Quận Chúa Thỉnh Tỉnh Táo

Chương 27


trước sau

27

Đột nhiên bị một chiếc xe ngựa hoa lệ cản đường, Diệp Dung sững sờ, đến khi nhìn thấy ký hiệu trên xe ngựa thì chau mày, chưa kịp lên tiếng thì màn xe đã vén lên, một tiểu cô nương bọc mình trong áo choàng lông cáo đỏ y như một quả cầu lửa, mặt mũi tràn đầy nghi ngờ thò đầu ra hỏi “phụ vương? ngươi…các ngươi đang làm gì vậy?”

“Kiểu Kiểu?” nghe được thanh âm khuê nữ nhà mình , Phúc vương đang che mặt để che giấu thân phận liền bất chấp, ngẩng đầu lên gào khóc “khuê nữ, mau cứu phụ vương, có người muốn bắt cóc”

Diệp Dung khẽ híp đôi mắt xếch xinh đẹp, dùng thanh âm chỉ có béo nam nhân trước mặt nghe được ‘nói cho rõ ràng, đừng ép ta làm ngươi mất mặt trước hai vị quận chúa”

Phúc vương suýt chút nữa cắn trúng đầu lưỡi, gương mặt béo trắng anh tuấn lập tức đỏ bừng, trong lòng gào thét: trên đời này sao lại có dạng nữ nhân không thận trọng như thế? quả là không biết xấu hổ, không biết liêm sỉ

“Ngươi biết ta nói là làm” Diệp Dung thấp giọng cười, ngữ khí cường thế

Phúc vương không chống đỡ được cũng biết nàn không nói dối, cuối cùng đành như tiểu tức phụ nén lệ, ủy khuất nói ‘ta…ta nói giỡn thôi. Vị này là Diệp Dung Diệp đại cô nương, vừa rồi ta không cẩn thận vấp ngã, đúng vậy, là vấp ngã ,nàng vừa lúc đi ngang qua nhìn thấy liền hảo tâm đưa ta về nhà”

Đây rõ ràng là nói dối.Tiêu Minh Kiểu nhìn hai người trên lưng ngựa thật lâu, sau đó quay sang nhỏ giọng thì thầm với tỷ tỷ “sao ta không cảm thấy Diệp cô nương này muốn đưa phụ vương về nhà mà giống như muốn đoạt hắn làm áp trại phu quân?”

Áp trại phu quân gì chứ? Tiêu Minh Yên khóe miệng co rút, muốn nói chuyện lại nghe bên ngoài vang lên tiếng bàn tán, vén rèm nhìn lướt ra ngoài liền thấy rất nhiều người đang vây xem. Nàng có chút đau đầu, lại thấy lão cha đáng thương nhìn mình liền không tức giận, trong lòng khẽ động

Vị Diệp gia đại cô nương này mấy năm nay trở thành nhân vật nổi bật trong thành Trường An, xuất thân hiển hách, tướng mạo đẹp, lại do tổ phụ một tay dạy dỗ đến trưởng thành, từ nhỏ lại theo mẫu thân xuất thân tướng môn tập võ, có thể nói là văn võ song toàn, không thua nam nhi. Nhưng vì đã gần ba mươi còn không chịu gả đi nên những năm gần đây mọi người nhắc tới nàng liền trào phúng. Có lẽ vì không muốn nhìn thấy ánh mắt khác thường của người ngoài nên tuổi ngày càng lớn, nàng cũng thu liễm mà an phận hơn, không làm việc khoa trương như lúc nhỏ nữa, vì thế trước giờ Tiêu Minh Yên chỉ nghe nói tới chuyện của nàng chứ chưa từng gặp mặt

Nàng nhớ khi nhắc tới Diệp đại cô nương này, người ta đều là tiếc hận hoặc trào phúng nhưng về việc nàng mãi không chịu thành thân, lại có rất nhiều suy đoán khác nhau. Không ai biết vì sao nàng không chịu lập gia đình, tựa như không ai biết vì sao nàng yên lặng nhiều năm lại đột nhiên trỗi dậy

Tiêu Minh Yên lẳng lặng nhìn nữ tữ khuôn mặt anh mỹ, khí chất hiên ngang, hồi lâu mỉm cười, ôn nhu nói ‘thì ra là vậy, làm phiền Diệp cô nương. Nếu không chê, hay là vào phủ uống chén trà đi” ngữ khí bình thường, giống như việc nữ nhân đưa nam nhân về nhà, còn ôm hắn ở trước người cỡi ngựa mà đi là  chuyện rất bình thường

Diệp Dung lại có chút ngoài ý muốn, trong mắt lộ vẻ tán thưởng, nhìn béo nam nhân ra sức lắc đầu bày tỏ sự cự tuyệt, khóe môi cong lên “quận chúa đã thịnh tình mời…” cảm giác nàng sẽ nói tiếp là “cung kính không bằng tuân mệnh’, trong mắt Phúc vương liền lộ ra vẻ tuyệt vọng. Nào ngờ lại là “ta vốn không nên cự tuyệt, có điều hiện đang có việc quan trọng phải làm, cho nên trà này…”nhìn người phía trước thở phào nhẹ nhõm như là tìm được sự sống trong cái chết, ánh mắt nàng liền lóe lên, nhéo hông hắn một cái “ngày khác ta lại đến uống’

Phúc vương mặt đỏ tới mang tai, lăn xuống ngựa, đi vào phủ

“Phụ vương, ngươi và Diệp cô nương là thế nào nha?”

Biết không thể giấu được chuyện này, dưới ánh nhìn sâu xa của đại khuê nữ cùng vẻ soi mói của tiểu khuê nữ, Phúc vương đành thuật lại mọi chuyện.

Hóa ra Phúc vương và Diệp Dung có liên quan với nhau là vì trong bữa tiệc đầy tháng của tôn tử Trần lão thái y hôm trước, hắn bị Vương Yến Như tính kế, suýt chút nữa hủy trong sạch của nàng, vừa lúc Diệp Dung đi qua phát hiện thấy không đúng, mang hắn thần trí không rõ rời đi, còn thông minh để lại chứng cớ khiến quỷ kế của Vương Yến Như thất bại, còn bị phát hiện

“Xấu xa, không biết xấu hổ” dù đã đoán được Vương Yến Như là gì nhưng Tiêu Minh Kiểu nghe xong vẫn mày liễu dựng ngược, lại nảy sinh hảo cảm với Diệp Dung “cũng may Diệp cô nương xuất hiện đúng lúc, nếu không…”

Vừa nghĩ tới phụ vương nhà mình có thể bị ép cưới Vương Yến Như, nàng lại thấy chán ghét đến toàn thân nổi da gà, giận dữ vỗ bàn hai cái, nói “nhìn xem ta cạo sạch tóc của nàng, cho nàng biến thành con lừa ngốc”

Vương Yến Như là nữ nhi con vợ cả của Trung Cần bá phủ, lại có Vương quý phi và Vương gia chống lưng, thân phận cao quý, nếu phụ vương nàng thật mơ hồ phá hủy trong sạch của nàng thì dù không cam lòng thế nào cũng phải cưới nàng vào cửa

Tiêu Minh Yên cũng cảm thấy may mắn “chuyện này đúng là nhờ có Diệp cô nương” nói xong ngước mắt nhìn Phúc vương “phụ vương có nghĩ phải cảm tạ người ta thế nào không?’

“Hôm qua ta đã tạ ơn”

Nhìn lão cha vội vàng trả lời, tròng mắt xoay chuyển, Tiêu Minh Kiểu liền đi tới, nhéo lên cái cằm béo múc của hắn “phụ vương xem ra ngươi còn có giấu diếm nha, mau thành thật khai báo, ngươi đã cảm tạ Diệp cô nương thế nào. Chuyện này không nhỏ, nếu không có nàng xuất hiện đúng lúc, không chỉ

trong sạch của ngươi khó giữ mà còn bị bức cưới nữ nhân xấu xa kia vào phủ, ba huynh muội chúng ta sẽ có thêm kế mẫu nhẫn tâm, đến lúc đó chắc chắn là trong phủ sẽ gà bay chó sủa, sống không yên. Cho nên chúng ta phải cảm tạ người ta thật đàng hoàng, không thể qua loa”

“Ta đã sai người đưa hai rương bảo bối cho nàng, nhưng mà…nàng không chịu nhận”thật ra không phải không chịu nhận mà là muốn hắn dùng thân báo đáp. Nghĩ tới đây, khóe miệng Phúc vương lại hung hăng co rút. Đây là lời một cô nương gia nên nói sao? không biết còn tưởng nàng gặp một nam nhân háo sắc bỉ ổi ah

“Chắc chắn là chê ngươi không có thành ý” Tiêu Minh Kiểu không biết tâm sự của lão cha nhà mình, nghiêm túc nói “chờ ngày mai ta đi tìm hiểu xem nàng thích cái gì, chúng ta lại đưa đến”

“Không cần, ta chính là đưa ngọc khí và đồ cổ mà nàng thích”Phúc vương bật thốt lên rồi đột nhiên cứng đờ

Tiêu Minh Yên nhìn hắn, nở nụ cười ‘phụ vương biết rõ Diệp cô nương thích cái gì, xem ra là quen biết nàng đã lâu”

Phúc vương…nhắm mắt, lựa chọn giả chết. Nhưng có khắc tinh Tiêu Minh Kiểu ở đây, hắn sao có thể thoát được, lát sau đã nước mắt lưng tròng nói “ta và nàng thực ra có thể xem là bằng hữu quen biết từ nhỏ, chỉ là sau khi lớn lên bắt đầu chú ý nam nữ khác biệt, sau này ta lại cưới mẫu thân các ngươi, một lòng đều ở trong nhà, không có lui tới với mọi người nữa” càng nói càng thấy không thích hợp, tiểu cô nương mở to đôi mắt xinh đẹp, nhìn chằm chằm béo lão cha nhà mình

Phúc vương sao có thể nói cho khuê nữ biết, bằng hữu cũ này của hắn muốn theo đuổi hắn chứ

“Còn nói cả đời thủ thân cho vương phi ngươi, ngươi chỉ sơ ý một chút đã trở thành điểm tâm cho người khác, ngươi còn thủ được sao? trước kia lão nương quá ngây thơ, vậy mà thật sự tin tưởng ngươi có thể làm được. Còn xú nha đầu kia nữa, cứ tưởng ngươi hiện tại đã mập đến vậy, sẽ không ai để ý tới ngươi, không ngờ…Nếu đã sớm muộn gì cũng không giữ được, vậy ta không khách khí. Ngươi đáp ứng cũng được, không đáp ứng cũng được, dù sao lần này ta sẽ tuyệt đối không bỏ qua ngươi nữa” nghĩ tới ngày đó ở Trần phủ, Diệp Dung hung dữ bá đạo nói ra những lời kia, Phúc vương liền run lẩy bẩy, ôm lấy bụng, lấy cớ đột nhiên có việc mà bỏ chạy

Ông trời có mắt, hắn chỉ muốn ở nhà an tĩnh để nhớ tới vương phi đã qua đời của hắn, không có ý định cưới thêm thê tử. Vương Yến Như cái gì, Diệp Dung cái gì…xin hãy buông tha cho hắn ah

Không moi được tình hình thực tế từ lão cha, Tiêu Minh Kiểu có chút không vui nhưng tâm tình của nàng tới nhanh đi cũng nhanh, sau khi ăn cơm trưa xong đã vui vẻ trở lại

“A tỷ, ta ra ngoài ah” nhét mấy cuốn điển tịch trân quý vơ vét được từ tư khố của Long Đức đế vào lòng, tiểu cô nương liền vui ra cửa, đến Định Quốc công phủ tìm Vệ Cảnh

Đầy tớ của Định Quốc công phủ vẫn khách khí với nàng như trước, nàng liền khoát tay miễn lễ cho bọn họ, ngựa quen đường cũ mà mang theo Hành Cáp đến tiểu viện của Vệ Cảnh

Nghĩ tới bộ dáng vui vẻ của Vệ Cảnh nhìn thấy mấy điển tịch này, tâm tình của Tiêu Minh Kiểu càng tốt hơn nhưng vừa đi đến cửa viện đã nghe trong phòng truyền đến giọng nữ bén nhọn “chuyện này ta đã quyết định, ngươi có đáp ứng hay không thì ba tháng sau cũng phải cưới người về cho ta”

Tiêu Minh Kiểu sững sờ, chưa kịp phản ứng đã nghe trong phòng vang lên thanh âm nhà nhạt “thân thể ta thế này, cưới ai là hại người đó, thỉnh mẫu thân nghĩ lại”

‘Chuyện này ngươi không cần lo, cô nương kia hợp bát tự với ngươi, có thể xung hỉ cho ngươi. Sau khi cưới nàng về, thân thể của ngươi sẽ dần tốt hơn thôi” dù là thương lượng nhưng ngữ khí của Định Quốc công phu nhân lại cực kỳ lạnh lùng

Tiêu Minh Kiểu trừng mắt kinh ngạc, bọn họ muốn cưới thê tử xung hỉ cho Vệ Cảnh?

“Xung hỉ chỉ là đồn đãi, không thể tin, nếu lỡ…” ngữ khí của Vệ Cảnh vẫn nhàn nhạt như trước

Còn chưa nói xong, Định Quốc công phu nhân đã cắt ngang “thà tin là có chứ không thể tin là không, chuyện này là vì tốt cho ngươi, ngươi chỉ cần làm theo là được”

Tiếp theo là sự trầm mặc

Hồi lâu, Vệ Cảnh mới nhẹ giọng nói ‘nếu ta nhất định không chịu?”

Định Quốc công phu nhân cười lạnh “hôn nhân đại sự, lệnh của cha mẹ lời của mai mối, ngươi có chịu hay không cũng không quan trọng, huống chi thân thể ngươi như vậy, dù không chịu thì có thể thế nào? ngươi có thể trốn hay là phản kháng?”

Đây không chỉ trào phúng mà còn là uy hiếp

Tiêu Minh Kiểu vốn có chút không thích, lúc này lửa giận trong lòng bộc phát, tiến lên, đẩy cửa xông vào “có ta ở đây, ai nói hắn không thể?”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện