Quận Chúa Thỉnh Tỉnh Táo

Chương 26


trước sau

26

Tư khố của Long Đức đế lần này bị vơ vét nhiều hơn lần trước, vì có Ninh vương mang theo thê tử gia nhập đội quân “cướp cạn’, lý do hắn đưa ra còn đầy đủ hơn Tiêu Minh Kiểu, một câu ‘phụ hoàng, ngươi sắp làm hoàng tổ phụ” làm Long Đức đế không thể nói lời cự tuyệt

Biết bọn họ hồi kinh sớm là vì nguyên nhân này, Tiêu Minh Kiểu vô cùng vui vẻ, đi đến sờ sờ bụng bầu còn chưa lộ của Ninh vương phi, cười hì hì, chỉ vào tư khố của Long Đức đế, bá đạo nói “Nhã tỷ tỷ, mau nhìn xem tiểu chất nhi của ta thích cái gì, vừa ý cứ việc lấy, không cần khách khí”

Long Đức đế nhìn tiểu chất nữ bá đạo, khóe miệng hung hăng co rút. Tiểu nha đầu này ngày càng không biết khách khí là gì

Giống như hiểu hắn đang nghĩ gì, Tiêu Minh Kiểu vội quay sang nịnh nọt lấy lòng hắn “hoàng bá phụ là người hào phóng nhất, anh minh nhất, hiền lành nhất. Trong bụng Nhã tỷ tỷ hiện có thân tôn tử của ngài, ngài chắc chắn sẽ không keo kiệt đúng không?”

Long Đức đế rất muốn nói không đúng, nhưng là một hoàng tổ phụ anh minh nhất, hào phóng nhất, hiền lành nhất; hắn chỉ có thể âm thầm rơi lệ, chịu đựng đau đớn trong lòng, ngoài mặt lại tán thành. Đúng vậy, cứ lấy đi, không cần khách khí, trẫm không có gì cả, chỉ có bảo bối là nhiều.

Nhìn hoàng đế bình nứt không sợ vỡ, Tiêu Min hyên ho nhẹ một chút, đi đến bên muội muội đang vui vẻ ‘cướp cạn” của mình, dùng thanh âm đủ để mọi người cùng nghe “hoàng bá phụ anh minh hào phóng nhưng chúng ta không thể càn rỡ, không được phép lấy thêm, mau bỏ xuống”

Tiêu Minh Kiểu ra sức ôm chặt mấy cuốn điển tịch trân quý ‘cái này không thể bỏ”

Tiêu Minh Yên ôn nhu nói ‘ngươi không thích đọc sách, lấy mấy cái này làm gì, may bỏ xuống đi, nghe lời”

“Ta có chỗ cần dùng”thấy tỷ tỷ cười ôn nhu nhưng bộ dáng không cho thương lượng, tiểu cô nương vội quay đầu nhìn Long Đức đế, cầu cứu ‘hoàng bá phụ”

Long Đức đế dang bị tiểu chất nữ cảm động, vốn định thành toàn cho nàng nhưng sau khi nhìn thấy thứ trong tay nàng thì suýt chút nữa thổ huyết. Đó đều là những bản gốc ngàn vàng khó cầu, hắn tốn rất nhiều công sức mới có được, tiểu nha đầu này lại muốn lấy hết…Hoàng đế không thể hào phóng được nữa, cố ra vẻ hòa ái nói “trẫm nhớ Kiểu Kiểu không thích nhất là đọc sách, ngươi lấy mấy cuốn sách này có tác dụng gì chứ? hay là đổi cái khác đi, trẫm thấy con ngựa bằng hồng ngọc kia không tệ ah”

Đúng lúc này nội thị thông truyền, nói là Thành vương cầu kiến

Thành vương là nhị nhi tử của Long Đức đế, mẹ đẻ là Vương quý phi, nhà mẹ đẻ là Trung Cần bá phủ, Vương Yến Như lần trước muốn làm mẹ kế của tỷ muội Tiêu Minh Kiếu chính là biểu muội của hắn. Khác với mẫu phi hắn không có chuyện gì cũng muốn tranh cùng phi tử chốn hậu cung, Thành vương tính cách khoan dung, danh tiếng rất tốt, năng lực xuất chúng, làm việc có trách nhiệm. Nên dù Long Đức đế không thích Vương quý phi thì vẫn coi trọng và yêu thương hắn.

Nhưng Tiêu Minh Kiểu lại không mấy thích hắn, Thành vương trước đây đã mắng a huynh nàng là kẻ ngốc, còn bắt nạt Ninh vương mẹ đẻ đã mất sớm, không có người dựa vào. Nàng là người lòng dạ hẹp hòi, thích mang thù, không thể nào thân thiết với hắn nổi cũng không muốn nhìn thấy hắn. Vì vậy nghe nói Thành vương tới, nàng vội giấy mấy cuốn điển tịch vào lòng rồi cáo từ Long Đức đế

Long Đức đế nhìn tiểu chất nữ cố gắng bị tai trộm chuông, khóe miệng hung hăng co rút.

Phúc vương thấy tình thế không tốt, vội lau mắt, cảm động nói “hoàng huynh, ngươi đối với Kiểu Kiểu thật tốt, vật trân quý như thế cũng không tiếc  thưởng cho nàng, thần đệ thực sự là…cảm kích đến không biết nói gì cho phải” nói xong không đợi Long Đức đế có phản ứng, vội kéo hai khuê nữ bỏ chạy với lý do ‘đột nhiên nhớ ra trong phủ có việc”, còn không quên cầm luôn cả tiểu mã bằng hồng ngọc được chạm trổ tinh xảo

Long Đức đế tức đến á khẩu. Ninh vương thấy không xong cũng vội ôm thê tử bảo bối của mình bỏ chạy, lưu lại phụ hoàng đáng thương của hắn ngồi nhìn tư khố trống không mà lòng đau muốn chết

Lúc ba cha con Phúc vương ra cửa thì gặp Thành vương

“Gặp qua Phúc vương thúc” Thành vương ước chừng hai mươi tuổi, khuôn mặt anh tuấn, tác phong nhanh nhẹn, cười rộ lên ôn hòa thân thiết. Hắn hành lễ với Phúc vương xong lại gật đầu chào hỏi tỷ muội Tiêu Minh Yên “An Vinh muội muội, An Nhạc muội muội”

Tiêu Minh Kiểu không muốn nói nhiều với hắn, chào hỏi qua loa rồi kéo phụ vương và tỷ tỷ cùng đi, nào ngờ lại nghe Thành vương nói xin lỗi “chuyện xảy ra ở Trần phủ vào lúc xế chiều, còn thỉnh vương thúc bớt giận, Vương gia nhất định sẽ cho ngài một công đạo”

Tiêu Minh Kiểu sững sờ, nghiêng đầu nhìn phụ vương nhà mình “lúc xế chiều ở Trần phủ đã xảy ra chuyện gì?cho ngài công đạo là sao?”

Tiêu Minh Yên cũng trầm mặt

Vốn không muốn để hai khuê nữ biết mấy chuyện xấu, Phúc vương trừng mắt nhìn Thành vương lắm mồm, khiến hắn lúng túng không thôi, tươi cười cũng cứng đờ

“Hóa ra hai vị muội muội còn chưa biết. Chuyện kia cũng không phải đại sự gì, chính là Vương gia nhị cô nương đã có lời nói và hành động vạ chạm vương thúc, cho nên Trung Cần bá nhờ ta gởi lời xin lỗi vương thúc mà thôi”

Tiêu Minh Kiểu có dự cảm không lành “Vương Yến Như va chạm phụ vương ta thế nào?”

“Lát nữa về nhà, ta sẽ nói tỉ mỉ với các ngươi” Phúc vương hàm hồ cho qua

Tiêu Minh Kiểu vừa thấy hắn như vậy liền hiểu, phụ vương không muốn để nàng và a tỷ biết là vì chuyện Vương Yến Như đã làm là những thủ đoạn bỉ ổi trong hậu trạch . Nàng tức giận đến tím mặt nhưng vừa định lên tiếng, lại có cung nữ đến báo, nói là Gia Nhu công chúa muốn mời Tiêu Minh Yên gặp mặt. Lúc này phu thê Ninh vương cũng từ trong điện đi ra , nàng đành nén lại tức giận, quay đầu nói với tỷ tỷ nhà mình “ta đi cùng ngươi”

Cung nữ kia há to miệng nhưng rốt cuộc vẫn không dám nói là Gia Nhu công chúa chỉ muốn mời một mình Tiêu Minh Yên

Tiêu Minh Yên nhàn nhạt liếc nàng một cái, gật đầu với muội muội, nói tiếng cáo từ với lão cha nhà mình cùng Thành vương và phu thê Ninh vương, rồi mới theo cung nữ kia dẫn đường đến đìn nghỉ mát cách đó không xa

Gia Nhu công chúa đã ở đó chờ, thấy hai tỷ muội cùng đến, đầu tiên là cùng Tiêu Minh Kiểu trừng mắt nhìn nhau như hai con gà chọi, sau đó mới quay sang nhìn Tiêu Minh Yên, thần sắc hòa hoãn ‘An Vinh tỷ tỷ, mời ngồi”

“Gia Nhu muội muội’Tiêu Minh Yên cũng không vì nàng đột nhiên đối tốt với mình mà kinh ngạc, chỉ ôn nhu cười hỏi ‘không biết muội muội tìm ta có chuyện gì?”

‘An Vinh tỷ tỷ tối qua mới hồi kinh, sợ là còn chưa biết chuyện tốt của Khang Hoa và Triệu hầu gia phải không?”

‘Chuyện tốt?”Tiêu Minh Kiểu giễu cợt “họ Triệu kia vừa giải trừ hôn ước với a tỷ ta không bao lâu, hắn có gan lập tức cầu hôn Khang Hoa sao?”

‘Là thật”Gia Nhu nhịn không được ghen tỵ, ra sức vặn khăn tay trong tay, tâm tình kích động “hôm mới nhận được tin từ Dương Thành hầu phủ, Triệu hầu gia…đang chuẩn bị cầu hôn, có lẽ hai ngày nữa sẽ hành động” không đợi hai tỷ muội có phản ứng, nàng nhìn Tiêu Minh Yên, tựa như bất bình mà nói ‘Khang Hoa hủy trong sạch của tỷ tỷ,

phá hỏng nhân duyên của tỷ tỷ, giờ còn muốn đoạt phu quân của tỷ tỷ, chẳng lẽ tỷ tỷ cam tâm nhìn nàng ta tâm tưởng sự thành?”

Nhìn nàng không giống nói đùa, Tiêu Minh Kiểu lập tức mày liễu dựng ngược, lửa giận trong lòng còn chưa tiêu tan lập tức bùng cháy. Con rùa họ Triệu kia giỏi lắm, giải trừ hôn ước chưa được một tháng đã dám lớn lối thế rồi, xem trước đây bị đánh gãy chân vẫn chưa biết sợ? Nàng lại bận tâm tới tỷ tỷ nhà mình, sợ nàng không vui

Nhưng Tiêu Minh Yên không hề có vẻ thương tâm, chỉ lạnh nhạt nhìn Gia Nhu công chúa, thở dài ‘cam lòng hay không thì ta và Triệu hầu gia đã không còn liên quan, huống chi chứng cớ không đủ, ta cũng không có cách nào nhận định chuyện kia là do Khang Hoa làm”

“Chính là nàng làm ” Gia Nhu công chúa không ngờ nàng lại có phản ứng như vậy, vội nói “mục đích của nàng là phá hủy hôn sự của ngươi và Triệu hầu gia, để nàng thay thế địa vị của ngươi. Ngươi xem, nàng hiện tại đã sắp thành công”

Tiêu Minh Yên đưa mắt nhìn nàng, đột nhiên hỏi sang chuyện khác “Gia Nhu muội muội nói cho ta biết chuyện này là muốn ta làm thế nào?”

Gia Nhu công chúa sũng sờ, có chút không được tự nhiên “ta chỉ là sợ ngươi không biết gì..”

“Ngươi làm người không thể chân thành một chút sao?”không đợi nàng nói xong, Tiêu Minh Kiểu đã trừng mắt, không chút lưu tình lên tiếng “rõ ràng là hi vọng a tỷ ta ra tay ngăn cản Khang Hoa, tốt nhất là cho hai bên đấu đến đều thiệt hại, mình ngồi thu lợi còn dối trá tìm cớ che giấu. Nếu ngươi nói thẳng là mình thích Triệu Thừa An, không muốn thấy Khang Hoa gả cho hắn, ta còn có thể khen ngươi là người thẳng thắn, hiện thời…Hừ, xem ai là ngốc tử hả?”

Ý nghĩ trong lòng bị người ta lột trần, Gia Nhu công chúa mặt mày đỏ bừng, vừa cáu vừa thẹn trừng mắt nhìn Tiêu Minh Kiểu, trong lòng thầm mắng nha đầu chết tiệt này thật đáng ghét. Nhưng nàng cũng là người da mặt dày, trong lòng sốt ruột liền bất chấp, hít sâu một hơi nói ‘ta đúng là thích Triệu hầu gia nhưng không có ý xúi giục An Vinh tỷ tỷ ra tay đối phó tiện nhân Khang Hoa kia cũng không có tâm tư đục nước béo cò, ta chỉ muốn…” nói tới đây hai mắt nàng chớt lóe lên “ta chỉ muốn An Vinh tỷ tỷ giúp ta một  việc mà thôi. Đúng, là một việc nhỏ mà thôi, chỉ cần tỷ tỷ nguyện ý giúp ta, Khang Hoa nhất định sẽ trắng tay”

Tiêu Minh Yên sắc mặt âm trầm nhìn nàng, hồi lâu mới dịu dàng hỏi như làm nũng “chuyện gì?”

Trên đường xuất cung, nhìn tiểu cô nương thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn mình, vẻ mặt tràn đầy rồi rắm. Tiêu Minh Yên cũng từ trong suy nghĩ sâu xa lấy lại tinh thần, buồn cười hỏi “nhìn ta làm gì?”

Tiêu Minh Kiểu méo miệng ‘ngươi thật sẽ giúp nha đầu Gia Nhu chết tiệt kia?”

Tiêu Minh Yên nghiêng đầu nhìn nàng ‘có gì không tốt?”

“Không phải không tốt, mà là…”Tiêu Minh Kiểu cũng không nói được cảm giác trong lòng mình là gì, nghẹn hồi lâu, cuối cùng gãi cằm nhỏ giọng “ta chính là sợ ngươi khổ sở”

‘Quân không lòng dạ nào, ta liền thôi, không có gì khổ sở hay không” không để ý được đau nhức vẫn chưa tan trong ngực, thiếu nữ xinh đẹp ưu nhã đưa tay xoa đầu muội muội, nhàn nhạt cười “huống chi trước khi thành thân có thể nhìn rõ tính cách của đối phương cũng tốt, nếu để thành thân rồi mới phát hiện vấn đề, khi đó mới thật sự khổ sở ah”

Tiêu Minh Kiểu nháy mắt, ôm cánh tay tỷ tỷ, ra sức cọ xát, thở dài “a tỷ ta là cô nương thông minh nhất trên đời.Cái gì mà tâm tư linh lung, tú ngoại tuệ trung,chính là nói ngươi nha”

Tiêu Minh Yên nhịn không được cười rộ lên, nhéo mũi nàng, sẵng giọng “ngươi chỉ giỏi nói”

Tiêu Minh Kiểu nhìn cửa cung màu đỏ thắm nguy nga, nói ‘thật ra làm vậy cũng coi như xả giận, giờ ta lại mong đợi phản ứng của Khang Hoa, hahah”

Tiêu Minh Yên khẽ mỉm cười, ánh mắt lóe lên, trong mắt lộ ra lãnh ý khó phát hiện. Hết thảy chỉ mới bắt đầu.

“Nhưng mà Gia Nhu…ta hảo tâm khuyên nàng từ bỏ con rùa họ Triệu kia, nàng còn mắng ta xen vào việc người khác, quả nhiên là không biết phân biệt tốt xấu, người tráo trở bất thường như vậy mà nàng cũng dám muốn, thật sự là bị ma quỷ ám ảnh”

Nghe muội muội lảm nhảm không ngừng, Tiêu Minh Yên nhẹ giọng nói ‘có lẽ đối với nàng, Triệu Thừa An là người không ai sánh bằng. Mà thôi, đó là lựa chọn của nàng, chúng ta cũng không tiện can thiệp, chỉ mong sau này nàng không hối hận là tốt rồi”

Tiêu Minh Kiểu bĩu môi, không tình nguyện gật đầu

Tiêu Minh Yên ánh mắt mềm mại, nở nụ cười “không phải là rất chán ghét nàng sao?sao lại lo lắng thay nàng?”

“A tỷ chớ nói nhảm, ai lo lắng cho nha đầu chết tiệt khiến người chán ghét kia, ta…chẳng qua là thấy nàng rất ngốc mà thôi”

Nhìn cô nương khẩu thị tâm phi, Tiêu Minh Yên càng vui vẻ hơn. Tiểu nha đầu nhìn thì bá đạo lớn lối nhưng đến giờ đều không phải là người tâm địa độc ác, chỉ cần không chạm tới giới hạn cuối cùng của nàng, nàng thiện lương rộng lượng hơn bất kỳ ai

Hai người ra đến cửa cung, xe ngựa của Phúc vương phủ đã chờ sẵn. Phúc vương ra cung sớm hơn các nàng, hẳn là đã sớm ở trong xe ngựa chờ mới đúng nhưng hai tỷ muội đến gần lại không thấy ai ở trong xe

“Phụ vương ta đâu?”

Xa phu sắc mặt quái dị đáp ‘vương gia vừa mới bị Diệp gia Đại cô nương khiêng…khiêng đi”

Hai tỷ muội sững sờ “Diệp gia Đại cô nương? Là người nào?”

Gã hầu cận đáp “chí là trưởng tôn nữ của Diệp Quá Diệp lão gia”

“Ngươi nói gái lỡ thì Diệp Dung đã hai mươi sáu tuổi còn chưa chịu gả đi?” Tiêu Minh Kiểu kinh ngạc đến ngây người, hai mắt mở to hết cỡ, khó hiểu hói “nàng…nàng quen biết phụ vương ta?”

Tên hầu cận tỏ vẻ không biết, Tiêu Minh Kiểu càng thêm mờ mịt khiếp sợ, liếc nhìn tỷ tỷ một cái rồi cùng nhau lên ngựa về nhà. Khi về đến cửa nhà, vừa lúc nhìn thấy một cô nương tư thế oai hùng dùng hai tay kéo béo lão cha của nàng các nàng đang lấy tay che mặt không ngừng kêu ‘thả ta xuống” xuống khỏi lưng ngựa

Hai tỷ muội kinh ngạc đến ngây người. Đây là có chuyện gì?

 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện