Quận Chúa Thỉnh Tỉnh Táo

Chương 29


trước sau

29

“Chuyện đón dâu xung hỉ cho Vệ Cảnh, sau này đừng nhắc lại nữa”

Khó có được trượng phu cả ngày lưu luyến trong phòng thiếp thất lại chủ động tìm mình nói chuyện, tâm tình của Cát thị rất tốt , lại không ngờ Định Quốc công vừa mở miệng lại nói như thế. Nàng lập tức sững sờ, tươi cười cứng đơ “vì sao?”

Khi nói chuyện cưới vợ xung hỉ cho Vệ Cảnh, hắn cũng không phản đối, sao hôm nay đột nhiên…Cát thị trong lòng trầm xuống, chẳng lẽ tiện nhân nào lại thổi gió bên gối hắn?”

‘Vì sao?” nhớ tới những lời của Long Đức đế rõ ràng là muốn gõ hắn, Định Quốc công nhắm mắt lại, sắc mặt càng thêm khó coi “vì Bệ hạ đã lên tiếng” sau đó thuật lại tình hình

Không ngờ người thổi gió bên gối hắn không phải là đám oanh oanh yến yến trong hậu viện mà là thiên tử đương triều, Cát thị kinh hãi, thay đổi sắc mặ ‘Bệ hạ?sao hắn lại…”chợt nhớ tới hôm qua Tiêu Minh Kiểu đã nói “ta không quản được thì hoàng bá phụ ta quản”, nàng bừng tỉnh đại ngộ “là vì An Nhạc quận chúa”

Chuyện hôm qua Cát thị ầm ỹ với Tiêu Minh Kiểu ở trong phòng Vệ Cảnh, Định Quốc công đã sớm biết, lúc này lạnh lùng nhìn nàng, cảnh ca ‘sau này không cần lại trêu chọc nàng”

“Đây là chuyện nhà của chúng ta, nàng chỉ là một ngoại nhân, dựa vào cái gì mà nhúng tay vào?” thấy mặt trượng phu đen như đít nồi, Cát thị liền biết trong lòng hắn cũng mất hứng. Ai mà vui khi bị một tiểu nha đầu mới lớn ép tới nỗi ngay cả gia sự của mình cũng không được làm chủ chứ?trong lòng nàng khẽ động, chậm rãi nói ‘thật ra ngài không cần phải lo, dù là thiên hoàng lão tử cũng không thể ngăn cản, không cho người ta thành thân, Bệ hạ chỉ nói không thích xung hỉ, vậy chúng ta bỏ qua lý do xung hỉ là được. Cảnh nhi đã đến tuổi này, lấy vợ sinh con là chuyện hợp tình hợp lý, ai có thể nhiều lời chứ? Còn An Nhạc quận chúa kia…’sắc mặt Cát thị lạnh hơn, thanh âm lại ôn nhu hơn ‘nếu đã chọc không nổi thì từ nay ta sẽ không chọc tới nàng nữa. Có điều nàng tốn công tốn sức ngăn cản không cho Cảnh nhi thành thân, thật khiến người ta hoài nghi dụng tâm của nàng ah. Lần này thì thôi, còn có lần tới…Ta thật muốn hỏi xem có phải nàng ái mộ Cảnh nhi của chúng ta không, nếu không một tiểu cô nương còn chưa định thân, cần gì để ý Cảnh nhi chúng ta thành thân hay không chứ?”

Định Quốc Công nhìn nàng, không nói gì nhưng sắc mặt tốt hơn nhiều

Long Đức đế và Phúc vương thương Tiêu Minh Kiểu đến tận xương, không thể nào cho phép nàng thích một tên ma ốm, nghe được lời đồn chắc chắn sẽ ra tay ngăn trở bọn họ qua lại. Đến lúc đó…Tiêu Minh Kiểu thân phận quận chúa cao quý thì sao? không có Bệ hạ làm chỗ dựa, nàng cũng không thể tùy ý nhúng tay vào việc trong phủ bọn họ

Dù những năm gần đây, Định Quốc công đối với nàng như người lạ nhưng Cát thị vẫn nhận ra được tâm tình của hắn thay đổi, trong lòng vừa chua xót vừa vui sướng, cẩn thận hỏi ‘cho nàng chuyện Cảnh nhi đón dâu, ngài thấy chúng ta có nên tiếp tục không?”

Định Quốc công cũng không quan tâm Vệ Cảnh thế nào, với hắn, Vệ Cảnh là nhi tử yếu đuối, vô dụng, nghĩ tới là đau xót, nếu có thể, hắn hi vọng vĩnh viễn không nhìn thấy Vệ Cảnh, Vì thế, hắn cũng không nâng mắt lên, chỉ nhàn nhạt nói “ngươi xem mà xử lý đi”

Cát thị yên tâm, không nhắc tới chuyện này nữa, đưa tay vuốt tóc, ôn nhu hỏi ‘gần đây ta có học làm hai món điểm tâm mới, làm cho Quốc Công gia nếm thử nha?”

“Không được, ta còn có công vụ muốn làm”Định Quốc công không hề nhìn nàng, nói xong rời đi

Cát thị muốn giữ người lại nhưng hắn đi quá nhanh, nàng chỉ có thể nhìn theo bóng lưng cao lớn của hắn đi xa, cho đến khi biến mất không còn bóng dáng

Lâm ma ma thấy nàng hồn bay phách lạc, vội đè nén kinh sợ trong lòng, tiến lên khuyên “ngoài cửa lạnh, phu nhân, chúng ta trở về đi”

Cát thị im lặng, hồi lâu mới quay đầu, ánh mắt đau đớn ảm đạm ‘ma ma, ngươi nói, ta và hắn…có phải đời này chỉ có thể như thế này không?”

Nghĩ tới lúc hai người mới thành thân cũng hài hòa, ân ái, Lâm ma ma có chút cảm khái. Lại nghĩ tới mấy năm nay Cát thịt chịu khổ không ít, nàng nhịn không được thầm than:tạo hóa trêu ngươi, cuối cùng chỉ khuyên “phu nhân, quay về đi”

Cát thị vẫn đứng yên bất động, hồi lâu như nhớ ra gì đó, cắn răng, thấp giọng nói ‘đều do hắn hại, ma ma, đều do hắn hại, nếu sớm biết hắn hại ta tới mức này, lúc trước khi mang thai hắn, ta nên bỏ đi”

“Phu nhân…”

“Đại sư kia nói không sai, hắn chính là khắc tinh của ta’ khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của Cát thị trở nên vặn vẹo “không được, ma ma, ngươi lập tức đi xem xét chọn người mới đi, hắn nhất định phải mau chóng thành thân sinh con”

Không được trượng phu sủng ái, nhi tử lại là cừu nhân, nàng hiện chỉ có thể gởi hi vọng vào tôn tử, nếu không sau này…Nhớ tới những gì Lâm ma ma khuyên mình khi cưới vợ cho Vệ Cảnh, Cát thị liền cảm thấy toàn thân rét run, không dám nghĩ tiếp

Lâm ma ma cũng hiểu, không có lý do xung hỉ, thân phận thấp như chất nữ nhà mình không thể nào gả cho Thế tử gia. Mọi người đều chú ý môn đăng hộ đối, tuy Thế tử thân thể không tốt, nhưng thân phận bày ra đó, thê tử được cưới hỏi đàng hoàng chắc chắn thân phận cũng không thể thấp, nếu không toàn bộ Định Quốc công phủ sẽ bị người ta cười nhạo. Nghĩ tới đây, trong lòng liền mắng Tiêu Minh Kiểu đến cẩu huyết lâm đầu, làm cho tính toán tốt của nàng trở thành công cốc, đáng giận

Tiêu Minh Kiểu không biết mình đang bị mắng, nàng đang định đi tìm Vệ Cảnh để khoe chiến công hôm qua, nào ngờ vừa ra cửa đã thấy Tiết Phong và Diệp Dung dắt ngựa, đứng dưới thềm đá, ánh mắt sáng ngời nhìn về bên này. Nàng ngẩn người, đi tới, có chút hiếu kỳ lẫn buồn bực hỏi ‘Tiết tướng quân, Diệp cô nương, hai người các ngươi sao lại ở đây?”

Tiết Phong nhìn phía sau nàng, thấy chỉ có một mình Hành Cáp theo nàng ra ngoài, có chút thất vọng ‘ta vừa lúc…đi ngang qua đây”

Ngài đã ‘đi ngang qua” hai canh giờ rồi Tiết tướng quân, thủ vệ trợn tròn mắt nhìn hắn nói dối không đỏ mặt, khóe miệng co rút dữ dội

Diệp Dung cũng nhìn hắn một cái, sau đó cười nói với Tiêu Minh Kiểu ‘ta là tới tìm phụ vương ngươi, nghe nói hôm nay hắn hẹn người ta đi chơi chim, vừa lúc ta thuận đường nên chờ đi cùng hắn”

Tiêu Minh Kiểu kinh ngạc nhìn nàng “Diệp cô nương cũng thích chơi chim?”

Diệp Dung cười gật đầu, vừa định trả lời, ánh mắt đột nhiên quét về phía con phố cách đó không xa.

Một nam nhân béo mập nâng lồng chim che kín khuôn mặt, nhanh chóng lẩn vào trong đám người, nhìn bộ dáng, hiển nhiên là đi từ cửa sau ra ngoài

Diệp Dung có chút buồn cười lại có chút bất đắc dĩ, thu hồi tầm mắt, nói với Tiêu Minh Kiểu “ta còn có việc, đi trước, vật này cho quận chúa” nói xong lấy từ trong ngực ra một vật, nhét vào tay Tiêu Minh Kiểu rồi phi người lên ngựa, đuổi theo về phương hướng kia.

Tiêu Minh Kiểu còn chưa biết việc gì xảy ra, ngây người một lát mới có phản ứng ‘đại bảo bối nha”

Nhìn chủy thủ tinh xảo, sắc bén trong tay nàng liền biết không phải vật tầm thường, Hành Cáp yên lặng co rút khóe miệng. Tiểu quận chúa vốn đã bá đạo đầy sát khí, Diệp cô nương còn đưa chủy thủ sắc bén này cho nàng, là không muốn cho những người xúi quẩy đắc tội nàng có đường sống ah

Tiết Phong ho nhẹ một tiếng, cũng lấy ra một vật

Tiêu Minh Kiểu nháy mắt “đây là?”

Tiết Phong ‘vừa đi ngang qua Bách Vị cư, nhà bọn họ vừa ra mấy

loại điểm tâm mới”

‘Cái này Vệ Cảnh thích ăn nè” không đợi hắn nói xong, Tiêu Minh Kiểu đã mặt mày hớn hở đoạt lấy thực hộp bằng gỗ trong tay hắn “ta đang tính mua điểm tâm mang tới cho hắn, cảm ơn ngươi nha. Còn có…hehehe, a tỷ ta phải nửa canh giờ nữa mới ra cửa, ngươi ráng đợi nha”

Nhìn tiểu quận chúa vì mấy miếng điểm tâm mà bán đứng tỷ tỷ nhà mình, Hành Cáp yên lặng rơi lệ. Tình cảm hảo tỷ muội đâu?

Tiêu Minh Kiểu nói xong, vui vẻ rời đi, để lại Tiết Phong ngây ngốc đứng nhìn nàng, còn chưa kịp nói nửa câu còn lại ‘nghe nói a tỷ ngươi thích ăn cái này, ngươi có thể giúp ta chuyển cho nàng không”

Tiêu Minh Kiểu cao hứng đi đến Định Quốc công phủ. Vệ Cảnh đang dùng cơm, thấy nàng đến, vội bỏ chén xuống, cười nói ‘quận chúa”

Thấy hắn chỉ ăn cháo trắng, Tiêu Minh Kiểu sững sờ ‘sao đến giờ ngươi mới ăn điểm tâm? sắp đến buổi trưa rồi ah”

Bữa sáng hàng ngày của Vệ Cảnh đều là cháo trắng, hơn nữa hắn luôn ăn vào một giờ cố định nên nàng mới nói thế

Vệ Cảnh cười đáp “hôm nay dậy muộn một chút nên cũng ăn muộn hơn”

Tiêu Minh Kiểu nhìn hắn, đột nhiên đứng dậy, nhìn dáo dác chung quanh

Vệ Cảnh ngẩn người, chưa kịp nói gì, tiểu cô nương đã chỉ vào chậu than bên giường, xù lông “đây là có chuyện gì?”

Hành Cáp đưa mắt nhìn, phát hiện đó là loại than đen kém chất lượng, không phải là ngân than như trước, bên dưới cũng không có tro, hiển nhiên là tối qua Vệ thế tử đi ngủ lại không đốt than sưởi ấm, mà trời lại lạnh thế này

“Hèn chi ta vừa vào đã có cảm giác lạnh, tinh thần của ngươi cũng không tốt như hôm qua” không đợi Vệ Cảnh lên tiếng, nàng đã nắm chặt nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi nói “nàng đây là bị ta chọc tức, lại không làm được gì ta nên bắt ngươi trút giận sao?”

Nàng hô hấp dồn dập, lồng ngực phập phồng lên xuống, hiển nhiên là rất tức giận. Vệ Cảnh không ngờ nàng luôn tùy tiện lại có mặt tỉ mỉ như thế, liếc mắt liền nhận ra chút thủ đoạn của Định Quốc công phu nhân, vội giải thích ‘quận chúa bớt giận, tinh thần ta không tốt là vì tối qua ngủ muộn một chút, còn…”

“Ngươi có ngốc hay không?nàng ngược đãi ngươi như vậy, ngươi còn che giấu giúp nàng. Hổ dữ còn không ăn thịt con, nàng làm vậy, quả thật là phát rồi rồi”

Vệ Cảnh ấm giọng thở dài “ta chỉ không muốn ngươi tức giận mà hư thân thể”

Tiêu Minh Kiểu vội ngậm miệng, nhìn chằm chằm hắn không lên tiếng. Nàng đột nhiên nhớ tới, hôm qua, trước khi xuất cung, Long Đức đế đã nhắc nhở nàng “Định Quốc công phu nhân dù sao cũng là mẫu thân của Vệ Cảnh, là người có tư cách quản nhân sinh của hắn, ngươi thì khác, ngươi chỉ là một người ngoài, dù thân phận cao quý lại có trẫm làm chỗ dựa vững chắc cho ngươi nhưng cũng không thể liên tục che chở cho hắn. Cho nên nếu việc này có kết quả không như ý, Kiểu Kiểu cũng không được phép buồn, nhớ chưa?’

Khi đó nàng có chút không thoải mái, hoàng bá phụ đứng đầu thiên hạ, chỉ cần hắn lên tiếng, Định Quốc công và phu nhân hắn sao dám không nghe? nhưng vào lúc này, nàng mới hiểu được việc hắn nói không như ý là có ý gì.

Nhìn nam nhân vẫn đang lo lắng xem nàng có tức giận đến hỏng người hay không, trong lòng nàng cực kỳ khó chịu. Vừa giận Định Quốc công phu nhân lòng dạ ác độc, lại nhịn không được nghĩ có phải hôm qua mình đã quá xúc động hay không.

Thật ra nghiêm túc suy nghĩ, chuyện này không phải không có cách giải quyết khác, chỉ là nàng ỷ mình có chỗ dựa nên chọn phương pháp cường thế nhất. Loại cường thế này, có thể giúp nàng thuận lợi qua mọi chuyện nhưng đến phiên Vệ Cảnh thì lại…Nàng muốn bảo hộ người cùng người nàng muốn đối phó lại là người cùng một nhà, mà nàng chỉ là một người ngoài. ý thức được điểm mấu chốt này, Tiêu Minh Kiểu ra sức cắn môi.

Nàng thật là xúc động, mà hậu quả là nàng không chỉ không giúp được Vệ Cảnh giải quyết khó khăn mà còn mang thêm phiền phức đến cho hắn

Tiêu Minh Kiểu tức giận khổ sở lại xấu hổ vô cùng, muốn nói gì đó, cuối cùng chỉ cúi đầu nhìn thực hộp trong tay, thanh âm buồn bực “ ta mang theo điểm tâm mới của Bạch Vị cư cho ngươi, ăn thử đi”

Vệ Cảnh cảm thấy có chút không thích hợp nhưng Tiêu Minh Kiểu không cho hắn cơ hội tìm hiểu, liền lấy cớ đột nhiên nhớ ra có chuyện cần làm mà rời đi thật nhanh. Lúc ra cửa, vì đi quá nhanh, nàng vướng chân mà ngã một cái, dọa cho Chân Giò ha to ‘hảo đau nha”

Vệ Cảnh yên lặng nhìn theo. Mà thôi, đợi ngày mai lại hỏi nàng đã xảy ra chuyện gì

Nhưng ngày hôm sau…

“Quận chúa nhà ta đưa đến cho Thế tử nha thoại bản mới nhất”

Nhìn gã sai vặt xa lạ trước mắt, Vệ Cảnh khẽ nhướng mi ‘quận chúa nhà ngươi đâu?”

Gã sai vặt đáp “hôm nay quận chúa có việc ra ngoài”

Vệ Cảnh hai mắt khẽ động, mỉm cười tạ ơn, lại chờ đến hôm sau

Nhưng mà ngày thứ ba vẫn là…

“Quận chúa nhà ta đưa đến cho thế tử súp của Trân Vị các”

Nhìn gã sai vặt ngày hôm qua đã tới, Vệ Cảnh trong đầu lo lắng ‘quận chúa nhà ngươi đâu?’

Gã sai vặt trả lời ‘quận chúa hôm nay có việc ra….ra cửa còn chưa trở lại’

Vệ Cảnh hai mắt trầm xuống, nhàn nhạt tạ ơn, chờ đến ngày thứ tư

Nhưng ngày thứ tư, thứ năm, thứ sáu…Liên tiếp mấy ngày, ngày nào cũng thấy gã sai vặt kia mang đồ tới, mà tiểu cô nương thích bảo bọc hắn lại chẳng thấy đâu

Dạ Ninh thấy vậy nhịn không được, khó hiểu hói ‘gia, tiểu quận chúa rốt cuộc là thế nào vậy?nói không qua tâm ngươi thì ngày ngày đều sai người mang đồ đến cho ngươi nhưng lâu rồi lại không chịu xuất hiện”

Nhìn nam nhân tự vạch áo cho người xem lưng, Vệ Cảnh chỉ nói một chữ “cút”

Dạ Ninh lại không nghe, đề nghị “hay là ta đến Phúc vương phủ thăm dò thử?”

Vệ Cảnh không để ý tới hắn, nhàn nhạt nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng thầm than, mấy ngày nay trời lạnh hơn, thân thể lại không tốt…

Vì vậy khi gã sai vặt kia đến tặng đồ liền thấy Vệ Cảnh nằm hấp hối trên giường, thần chí mơ hồ, lẩm bẩm “quận chúa…”

Dạ Ninh trong bóng tối nhận thua


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện