vẫn nên về phòng nghỉ ngơi sớm đi”

Nói xong đứng dậy hành lễ, đang muốn đi lại bị nam nhân kia ngăn cản “đợi chút”

Tiêu Minh Yên cố nén ý nghĩ muốn bỏ chạy ‘tướng quan…có chuyện gì?”

“Ngươi…”Tiết Phong nhìn nàng, hồi lâu buồn bực nói ‘có phải ngươi tức giận hay không? thật xin lỗi, ta không cố ý khinh bạc ngươi, khi đó tình huống khẩn cấp, ta không nghĩ nhiều.Nếu ngươi tức giận, cứ đánh ta đi”

Nhiệt độ trên mặt Tiêu Minh Yên lại tăng lên vài phần, nhìn tên đại ngốc chân chất trước mặt, hồi lâu mới nhắm mắt, hung ác nói thật nhanh ‘tướng quân đã cứu ta, ta sao tức giận chứ, chỉ là tình huống khi đó đối  với một cô nương như ta có chút lúng túng, cho nên thỉnh tướng quân sau này không cần nhắc lại có được không?”

Tiết Phong vội gật đầu ‘được, được. Ta sẽ không nhắc tới, chỉ là…chúng ta đã như vậy…ngươi…”

Nhìn nam nhân ngượng ngùng gãi đầu, trong ánh mắt lại chứa đựng mong đợi, Tiêu Minh Yên không  biết phải nói gì. Hắn đây là ý gì? sao lại giống như muốn nàng phải chịu trách nhiệm chứ?

Nàng không nói lời nào, Tiết Phong cũng không thấy thất vọng, tay nắm thành quyền, trầm giọng nói ‘ta…không có ý gì khác, chỉ muốn nói cho ngươi biết, ta sẽ tiếp tục chờ ngươi”

Tiêu Minh Yên giật mình,hồi lâu mới khép hờ mắt, nhàn nhạt nói ‘ta đã nói rồi, không cần tướng quân chịu trách nhiệm”

“Không phải vì chịu trách nhiệm’ Tiết Phong nóng nảy, tiến lên một bước, ánh mắt sắc bén nhìn nàng chăm chú, nghiêm túc nói “ta là thích ngươi nên mới muốn thành thân với ngươi”

Tiêu Minh Yên bối rối quay về phòng, cả đêm ngủ không yên

Sáng sớm hôm sau, Tiêu Minh Kiểu vừa tỉnh giấc đã nghe tỷ tỷ nhà mình thông báo hồi kinh. Nàng kinh ngạc ngây người, nhảy dựng lên “hôm nay đi? sao vậy?ta còn chưa bắt đầu chơi ah. Là vì…chuyện tối qua sao?”

Tiêu Minh Yên đưa tay xoa đầu tóc rối bù của nàng, thanh âm ôn nhu như đang làm nũng “chuyện hôm qua có chút kỳ lạ, vì an toàn, chúng ta vẫn nên về nhà trước. Chờ lần tới có cơ hội, ta lại dẫn ngươi đi chơi”

“Chuyện tối qua ta cũng đã điều tra rõ, đúng là ngoài ý muốn, Hành Cáp tỷ tỷ còn chưa nói với ngươi sao…”Tiêu Minh Kiểu đột nhiên xoay chuyển tròng mắt, hạ thấp thanh âm “a tỷ, thật ra ngươi sốt ruột hồi kinh là vì Tiết tướng quân đúng không?Tối hôm qua các ngươi…”

Tiêu Minh Yên không hề muốn nhắc lại chuyện tối qua chút nào, hai má nóng bừng, cố gắng lạnh nhạt cắt lời ‘chỉ là ngoài ý muốn, sau này đừng nhắc lại nữa’

Nhớ lại những lời tối qua đã nói với Hành Cáp, Tiêu Minh Kiểu nháy mắt mấy cái, thăm dò “tối hôm qua, nếu hắn không xuất hiện đúng lúc, ngươi như thế nào còn chưa biết đâu.Tuy hắn vì thế mà mạo phạm ngươi nhưng về tình có thể tha thứ, a tỷ, cũng đừng giận hắn nha”

Tiêu Minh Yên bất đắc dĩ nhìn nàng “ta là người không biết phân biệt tốt xấu sao?”

‘Vậy a tỷ chính là…”tiểu cô nương kề sát tai nàng, cười như tên trộm ‘thẹn thùng?”

Tiêu Minh Yên nhìn nàng, hồi lâu mới thở dài nói “ta là không muốn làm chậm trễ hắn”

Tiêu Minh Kiểu sững sờ ‘có ý gì?”

Tiểu cô nương còn chưa thông suốt, bộ dáng ngây thơ tốt đẹp. Tiêu Minh yên đưa ta xoa mặt nàng, cười nói “không có gì, chẳng qua cảm thấy nếu đã không có ý với người ta thì không nên cho hắn hi vọng” Vốn tưởng hắn tới cửa cầu hôn chỉ vì trách nhiệm, nào ngờ bên trong còn có tình ý thật lòng. Nhưng nàng lại không muốn loại thật lòng này, cũng không muốn nổi, cho nên…

Hi vọng hắn sớm ngày

tìm được lương xứng khác

Tiêu Minh Kiểu nghe xong, có chút thất vọng, vẫn chưa từ bỏ ý định “ngươi thật không thích hắn chút nào sao?”

Tiêu Minh Yên thông tuệ hơn người, sao không nhìn ra tiểu cô nương lo lắng cái gì, trong lòng như hòa tan, thở dài nói ‘Tiết tướng quân là người tốt, chỉ là không thích hợp với ta”

Đều nói anh hùng cứu mỹ nhân sẽ khiến nữ tử động tâm, sao đến trên người a tỷ lại mất linh?chẳng lẽ anh hùng kia bộ dáng quá dữ tợn, nhìn không giống người tốt? nghĩ vậy, Tiêu Minh Kiểu nhịn không được hỏi ‘a tỷ, có phải ngươi chê hắn xấu không?”

Tiêu Minh Yên á khẩu. Nàng là người nông cạn thế sao? huống chi Tiết Phong dù không quá tuấn tú nhưng ngũ quan cũng chỉnh tề oai hùng, xấu chỗ nào chứ?

Sợ gấu muội muội lại hỏi vấn đề kỳ quái nào đó, nàng do dự một chút quyết định nói ra ý định trong lòng “không liên quan tới chuyện này, chỉ là ta không muốn gả mà thôi. Dù sao phụ vương và a huynh cũng không chê ta, ta cũng không yên lòng bọn họ, chi bằng ở nhà hảo hảo bồi bôn họ. Còn cái khác, đến lúc đó có thể chọn người ở rể cũng được, bớt việc mà lại tự tại”

Lời của Tiêu Minh Yến khiến  Tiêu Minh Kiểu từ bỏ ý định hợp tác cho tỷ tỷ và Tiết Phong. Dù qua tiếp xúc mấy ngày nay, nàng cảm thấy Tiết Phong không tệ nhưng đối với nàng, ý nguyện của tỷ tỷ vẫn quan trọng hơn, huống chi chọn người ở rể vẫn tốt hơn, cho nên nàng suy nghĩ một lát liền ủng hộ suy nghĩ của tỷ, sau đó đắc ý đi đến phòng Vệ Cảnh, nói cho hắn biết chuẩn bị hồi kinh

Vệ Cảnh nghe xong, có chút kinh ngạc ‘đã xảy ra chuyện gì?”

‘Chỉ là đột nhiên có chút chuyện phải về kinh xử lý” không tiện nói tới việc riêng của tỷ tỷ, Tiêu Minh Kiểu chỉ có thể hàm hồ cho qua, sau đó áy náy nhìn hắn ‘hôm qua còn tính mang ngươi đi chơi. Thật ngại quá, nói là mời ngươi tới chơi, kết quả cái gì cũng không có, còn hại ngươi bị thương”

Vệ Cảnh rũ mi, ấm giọng nói “quận chúa quá lời, dù không thể ra ngoài chơi nhưng những ngày qua đối với ta đã là sự thể nghiệm cực kỳ quý giá. Ta rất vui, nên cảm ơn ngươi mới phải”

Mấy chữ cực kỳ quý giá của hắn lại khiến Tiêu Minh Kiểu trong lòng đau xót, có chút không dễ chịu, lại nghĩ tới ngời nhà ‘cực phẩm’ của hắn, nàng liền nắm chặt hai nắm đấm ‘sau này ta sẽ mỗi ngày đến thăm ngươi, nếu ngươi có chuyện gì, bất cứ lúc nào cũng có thể phái người tìm ta. Ta đã nói sẽ tiếp tục che chở cho ngươi, quyết không nuốt lời”

Tiếp tục sao? Vệ Cảnh nhìn nàng, u ám cười ‘được”

Đúng lúc này Tiết Phong ỉu xìu từ ngoài đi vào, nhìn thần sắc hắn cũng đoán là hắn đã biết Tiêu Minh Yên quyết định hồi kinh sớm.

Tiêu Minh Kiểu đồng tình nhìn hắn, nói đại huynh đệ bảo trọng, sau đó quay về phòng thu dọn hành lý

Vệ Cảnh đưa mắt nhìn theo nàng, hồi lâu mới quay đầy nhìn hảo bằng hữu như cà tím phơi sương “các nàng quyết định hồi kinh trước hạn định là có liên quan tới ngươi?”

Tiết Phong chán nản đáp ‘có lẽ vậy”. Nói xong liền đỏ mặt thuật lại giản lược sự tình tối qua, đương nhiên không có nói chi tiết, chỉ dùng một câu ‘thời điểm cứu người vô ý mạo phạm nàng”

Vệ Cảnh nghe xong, trầm mặc một hồi, phun ra một chữ ‘cút”

Tiết Phong nhìn huynh đệ lãnh khốc vô tình, không chút tình người liền lần nữa nghĩ tới hai chữ tuyệt giao nhưng nhớ tới Tiêu Minh Yên, hắn liền nhịn xuống, làm như không nghe thấy, chỉ thì thầm “nàng hẳn là tức giận, nếu không đang tốt lành sao lại muốn về kinh sớm chứ. Nhưng ta thật không cố ý, khi đó ta cho rằng nàng đã xảy ra chuyện gì nên không nghĩ tới cái khác. Còn sau này biểu lộ rõ tâm ý là vì ta muốn nàng biết ta nghĩ thế nào thôi, nhưng nàng nghe xong lại không quá cao hứng. Ngươi nói, ta nên làm gì bây giờ? sau khi hồi kinh…

Vệ Cảnh nhịn không được, nói ‘câm miệng” lại cảm thấy lời này không đủ để chặn miệng tên đại ngốc kia, đành bất dĩ bổ sung một câu lấy lệ “về kinh thành rồi tính” mới chặn được miệng hắn

Ăn cơm trưa xong, mọi người mang theo tâm tình khác nhau hồi kinh. Tiên Trì sơn trang cách kinh thành không xa, ước chừng đi nửa ngày đường, bọn họ xuất phát lúc này, có thể vào thành trước lúc trời tối

“Sao trời đột nhiên âm u? buổi sáng mặt trời còn nhô cao mà”Tiêu Minh Kiểu dựa người vào cửa kính xe, nhàm chán nói ‘sẽ không mưa chứ?”

Tiêu Minh Yên cũng vén rèm nhìn thoáng ra ngoài, thấy mây đen phủ kín chân trời, gió nổi lên, cau mày nói ‘hi vọng sẽ không”

Trời mưa đi đường sẽ khó khăn, lại đang mùa đông, nếu mắc mưa có thể sẽ bị nhiễm phong hàn

Ai ngờ trời không chiều lòng người, không bao lâu trời bắt đầu đổ mưa, hơi lạnh thấu xương. Để tránh mọi người bị lạnh, Tiêu Minh Yên đành phải hạ lệnh tìm chỗ trú mưa trước

“Xem ra mưa này một lát cũng sẽ không ngừng, vừa lúc phía trước không xa có một ngôi miếu đổ, chúng ta đến đó trú mưa đi’ Thu Linh phái người đến truyền lời, Tiêu Minh Yên liền ra lệnh cho đoàn người đi đến chỗ hắn nói

Ngôi miếu đổ cách đó không xa, đi một lát là đến, mọi người xuống xe đi vào trong, lại tìm ít củi khô quanh đó, đốt lên đống lửa, cùng ngồi sưởi ấm chờ mưa tạnh

Bên ngoài mưa càng thêm nặng hạt, tiểu cô nương vốn hiếu động giờ vì trời mưa mà bó tay bó chân, ngồi tán gẫu cùng Thu Linh và Vệ Cảnh. Hành Cáp yên lặng đứng sau lưng nàng. Tiêu Minh Yên lo lắng nhìn trời, mưa càng lúc càng lớn, cứ như vậy không biết đến lúc nào mới có thể vào thành. Mà sau lưng nàng, Tiết Phong si ngốc nhìn nàng, ánh mắt nóng rực.

‘Chỗ kia có ngôi miếu đổ’ đột nhiên bên ngoài vang lên thanh âm vui vẻ, tiếp theo là tiếng vó ngựa cùng tiếng bánh xe tới gần, một đoàn người xuất hiện trước ngôi miếu

‘Chủ tử, mau xuống đây nghỉ một chút”

“Ân.”

Thanh âm lười biếng này nghe có chút quen tai, Tiêu Minh Kiểu vô thức nhìn ra ngoài

Một đôi nam nữ từ trên xe bước xuống. Nam tử tuấn mỹ như vẽ, nam nữ khó phân; nữ tử khuôn mặt thanh tú, khí chất sơ lãng. Tiêu Minh Kiểu hai mắt sáng, ngồi thẳng người, vui vẻ gọi ‘a tỷ, là Tam hoàng huynh và Nhã tỷ tỷ”

Tam hoàng huynh mà nàng gọi chính là nhi tử thứ ba của Long Đức đế, Ninh vương Tiêu Cảnh Ninh; còn Nhã tỷ tỷ chính là vương phi Giang Hằng Nhã của Tiêu Cảnh Ninh

Tiêu Minh Yên cũng ngạc nhiên nở nụ cười “đúng là hai bọn họ”

Giang Hằng Nhã là bạn thân khuê phòng của nàng, mà Tiêu Cảnh Ninh lại là hoàng tử duy nhất được hai tỷ muội nàng nguyện ý đối tốt thật lòng, vì thế ngoài ý muốn gặp được phu thê bọn họ, nàng cũng rất vui. Cũng đã nửa năm rồi bọn họ không gặp nhau, Ninh vương thích du ngoạn khắp nơi, phần lớn thời gian đều ở bên ngoài, đặc biệt là khi được phong vương đến đất phong thì hiếm khi hồi kinh, lần này đặc biệt mang theo vương phi trở về là vì chúc thọ cho Long Đức đế

Phu thê Ninh vương đi vào, thấy là các nàng cũng vô cùng ngạc nhiên và mừng rỡ, nhất là Ninh vương Tiêu Cảnh Ninh cười ha hả, kéo tay thê tử, không khách khí mà chen lấn lại đây “vừa lúc, mau cho ta sưởi ấm một chút, thời tiết thế này đúng là đông chết bản vương”

Tiêu Minh Kiểu di chuyển theo mọi người, ngồi sát về phía Vệ Cảnh, nghiêng đầu cười nói “Tam hoàng huynh, không phải lần trước ngươi viết thư nói cuối tháng mới trở về sao? sao lại về sớm hơn nhiều ngày như vậy?”

Khuôn mặt Ninh vương còn diễm lệ hơn nữ nhân vài lần, dịu dàng đỡ Ninh vương phi ngồi xuống, vẻ mặt vui mừng, miệng lại ghét bỏ nói “”còn không phải là nghe lời thê tử, cụ thể thì…chờ  trở về rồi sẽ nói tỉ mỉ với các ngươi, hiện tại để ta nghỉ một lát đi, đi đường mệt chết ta rồi”. Nói xong lại không kiên nhẫn liếc Ninh vương phi một cái “không phải vừa rồi nói lạnh sao? giờ không lạnh nữa chứ?”

Ninh vương phi là một mỹ nhân dung mạo xinh đẹp, khí chất ôn nhu, chỉ nhìn bề ngoài thì không khác các quý nữ kinh thành nhưng hành vi cử chỉ lại có sự tiêu sái mà nữ tử khuê phòng không có được, đây là do từ nhỏ nàng theo cha mẹ du ngoạn bên ngoài, sau khi thành thân lại tiếp tục theo Ninh vương ngao du khắp nơi mà có được. Nàng nghiêng đầu nhìn phu quân nhà mình, nhoẻn cười “không lạnh, đa tạ vương gia”

Nàng cười lên thật đẹp mắt, Ninh vương nhìn nàng không chuyển mắt, đột nhiên lại có chút mất hứng. Cười rộ lên như vậy làm gì?không thấy bên cạnh có nhiều nam nhân xa lạ đang nhìn sao? Nghĩ cậy, ánh mắt liền xẹt qua chỗ đám người bọn họ, thấy bọn họ không có nhìn lén thê tử nhà mình, hắn mới hài lòng nhướng mày. Nhưng chỉ lát sau hắn lại thấy mất hứng, vì bọn họ không nhìn thê tử hắn mà lại nhìn đường muội hắn, nhất là cái tên mặt có sẹo kia, đôi mắt gian tà như dính chặt trên người đại đường muội xinh đẹp nhà hắn

Bỉ ổi! Làm càn!

Ninh vương từ nhỏ đã xem hai tỷ muội Tiêu Minh Yên là muội muội ruột, lập tức giận tím mặt, lạnh lùng hỏi ‘các vị là ai?”

Ninh vương hỉ nộ vô thường, mọi người đều đã quen, Tiêu Minh Kiểu cười hì hì giới thiệu với hắn thân phận cảu Vệ Cảnh và Tiết Phong; Tiêu Minh Yên thì quay đầu thì thầm cùng Ninh vương phi

Định Quốc Công thế tử? Vĩnh An Bá thế tử?” hắn biết Thu Linh, hai người còn có quan hệ không tệ vì thế Ninh vương không có đặt hắn trong vòng cảnh giác

‘Dạ, Vệ Cảnh gặp qua vương gia” Vệ Cảnh mỉm cười yếu ớt, khiến người ta nhìn thấy, nảy sinh lòng thương tiếc.

Ninh vương dùng không ở kinh thành nhưng thường xuyên thư từ qua lại với tỷ muội Tiêu Minh Kiểu, bởi vậy cũng biết quan hệ của Vệ Cảnh và Tiêu Minh Kiểu, nghiêm túc nhìn hắn chằm chằm một lát liền thấy an tâm. Người bệnh như thế, nhất định không có cách nào mà lừa gạt Kiểu Kiểu nhà hắn

Tiết Phong cũng tiến lên hành lễ, Ninh vương nheo mắt nhìn kỹ hắn, trong lòng lập tức cảnh giác cao độ, nhìn là biết không phải người tốt, sau này tuyệt đối không thể để hắn đến gần Minh Yên

Mưa dần nhỏ hạt, thấy sắc trời không còn sớm, mọi người thương lượng xong, quyết định gấp rút lên đường

“Lát nữa biểu ca ta sẽ đưa ngươi về nhà, buổi tối nhớ nghỉ ngơi cho tốt, sáng mai ta lại mang thức ăn ngon đến cho ngươi”Tiêu Minh Kiểu vừa đi ra ngoài vừa nói với Vệ Cảnh

Vệ Cảnh tươi cười đáp “được”

‘Đúng rồi, còn cái kia” Tiêu Minh Kiểu còn chưa nói xong, đột nhiên bên hông căng thẳng, sau đó bị một người kéo vào lồng ngực có chút thanh lãnh, nàng còn mơ hồ, chưa kịp có phản ứng, bên ngoài đã vang lên tiếng chém giết đầy trời

Vô số mũi tên bén nhọn phá không mà đến, một nhóm hắc y nhân che mặt, hoặc cầm cung tiễn hoặc cầm loan đao từ bốn phương tám xướng xông ra, sát khí lẫm liệt, ra tay không chút nương tình

Cũng may có Tiết Phong phụng mệnh hoàng thượng mang theo người đi theo bảo vệ tỷ muội Tiêu Minh Yên nên mọi người dù kinh hãi cũng không hoảng hốt.

Sau khi xác nhận không còn nguy hiểm, Vệ Cảnh liền buông tiểu cô nương trong lòng ra, nhìn nàng ngây ngốc nhìn mình, tựa hồ còn chưa kịp phản ứng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, trong đối mắt sâu không thấy đáy của hắn hình như có sóng to gió lớn cuồn cuộn

“Quận chúa có bị thương không?”

Thanh âm của Hành Cáp khiến hai người hoàn hồn. Tiêu Minh Kiểu đang tính lên tiếng, lại thấy tay áo của Vệ Cảnh bị mũi tên xé rách, cuối cùng nàng cũng hiểu chuyện gì đã xảy ra, trong lòng nhiên nhảy lên, mặt biến sắc hỏi “ngươi bị thương?”

Vệ Cảnh rũ mi, che đi phức tạp trong mắt “Hành Cáp cô nương ra tay đúng lúc, đánh lệch mũi tên kia nên chỉ bị rách xiêm y mà thôi, quận chúa không cần lo lắng”

“Vậy thì tốt rồi’Tiêu Minh Kiểu thở phào nhẹ nhõm “hù chết ta”

Hành Cáp tâm tình phức tạp nhìn Vệ Cảnh, sớm biết Vệ thế tử đối với quận chúa phá gia của mình không bình thường, lại không ngờ không bình thường tới mức đó. Lấy thân hộ người, đúng là khó có được, tiếc là bệnh tật quấn thân, không phải lương xứng

Vệ Cảnh thật sâu nhìn tiểu cô nương trước mặt, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve ngọc bội bất ly thân ở bên hông

 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện