Quận Chúa Thỉnh Tỉnh Táo

Chương 31


trước sau

31

Khang Hoa quận chúa Tiêu Cẩn Linh đã lâu không có buông lỏng như lúc này

Đêm đó, vô tình bị bại lộ ở Hương Tuyết lâm, nàng luôn nơm nớp lo sợ chờ Tiêu Minh Yên trả thù, nào ngờ Tiêu Minh Yên lại dứt khoát thoái hôn với Triệu Thừa An, sau đó không có bất kỳ hành động nào.  Tiêu Cẩn Linh càng thêm bất an, Tiêu Minh Yên nhìn ôn nhu mềm mại, thật ra tính tình kiên cường, tuyệt không phải là người lấy ơn báo oán, chậm chạp không ra tay sợ là trong lòng có mưu tính khác. Còn nha đầu Tiêu Minh Kiểu là người bao che khuyết điểm nhất, thường giày vò người nói xấu nhà nàng tới chết. Nàng phá hủy trong sạch của tỷ tỷ nàng ta, hại tỷ tỷ nàng ta phải hủy hôn, bình thường nàng ta đã tìm mình gây phiền toái nhưng lúc này lại không hề lên tiếng, giống như không có chuyện gì xảy ra, tình huống rất không đúng. Nàng quyết định thay vì ngồi chờ người ta đánh, tốt nhất là nên tìm cơ hội tự vệ và phản kích

Mà Triệu Thừa An bị người ta đánh gãy chân, một đoạn thời gian không thể tham gia các hoạt động thi xã, tâm tình của Tiêu Cẩn Linh càng không tốt. Thứ nhất là vì đoán được hung thủ là ai nhưng nàng lại không thể nói với Triệu Thừa An; thứ hai là vì sợ lâu ngày không gặp nhau, sự tình có biến, bởi lẽ Triệu Thừa An trời sinh tính tình ôn nhu, đối xử với ai cũng thân thiết hiền hòa, dù với nàng có đặc biệt một chút, mà khuê tú trong kinh thành ngưỡng mộ hắn không ít, trong đó có không ít người thân phận cao quý như nàng, thậm chí trong đó có Gia Nhu công chúa địa vị còn cao hơn nàng, tuy rằng không được sủng ái nhưng nếu Long Đức đế cố kỵ tâm tình của Tiêu Minh Yên mà chỉ hôn Gia Nhu công chúa cho Triệu Thừa An thì sao?

Vì đủ loại nguyên nhân như thế, trong lòng Tiêu Cẩn Linh luôn nặng nề khó chịu, cuối cùng không chịu được nữa, nàng quyết định đập nồi dìm thuyền.

Nhớ lại chuyện xảy ra trong phủ Dương Thành hầu vào nửa tháng trước, tim của Tiêu Cẩn Linh liền đập loạn, hai má ửng hồng, thẹn thùng rũ mi nhưng lại không hối hận, ngược lại còn có cảm giác như trút được gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm. Lại nhớ tới lúc đó Triệu Thừa An áy náy ôm nàng vào lòng, nói sẽ mau chóng tới cửa cầu hôn, trong mắt nàng không giấu nổi sự vui sướng.

Giờ còn ai có thể lướt qua nàng mà trở thành Dương Thành hầu phu nhân chứ?

‘Sao mặt mày lại hồng như thế? Mệt mỏi sao?” thanh âm ôn nhu như nước, tràn ngập quan tâm

Tiêu Cẩn Linh hoàn hồn nhìn Triệu Thừa An, thấy trong đôi mắt phượng xinh đẹp của hắn toàn là bóng dáng của mình, nở nụ cười, đáp “không sao, đa tạ Hầu gian quan tâm”

“Sao còn gọi ta là Hầu gia?” chân của Triệu Thừa An vừa khỏi không  bao lâu, hôm nay là lần đầu tiên hắn ra cửa sau khi thương thế tốt hơn. Ở nhà lâu như vậy, cuối cùng cũng có thể ra ngoài, tâm tình của hắn tất nhiên không tệ, hơn nữa còn mỹ nhân ở  bên cạnh làm bạn, càng thêm vui sướng, hăng hái, nhịn không được nói mấy lời trêu chọc

Khuôn mặt Tiêu Cẩn Linh càng hồng hơn, cúi đầu để lộ cần cổ tuyết trắng, ngượng ngùng mà không mất ưu nhã, cười nói ‘còn chưa định thân, không tốt lắm”

Còn chưa nói xong, đột nhiên trên đầu nghe rầm một cái, Tiêu Cẩn Linh vô thức ngẩng đầu, chưa kịp thấy rõ là chuyện gì đã bị giội cho ướt sũng toàn thân. Triệu Thừa An ở bên cạnh cũng dính chấu. Hai người cảm thấy lỗ tai ong ong, trước mắt bỗng nhiên tối sầm

“Ai dza, hình như giội lầm người rồi” trong mơ hồ, Tiêu Cẩn Linh nghe được thanh âm cực kỳ quen thuộc, nàng gian nan nhìn, lại bị mùi hôi khiến người ta nôn mửa làm cho suýt chút nữa ngất đi. Đây không phải là thức ăn thừa chứ?

Ý thức được điều gì đó, Tiêu Cẩn Linh tay nắm thành quyền, nghiến răng: Tiêu Minh Kiểu.

Cùng nàng cùng nhau xúi quẩy còn có bên người nàng Triệu Thừa An, hai người lỗ tai nhất ong, trước mặt bỗng tối sầm, cả người đều ngây người .

Đang đi đường lại bị người ta giội thứ dơ bẩn lên người, hình tượng chói lọi bị phá hủy hoàn toàn, Triệu Thừa An tính cách ôn nhu cũng tức giận đến mặt mày xanh mét, gần như muốn giết người nhưng khi hắn nghiến răng ra lệnh cho hai gã sai vặt bên người đi vào Trân Vị các bắt người thì hung thủ lại tự mình xuất hiện

‘Triệu nhị ca? Khang Hoa tỷ tỷ? ông trời ah, sao lại giội trúng các ngươi chứ?” tiểu cô nương từ trong tiệm chạy ra, trừng mắt há hốc mồm, vẻ mặt ngạc nhiên, áy náy “thật xin lỗi, ta không cố ý, vốn muốn giội tiểu tử thúi Vương gia kia, mấy ngày trước hắn nói xấu a tỷ ta, bị ta nghe được, cho nên…Aidza, tiểu tử kia sao lại chạy nhanh như thế chứ, hại ta giội trúng hai người các ngươi. Thật xin lỗi, vừa rồi ta chỉ lo nhìn hắn, không thấy các ngươi. Đúng rồi, Triệu nhị ca, Khang Hoa tỷ tỷ, sao các ngươi lại ở cùng nhau?”

Nhìn tiểu cô nương nói liên hồi không cho người ta cơ hội chen miệng vào, Tiêu Cẩn Linh tức đến nổi phổi. Cái gì mà nhằm vào Vương gia tiểu tử? nha đầu chết tiệt này rõ ràng là nhằm vào nàng. Mùi vị đáng sợ trên người cùng lời bán tán của mọi người khiến nàng chưa

bao giờ mất mặt như thế này, mặt đỏ như nhỏ máu, suýt khóc. Lại thấy Tiêu Minh Kiểu vừa nói vừa vênh váo, khiêu khích nhìn mình, nàng nhịn không được há miệng, run rẩy nói “ngươi quá…”

Vừa há miệng liền cảm thấy quai hàm hơi ngứa, chất lỏng tanh hôi mùi cứtđái nhanh chóng chảy vào miệng, Tiêu Cẩn Linh sắc mặt đột biến, quay đầu, vịn Triệu Thừa An, nôn thốc nôn tháo

Triệu Thừa An vốn cũng định lên tiếng, thấy thế thầm nghĩ may mắn. Nguy hiểm thật. Lăn qua lại một hồi, hắn cũng đã hồi hồn, quay đầu nhìn Tiêu Minh Kiểu vẻ mặt áy náy nhìn mình, dù hắn cảm thấy không đúng nhưng cơn tức trong lòng lại không phát ra được. Hơn nữa tiểu cô nương xin lỗi thái độ thành khẩn như thế, cũng bày tỏ là mình không cố ý, hắn là một đại nam nhân lại cắn chặt không buông thì quá mất phong độ. Cho nên hắn bình ổn lại, nhận lấy khăn tay từ gã sai vặt, cẩn thận lau mặt, đảm bảo không để mình bị trúng bi kịch như Tiêu Cẩn Linh, sau đó hít sâu một hơi. Ah, quá thúi nha

Trước giờ toàn thân hắn chỉ tỏa ra mùi hoa lan thanh u, lúc này ngửi thấy mùi vị đáng sợ này, khuôn mặt tuấn tú của Triệu Thừa An co quắp lại. Hắn một khắc cũng không muốn ở lại chỗ này, gian nan nặn ra một nụ cười, khó khăn nói một câu không có gì rồi muốn chạy về nhà tắm rửa, nhưng mà…

‘Triệu nhị ca, sắc mặt ngươi khó coi như thế, có phải giận ta hay không?ngươi tin tưởng ta, ta thật không cố ý. Vương gia tiểu tử thúi kia nói xấu a tỷ ta, ta giận quá nên muốn dạy dỗ hắn một chút. Ngươi yên tâm, ta còn có chừng mực nên mấy thứ này không phải là phân mà chỉ là thức ăn thừa thôi, bên trong là thức ăn để qua đêm dành cho heo, không có vật khác, tắm rửa một chút sẽ không còn mùi nữa. Ah, hình như còn có rượu và thức ăn mà một đại thúc vừa rồi say đã nôn ra, nhưng đó đều là những thứ hắn vừa ăn, còn mới, mùi sẽ không quá khó ngửi đâu’

Triệu Thừa An không nhịn được nữa, quay đầu ói y như Tiêu Cẩn Linh. Mà nha hoàn, gã sai vặt sau lưng bọn họ sắc mặt đen thui, lặng lẽ lui ra sau

Tiêu Minh Kiểu nhìn hai người bọn họ, trong lòng sảng khoái như muốn bay lên nhưng ngoài mặt vẫn cố gắng duy trì bộ dáng áy náy, kéo hai người nói thao thao bất tuyệt, cho đến khi bọn họ hoàn toàn sụp đổ mới thỏa mãn buông tha

Tiêu Minh Kiểu được Hành Cáp cõng về nhà

Tưởng muội muội bị thương, Tiêu Minh Yên ở trong phòng tính sổ sách thấy vậy sợ hết hồn, vội chạy ra đón “sao lại thế này?”

Liền nghe tiếng cười suy yếu. Đúng vậy, là suy yếu

Tiêu Minh Yên khóe miệng co rút, quay đầu hỏi Hành Cáp “là thế nào?”

Hành Cáp mặt không đổi nói ‘cười đến đau bụng”

Tiêu Minh Yên “xảy ra chuyện gì?”

‘Haha, a tỷ, ta vừa mới…”Tiêu Minh Kiểu đã sớm bình thường trở lại nhưng để Hành Cáp cõng là vì lười. Lúc này nhảy xuống lưng Hành Cáp, vừa lau nước mắt vì cười nhiều mà chảy ra, vừa nói ‘ta vừa mới thay ngươi báo thù”

Nhìn vẻ mặt cực kỳ đắc ý của nàng, Tiêu Minh Yên vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, xoa mặt nàng, hỏi ‘nói xem, bắt nạt người thế nào?”

Nghĩ tới Tiêu Cẩn Linh rốt cuộc cũng ngất xỉu, Triệu Thừa An thì sắc mặt xanh mét như hít thở không thông, Tiêu Minh Kiểu lại ôm bụng cười một hồi mới xoa xoa quai hàm ê ẩm, thuật lại sự việc

Tiêu Minh Yên sau khi nghe xong, thật lâu không lên tiếng. Không phải vì khổ sở mà là chán ghét

Tiêu Minh Kiểu nhìn tỷ tỷ, buồn bực hỏi ‘a tỷ, sao ngươi không cười? đây là chuyện hả hê lòng người nha. Ngươi cũng không biết, Khang Hoa cuối cùng nhịn không được mà bật khóc, đây là lần đầu tiên ta thấy nàng khóc nha. Haha, ta đoán nàng nhất định lo lắng con rùa họ Triệu kia vừa nhìn thấy nàng liền nhớ tới mùi vị đáng sợ kia”

Tiêu Minh Yên hoàn hồn, nghĩ tới cảnh tượng đó, trong lòng liền nảy sinh sự vui sướng, nhéo nhéo mặt tiểu cô nương ‘tốt lắm, khen ngươi còn không được sao?”

Tiêu Minh Kiểu hài lòng, cười hì hì, đi tới, dụi đầu vào vai nàng, cười đủ mới hỏi “chuyện Gia Nhu nói, không phải chúng ta cũng nên hành động sao? ta thấy thời điểm không sai biệt lắm”

Tiêu Minh Yên trong mắt tràn ngập lãnh ý, trầm mặc một lát, gật đầu “liền hôm nay đi”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện