Quận Chúa Thỉnh Tỉnh Táo

Chương 30


trước sau

30

Tiêu Minh Kiểu tựa như một cơn gió xông vào tiểu viện của Vệ Cảnh, trên vai nàng khiêng một lão đầu tóc hoa râm, dáng người khô gầy, đang há miệng run rẩy hô ‘thả ta xuống” không ngừng, tiếc là tiểu cô nương lòng như lửa đốt, không nghe lọt tai

Cho đến khi vào nhà, nhìn thấy nam nhân nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiền, hơi thở yếu ớt mong manh, nàng mới dừng bước, thả lão đầu xuống, nuốt nước miếng, bối rối nói ‘lão…lão gia tử, ngài mau cứu hắn đi”

Lão đầu này chính là Trần lão thái y, hắn hiện đã sáu mươi lăm tuổi, đi lại có phần chậm liền bị tiểu quận chúa xem như bao cát khiêng từ đại môn Định Quốc công phủ vào đây, suýt chút nữa đã bất tỉnh, váng đầu hoa mắt đứng một hồi mới phục hồi tinh thần

“Ta bây giờ nhìn một người thành hai, không, là ba, cứu thế nào được?” Trần lão thái y vịn bàn, tức giận lườm nàng một cái

Tiêu Minh Kiểu vội kéo ghế cho hắn ngồi, lại chạy tới bên bàn rót cho hắn ly nước “ tốt hơn chưa?”

Trần lão thái y uống nước xong, cảm thấy thoải mái hơn, lại nghĩ mạng người quan trọng nên hắn cũng không trì hoãn nữa, vểnh râu mắng “tiểu nha đầu không được làm việc lỗ mãng như thế nữa” rồi bảo đồ đệ Bạch Thuận đỡ đi đến bên giường, ngồi xuống, bắt mạch cho Vệ Cảnh

Nam nhân trên giường sắc mặt yếu ớt, lông mày nhíu lại, dường như rất không thoải mái.

Tiêu Minh Kiểu ngực đập liên hồi, vừa lo lắng vừa sợ hãi, nghĩ tới hắn trước khi hôn mê liên tục nhắc tới mình, nàng càng thêm áy náy, nhịn không được, đi đến gần, nhéo nhéo cánh tay hắn qua lớp chăn mỏng, buồn bực nói “Vệ Cảnh, ngươi mau tỉnh lại đi, ta tới thăm ngươi đây”

Lông mi của Vệ Cảnh run lên, sau đó hắn mở mắt ra

Không phải nói hôn mê bất tỉnh, ý thức không rõ, nhìn như sẽ lập tức đi gặp Diêm Vương gia sao?

Nhìn tiểu cô nương há mồm trợn mắt nhìn mình, Vệ Cảnh khẽ nhúc nhích hai mắt, không xác định hỏi ‘quận chúa?”

Thanh âm khàn khàn suy yếu, quen thuộc mà ôn nhu, Tiêu Minh Kiểu liền hoàn hồn, cũng không để ý nhiều, nhào tới nắm chặt cánh tay hắn “là ta đây, ngươi tỉnh rồi? cảm giác thế nào?có nơi nào không thoải mái hay không?”

Có, cánh tay sắp bị gãy rồi ah.

Đồng tình nhìn thanh niên không khống chế được mà hít một ngụ khí lạnh, sắc mặt trắng hơn, Trần lão thái y quay đầu nhìn tiểu cô nương, bất đắc dĩ nhắc nhở ‘ngươi còn không buông tay, hắn sẽ lại bất tỉnh”

Tiêu Minh Kiểu nháy nháy mắt, vội buông tay, chột dạ rụt cổ nói ‘thật xin lỗi, ta…quá kích động”

Vệ Cảnh cố nén khóe miệng run rẩy, ánh mắt ôn hòa  nhìn nàng, lắc đầu

Người này ah, luôn khoan dung, thiện lương như thế.

Tiêu Minh Kiểu vừa vui vừa thấy áy náy, quay đầu hỏi Trần lão thái y ‘lão gia tử, vì sao Vệ Cảnh lại đột nhiên bất tỉnh? rõ ràng lúc trước thân thể của hắn đã tốt hơn rất nhiều, cũng có thể ra ngoài đi lại, sao đột nhiên lại thành ra thế này?”

“Nghỉ ngơi không tốt, suy nghĩ quá nhiều”Trần lão thái y vểnh râu nói ‘vốn thể cốt không thể chịu được lăn qua lăn lại còn không nghỉ dưỡng thật tốt, đừng nói là ra ngoài đi đi lại lại, dù ngồi dậy, với tình huống của hắn cũng phải nghỉ ngơi cho tốt, nếu không…hừ hừ”

Hắn không nói thêm nhưng ý tứ đã quá rõ, Tiêu Minh Kiểu khẩn trương hỏi ‘vậy hiện hắn thế nào?không có việc gì chứ?”

“Có thể tự tỉnh lại thì không nghiêm trọng lắm, mấy ngày này phải uống thuốc đều đặn, nghỉ ngơi thật tốt, tâm tình thoải mái, không nên suy nghĩ bậy bạ, chậm rãi sẽ tốt hơn thôi”Trần lão thái y nói xong mang theo Bạch  Thuật ra ngoài kê đơn bốc thuốc

Tiêu Minh Kiểu thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu thấy Vệ Cảnh nhìn mình chằm chằm, liền mở to mắt hỏi ‘sao lại nhìn ta như vậy?”

Hắn không nói gì, hồi lâu mới vui vẻ, khép hờ mắt, hỏi ‘mấy ngày qua…ta có chỗ nào không tốt khiến quận chúa tức giận?’ Khuôn mặt tuấn tú mang theo thần sắc buồn bã cô đơn khiến người ta đau lòng,

Tiêu Minh Kiểu ngẩn người, lại nhớ tới lời dặn dò vừa rồi của Trần lão thái y, lập tức chột dạ, áy náy, khoát tay nói ‘sao có thể chứ, ngươi nghĩ nhiều rồi”

Vệ Cảnh đưa mắt nhìn nàng, ánh mắt u buồn, khó hiểu

Tiêu Minh Kiểu bị hắn nhìn như thế, lập tức thành thật khai báo ‘ta làm vậy không phải là muốn cho nương ngươi nguôi giận sao?nàng gây phiền toái cho ngươi là vì ta chọc tức nàng, ta còn làm như không có việc gì mà ngày ngày lắc lư trước mặt nàng, như vậy cơn giận của nàng tới lúc nào mới tan?Dù ta có thể an bài người âm thầm che chở ngươi nhưng dẫu thế nào nàng cũng là nương của ngươi. Ta sợ ngươi khó chịu” hơn nữa nàng cũng không có mặt mũi gặp hắn, nàng đã không giúp được hắn còn gây thêm nhiều phiền toái cho hắn

Ánh mắt tịch mịch như hồ sâu của Vệ Cảnh sáng lên, nhìn nàng thật lâu, nói ‘sẽ không khó chịu”

Tiêu Minh Kiểu nghiêng đầu “Ân?”

“Ta không để ý tới nàng, ta chỉ…”Vệ Cảnh vừa nói vừa động thân thể, giống như muốn ngồi dậy

Tiêu Minh Kiểu thấy hắn hư nhuyễn vô lực liền nghiêng người đỡ hắn, ai ngờ đúng lúc này, cánh tay của hắn đột nhiên mềm nhũn, cả người mất khí lực, nàng vô thức dùng sức ôm lấy hắn, lại vì trọng tâm nghiêng về phía trước nên ngã theo hắn.

Cuối cùng Vệ Cảnh một lần nữa nằm lại trên giường, còn Tiêu Minh Kiểu thì nằm trong lòng hắn

Vệ Cảnh tựa như vô thức, đưa tay ôm chặt eo nàng, hồi lâu mới kinh hô “xin lỗi”, sau đó trong lúc tiểu cô nương luống cuống đứng lên,

liền thấp giọng bổ sung bên tai nàng ‘ta chỉ để ý ngươi”

Ta không để ý nàng, ta chỉ để ý ngươi…

Hơi thở ấm áp phả vào bên tai khiến Tiêu Minh Kiểu ngẩn người, sau đó…một tay vỗ vào ngực hắn, cả người nhảy bắn lên…

Dạ Ninh ở trong bóng tối cười điên cuồ ng,Vệ Cảnh nằm yên trên giường, đưa tay kéo chăn

Thấy sắc mặt hắn hơi xanh,  Tiêu Minh Kiểu chột dạ, thẹn thùng nói ‘thật xin lỗi,ta…sợ ngứa. Rất đau sao? hay là ta xoa cho ngươi? yên tâm, lần này sẽ rất nhẹ nhàng”

Xoa xoa? Vệ Cảnh khóe miệng co rút, nghiêng đầu nhìn nàng, cảm thấy mình không nên thử

Tiêu Minh Kiểu lại cho rằng hắn đồng ý, vội kéo chăn, sau đó cẩn thận xoa nắn chỗ vừa bị mình đánh, còn bĩu môi thổi thổi, dỗ như dỗ trẻ con ‘thổi thổi một cái, toàn bộ đau đớn đều bay đi”

Vệ Cảnh có chút buồn cười lại bất đắc dĩ, nhìn tiểu cô nương thiên chân hồn nhiên, nhớ tới vừa rồi…hình như không có gì phát sinh, thần trí cũng quay lại, ho nhẹ một tiếng, chuyển đề tài “không đau nữa, đa tạ quận chúa”

Tiêu Minh Kiểu ngẩng đầu nhìn hắn, bàn tay nhỏ bé đặt trên ngực hắn vẫn vô thức sờ soạng vài cái “thật không đau?”

Vệ Cảnh chỉ mặc trung y, dù quần áo mùa đông không đơn bạc như quần áo mùa hè nhưng cũng không quá dày, hai tay nàng lại vô cùng ấm áp, dịu dàng sờ tới sờ lui trên ngực hắn như thế, thật sự có có chút…

Hai tai Vệ Cảnh mơ hồ nóng lên, nhịn không được đưa tay đè chặt tay nàng, nói “không đau”

Tay hắn hơi lạnh, Tiêu Minh Kiểu hoàn hồn, vội nhét tay hắn vào trong chăn “vậy là tốt rồ”

Hai người nói thêm một lát, Tiêu Minh Kiểu liền cáo từ “ngươi nhớ uống thuốc, nghỉ ngơi thật tốt, ngài mai ta sẽ trở lại thăm ngươi”

Vệ Cảnh ngước mắt nhìn nàng, ánh mắt tĩnh mịch hơi lóe sáng “quận chúa tự mình đến sao?”

“Đúng” Tiêu Minh Kiểu gãi cằm, có chút thẹn thùng “ta thấy nương ngươi chắc không còn giận nữa, vả lại không phải vừa rồi ngươi nói không để ý tới nàng sao?ngươi đã không thèm để ý, ta lại càng không cần để ý”

Quan trọng nhất là Trần lão thái y nói phải để cho hắn tâm tình thoải mái, không được nghĩ ngợi lung tung. Chưa nói chuyện này vì nàng mà ra, chỉ dựa vào quan hệ bằng hữu giữa hai người, nàng cũng không thể bỏ mặc. Còn những chuyện khác, tiểu cô nương trời sinh rộng lượng, nếu đã nói rõ thì không để trong lòng nữa. Về phần Định Quốc công phu nhân, Tiêu Minh Kiểu nghĩ trên đời này không có chuyện gì là không giải quyết được, hiện nàng không nghĩ ra cách không có nghĩa sau này cũng thế, chỉ cần có tâm, nàng nhất định có thể giúp Vệ Cảnh giải quyết triệt để

“Ân’ Vệ Cảnh lúc này mới ôn nhu cười rộ lên

Tiêu Minh Kiểu vừa đi vừa hát, rời khỏi Định Quốc công phủ, tâm tình tốt hơn lúc đến nhiều

“Sắp tới trưa rồi, chúng ta đến Trân Vị các mua hai con vịt nướng mang về nhà đi, lâu rồi chưa ăn”

Thanh y nữ tử trầm mặc đi bên cạnh, hiếm khi mở miệng “ba con đi, hai con không đủ” mình nàng cũng đã ăn hết một  con

Mỹ thực vĩnh viễn không chê nhiều, Tiêu Minh Kiểu cũng gật đầu ‘vậy thì ba con đi”

Hai người vừa nói vừa đi đến Trân Vị Các, đột nhiên trong tầm mắt xuất hiện một nam một nữ

Nam nhân dáng người cao to, mày kiếm mắt sáng, thập phần tuấn mỹ, xiêm y trắng ngà càng làm nổi bật tác phong nhanh nhẹn, xuất trần thoát tục của hắn. Nữ tử mặt như phù dung, khí chất ưu nhã, xiêm y màu xanh nhạt làm nổi bật dáng người uyển chuyển của nàng, xinh đẹp động lòng người. Hai người sóng vai từ Trân Vị các đi đến một thư trai cách đó không xa,cười nói rôm rả…Chính là Triệu Thừa An và Khang Hoa quận chúa đã lâu không thấy

Tiêu Minh Kiểu nghe mọi người tán thưởng hai người xứng đôi liền mất hứng nói ‘một cặn bã, một bỉ ổi, đúng là rất xứng”

Lại thấy bọn họ đi về phía mình, nàng đảo tròng mắt, nâng tay áo che mặt, kéo Hành Cáp đi thẳng ào Trân Vị các. Không gặp được thì thôi, nếu đã đụng phải? hừ, cho bọn họ biết lợi hại của kinh thành tiểu bá vương như nàng


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện