Quận Chúa Thỉnh Tỉnh Táo

Chương 28


trước sau

28

 

Tiêu Minh Kiểu đột nhiên xông vào khiến Định Quốc phu nhân cả kinh, không vui nhăn mi. Nghe lén người khác nói chuyện, lại tự tiện xông vào phòng, đường đường là quận chúa mà lại làm việc vô lễ như vậy. Nhưng nàng cũng cố kỵ thân phận của Tiêu Minh Kiểu, chỉ cố nén giận, ngoài cười nhưng trong không cười, nói “quận chúa đến cũng không biết thông báo, hạ nhân trong phủ ngày càng không có quy củ rồi”

Đây hiển nhiên là chỉ cây dâu mắng cây hòe, lửa giận trong lòng Tiêu Minh Kiểu càng lớn, cũng không để ý, chỉ đi đến bên giường Vệ Cảnh, hỏi “sắc mặt ngươi sao khó coi vậy?có phải có chỗ nào không thoải mái không?’

Định Quốc Công phu nhân sững sờ, vô ý thức quay đầu nhìn lại, thấy nhi tử vừa rồi còn bày sắc mặt hờ hững với mình lúc này lại ảm đạm lắc đầu, gượng cười nói “ta không sao” còn chưa nói xong đã che ngực ho kịch liệt. Bao nhiên năm đấu với đám tiểu thiếp trong hậu viện, nàng đã quá quen với các tiểu xảo này, vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ, nhịn không được giễu cợt ‘vừa rồi còn tốt, quận chúa đến liền phát tác, bệnh này đến cũng đúng lúc ah”

Tiêu Minh Kiểu quay đầu, khó tin hỏi “ngươi thực sự là thân nương của Vệ Cảnh?”

Định Quốc Công phu nhân sững sờ, chưa kịp phản ứng đã thấy Tiêu Minh Kiểu ngồi thẳng người, nhìn nàng, nói liên thanh “để hắn trong tiểu viện nhỏ bé hẻo lánh,bình thường không hề quan tâm tới hắn, biết thân thể hắn không tốt còn luôn nói lời cay nghiệt kích thích hắn, thấy hắn phát bệnh còn mỉa mai hắn giả vờ giả vịt. Trên đời này không có thân nương nào đối đã với nhi tử của mình như vậy, cho nên Vệ Cảnh thực ra không phải do ngươi sinh đúng không?”

Nàng mày liễu dựng ngược, khuôn mặt nhỏ nhắn khẩn trương, đáy mắt lóe lên ngọn lửa phẫn nộ, thanh âm lạnh lùng như băng, hiển là đang tức giận vô cùng. Nhưng Vệ Cảnh nhìn nàng như vậy, hắc ám nham hiểm trong mắt lại biến thành ánh sáng chói chang, nhìn nàng một hồi, nhỏm người dậy “quận chúa…”

“Ngươi đừng nói chuyện, nằm xuốn nghỉ ngơi đi”

Vừa lên tiếng đã bị ấn nằm lại trên giường, Vệ Cảnh không biết nói thế nào

Định Quốc công phu nhân hoàn hồn, nhìn tiểu cô nương quá đáng trước mặt, tức giận vô cùng, hếch cằm, không vui nói ‘quận chúa có phải đã quên mất một chuyện không? đây là Định Quốc công phủ, không phải là ngươi có thể tùy tiện nói lung tung như Phúc vương phủ”

“Ta nói lung tung? ngươi dám nói mình không khắt khe Vệ Cảnh không?còn những lời ngươi vừa ní kia, ngươi cảm giác không có vấn đề gì? vậy hay là mời người ngoài bình luận phân xử, xem là ta nói hươu nói vượn hay ngươi là mẫu thân bất nhân” Tiêu Minh Kiểu càng nói càng tức, cũng không lưu tình, ngữ khí uy hiếp “có điều ta thấy phu nhân hẳn là không dám để ngoại nhân biết những chuyện này, dù sao trong mắt mọi người vẫn là Định Quốc công phu nhân luôn là từ mẫu ôn nhu”

Lướt qua Định Quốc công phu nhân bị Tiêu Minh Kiểu nói đến tức hộc máu, Vệ Cảnh ánh mắt lóe lên “quận chúa bớt giận, ta…”

“Đừng nói chuyện, nghỉ ngơi đi”

Bị ấn trở lại trên giường lần nữa, Vệ Cảnh á khẩu, có chút buồn cười nhưng cũng không muốn để nàng nói thêm, liền cố nói “ta…”

Lần này Tiêu Minh Kiểu không ấn hắn mà xoay người, kéo chăn lên đến tận cằm cho hắn “đợi lát nữa sẽ nói với ngươi, hiện ta đang bận, ngoan”

Vệ Cảnh: “…”

Thấy nhi tử nhìn mình, Định Quốc công phu nhân cười lạnh “ta sinh ngươi, nuôi ngươi, chính là để ngươi tìm người ngoài đến uy hiếp ta? thực sự là hảo nhi tử của ta ah”

Tiêu Minh Kiểu nghe vậy, càng giận “cái gì cũng chưa nói đã bị mắng, ngươi còn không nhận là khắt khe hắn”

Định Quốc công phu nhân sống an nhàn sung sướng, được người hầu hạ nhiều năm, đã lâu rồi không có bị ai làm tức nghẹn như thế, thấy tiểu cô nương này nhất định xé rách da mặt với mình, cũng nhịn không nổi nữa “đây là nhi tử của ta, ta muốn đối đã thế nào thì đối đã thế đó, liên quan gì tới một người ngoài như ngươi?”

Tiêu Minh Kiểu triệt để xù lông “Vệ Cảnh là bằng hữu của ta, ta không cho phép bất kỳ kẻ nào bắt nạt hắn, dù là cha mẹ hắn”

Sợ nàng tức giận đến hỏng người, Vệ Cảnh lại lên tiếng ‘quận chúa…”

Tiêu Minh Kiểu “không có chuyện của ngươi”

Định Quốc công phu nhân “ngươi câm miệng”

Vệ Cảnh chỉ biết câm nín. Ở trước mặt hai nữ nhân đang tức giận, ngàn vạn lần đừng cố khuyên can, nếu không hậu quả sẽ không tưởng tượng nổi. Hắn vừa nghĩ lại âm thầm lắc đầu: người trẻ tuổi, vẫn là tuổi còn trẻ ah

Trận đấu khẩu này cuối cùng chấm dứt bằng sự thất bại của Định Quốc công phu nhân, bởi vì khi nàng nói “ngươi là một người ngoài, không có tư cách quản việc nhà của ta”, Tiêu Minh Kiểu lập tức đáp trả ‘ta quản không được, vậy để hoàng bá phụ ta quản thôi”

Định Quốc công phu nhân tức đến mặt mày xanh mét lại không thể làm gì được, chỉ có thể nuốt xuống ác khí, phất tay áo rời đi

Tiêu Minh Kiểu nhìn theo bóng lưng nàng, hừ một tiếng, quay người lại, nhìn thanh niên nằm trên giường đang lẳng lặng nhì nàng, khí giận tiêu tan, lý trí cũng trở lại, nhớ tới Định Quốc công phu nhân dù sao cũng là mẫu thân hắn liền có chút ngại ngùng, nói ‘ta vừa rồi…’

“Đa tạ quận chúa tương hộ” Vệ Cảnh ôn nhu lên tiếng ‘ta rất cảm kích”

Tiêu Minh Kiểu ngẩn người, sau đó nở nụ cười “ta cũng biết ngươi không phải là loại người không biết phân biệt tốt xấu. Nói thật, ta không hề hối hận vì đã làm như thế, nương ngươi thực sự quá phận”

Nàng cười cười lại bĩu môi, vẻ mặt phong phú cực kỳ. Vệ Cảnh nhìn tiểu cô nương sống động sáng rỡ trước mắt, hồi lâu đột nhiên hỏi “quận chúa nghĩ thế nào về chuyện xung hỉ này?”

Tiêu Minh Kiểu suy nghĩ một chút đáp “dù thật hay không, ngươi cũng không thể đáp ứng việc thành thân xung

hỉ”

Vệ Cảnh trong lòng bỗng dưng chợt động “vì sao?”

‘Vì thành thân là đại sự . Chỉ vì xung hỉ mà cưới một người mình không thích, như vậy không phải quá qua loa sao? hơn nữa ta cũng chuyện xung hỉ chỉ là lời nói vô căn cứ, không thể tin” Tiêu Minh Kiểu đếm đếm đầu ngón tay, nghiêm túc phân tích ‘quan trọng nhất là…”

“Ân?”

“Ta cảm thấy…à,không có gì’ thật ra nàng muốn nói là “ta cảm thấy nương ngươi cũng không phải vì muốn tốt cho ngươi mà xung hỉ cho ngươi” nhưng đối diện ánh mắt tĩnh mịch xinh đẹp của hắn, nàng lại nói không nên lời. Bị thân nhân tổn thương khiến người ta khó chấp nhận hơn là bị người xa lạ tổn thương, Định Quốc công phu nhân rốt cuộc vẫn là mẫu thân của hắn, hắn ngoài mặt không để ý nhưng trong lòng biết khó chịu đến thế nào đâu

Nghĩ vậy, Tiêu Minh Kiểu vội lấy mấy cuốn điển tịch ra, chuyển đề tài ‘đúng rôi, ta mang tới cho ngươi vài cuốn sách”

Vệ Cảnh rũ mi, bình tĩnh trở lại có chút bất đắc dĩ nhìn tiểu cô nương còn chưa thông suốt, một lát mới đưa tay nhận lấy mấy cuốn điển tịch, mỉm cười cảm ơn

Nhất thời hai người không có chuyện để nói, Tiêu Minh Kiểu liền kiếm đề tài “ta thấy nương ngươi rất quyết tâm xung hỉ cho ngươi, ngươi tính thế nào?”

Vệ Cảnh cười nhìn nàng ‘quận chúa không cần lo lắng, ta sẽ nghĩ cách giải quyết”

“Nhưng ngươi có thể giải quyết thế nào chứ? Đều nói lệnh của cha mẹ lời của mối mai, nàng nói thế nào cũng là nương của ngươi, nếu ngươi cãi lời nàng sẽ bị nói là bất hiếu” tiểu cô nương nháy mắt mấy cái, có chút đắc ý nở nụ cười ‘ta lại không giống vậy, ta là người có chỗ dựa, cho nên chuyện này giao cho ta xử lý đi, ta giúp ngươi thu phục”

Vệ Cảnh sững sờ, lắc đầu cười “nếu để người ta biết sẽ ảnh hưởng tới danh tiếng của quận chúa”

“Có ai mà không biết An Nhạc quận chúa kiêu ngạo ương ngạnh”Tiêu Minh Kiểu lại không cho là đúng, thấy hắn còn muốn nói nữa liền chu miệng, bá đạo nói ‘chuyện này cứ quyết định vậy đi, không cho phép dị nghị”còn bày ra dáng vẻ: ngươi còn nói nữa thì ta sẽ giận

Vệ Cảnh nhìn nàng, thấp giọng cười “được, tất cả đều nghe ngươi”

Tiếng cười của hắn cực kỳ dễ nghe, cười rộ lên lại càng đẹp mắt, Tiêu Minh Kiểu không hiểu cảm giác trong lòng mình, suy nghĩ một lát, đột nhiên đưa tay xoa nhẹ đầu hắn hai cái ‘thật ngoan”

Vệ Cảnh “…”

Rời khỏi Định Quốc công phủ, Tiêu Minh Kiểu liền tiến cung ôm đùi hoàng bá phụ

Long Đức đế vừa nhìn thấy nàng liền nhớ tới tư khố của mình mới bị nàng vét sạch, đau khổ muốn chết, vẻ mặt ôn hòa nhưng trong lòng như lâm đại địch nhìn nàng ‘Kiểu Kiểu tìm hoàng bá phụ có chuyện gì?” ngàn vạn lần đừng đòi thưởng ah, tư khố của hắn đã sắp trống rỗng rồi

“Hoàng bá phụ, ta vừa làm một chuyện lớn không hợp quy củ’ nàng đi đến gần, thở dài nói

Hóa ra là gây họa. Tốt.Long Đức đế thở phào nhẹ nhõm, thần sắc càng thêm hiền lành “không có chuyện gì, nói cho hoàng bá phụ nghe, hoàng bá phụ làm chủ cho ngươi”

Nội thị tổng quản hầu hạ bên cạnh rất muốn nói ‘Hoàng thượng, ngài tỉnh lại, tiểu quận chúa bắt nạt người chứ không phải bị người bắt nạt ah”

Nhưng vừa nghe tiểu chất nữ có chuyện, Long Đức đế liền như biến thành hôn quân, không nghe được tiếng lòng của hắn

“Ta vừa cãi nhau với Định Quốc công phu nhân. Nàng là trưởng bối,lại là chủ nhân của Định Quốc công phủ, ta thật không nên gây với nàng nhưng chuyện nàng làm thực sự quá phận. Ngài có biết nàng đã làm gì không?”

“Nàng đã làm gì?”

“Nàng thế nhưng…”

Một lớn một nhỏ chụm đầu lại nói nhỏ nửa ngày, sau đó Tiêu Minh Kiểu hài lòng ra cung

Hôm sau, khi lâm triều, Long Đức đế thuận miệng tán gẫu với triều thần “vài ngày trước trẫm nghe nói có một bi lịch, có một đôi lão phu phụ vì muốn cứu sống nhi tử đột nhiên bị bệnh nặng của họ mà dùng hết toàn bộ gia sản mua hai vạt nước phép của một tên thần côn trên đường cho nhi tử uống, kết quả nhi tử bọn họ qua đời. Sau đó lão phu phụ kia tuyệt vọng quá, giết thần côn kia rồi tự sát. Cho nên mấy chuyện mê tín là không thể tin, thân thể không tốt thì phải xem đại phu mới đúng, gì mà uống nước phép, xung hỉ…vẫn không nên thử ah”

Văn võ bá quan nghi hoặc, mờ mịt nhìn hắn, chỉ có Định Quốc công đứng trong hàng võ quan nghe vậy mà toàn thân rét run, đáy lòng nặng trĩu, vừa hạ triều trở về nhà liền gọi phu nhân Cát thị đến


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện