Quận Chúa Thỉnh Tỉnh Táo

Chương 32


trước sau

32

Khi hai tỷ muội tiến cung, Long Đức đế đang cười nhạo béo đệ đệ nhà mình “Diệp đại cô nương không phải nhiệt tình một chút, trực tiếp một chút thôi sao, cũng không có ăn thịt ngươi. Nếu ngươi không thích thì cự tuyệt là được, lại ngày ngày chạy đến chỗ trẫm trốn là sao?”

Bình thường giờ này Phúc vương đã ở bên ngoài tiêu dao lêu lỏng, lúc này lại ỉu xìu ngồi cuộn người trên ghế,sâu khí thở dài “cự tuyệt rồi, có đến tám trăm lần ấy chứ, nhưng nàng nghe mà như không hiểu, không thèm để ý ta”

Long Đức đế không ngờ đệ đệ đã mập thành như vậy mà vẫn có người cố chấp theo đuổi, lại thấy hắn nhăn khuôn mặt béo trắng thành một đoàn, có chút buồn cười, lại trêu ghẹo “nếu thế, hay theo người ta đi, khó có được…”

Phúc vương không đợi hắn nói xong đã vội lắc đầu “hoàng huynh đừng nói chơi, ngươi biết trong lòng ta chỉ có A La”

A La? nghe tới cái tên này, bàn tay đang cầm bút của Long Đức đế chợt ngừng lại, đưa mắt nhìn ánh mắt của béo đệ đệ khi nhắc tới thê tử quá cố vẫn chưa từng thay đổi, trong lòng trăm mối ngổn ngang “có thể đệ muội cũng không hi vọng ngươi cô độc cả đời”

“Không có cô độc, dù nàng không ở cạnh ta nhưng ta có thể thường xuyên mơ thấy nàng”Phúc vương đang u sầu lại cười hạnh phúc, sờ sờ cái cằm đầy thịt, say mê nói “những giấc mộng kia đều rất chân thật, tỷ như khi nàng nhéo ta, ta liền thấy đau. Cái loại cảm giác này giống y như lúc nàng còn sống”

Long Đức đế nghe mà khóe miệng co rút, nhìn ngốc đệ đệ, nói không ra lời

Phúc vương lại vui vẻ ní tiếp “mấy ngày trước ta nói với nàng chuyện của Diệp Dung, nàng còn tức giận phạt ta quỳ ván giặt đồ nha, hắc hắc”

Long Đức đế chỉ biết câm nín

Đúng lúc này tỷ muội Tiêu Minh Yên đi tới, thấy phụ vương nhà mình cũng ở đây, có chút kinh ngạc, sau khi hành lễ thỉnh an, liền hỏi “phụ vương không phải đi chơi sao?”

Bị một vị cô nương đuổi chạy khắp nơi, nói ra Phúc vương cũng có chút xấu hổ, ấp úng không chịu nói. Long Đức đế nhìn thấy buồn cười, liền trả lời giúp hắn “phụ vương các ngươi là tới chỗ trẫm để trốn người ta ah”

Nghe vậy, Tiêu Minh Kiểu liền hiểu. Tiết Phong và Diệp Dung đều xem mảnh đất trước đại môn nhà mình thành nhà bọn họ, mà mục tiêu của Tiết Phong là a tỷ, còn mục tiêu của Diệp Dung…Biết rọ, tâm tinh của nàng liền có chút phức tạp nhưng đã nhiều ngày như vậy, nàng cũng đã quen, lại đã nhận rất nhiều đồ hối lộ của diệp Dung, giờ há miệng mắt quai,cũng không thể phản đối, chỉ hỏi “phụ vương, ngươi không thích Diệp tỷ tỷ sao?”

Phúc vương vội lắc đầu ‘trong tâm của ta chỉ có một mình mẫu phi các ngươi”

“Thật?” Tiêu Minh Kiểu nhân cơ hội liền bày tỏ thái độ “ nếu cố kỵ chúng ta thì phụ vương cứ yên tâm đi, Diệp tỷ tỷ làm người cũng không tệ, ta thật sự thích nàng. Chỉ cần nàng đối tốt với ngươi, chỉ cần ngươi cảm thấy vui vẻ, ta và a tỷ, a huynh cũng sẽ không phản đối ngươi cưới nàng”

Nàng chịu nhận hối lộ của Diệp Dung, đương nhiên là không ghét nàng, tuy có khả năng sau này nàng trở thành kế mẫu của mình mà có chút không thích ứng nhưng so với việc béo lão cha nhà mình sống hạnh phúc quãng đời còn lại thì điều đó không quan trọng.

Tiêu Minh Yên cũng nở nụ cười, ôn nhu bày tỏ đồng ý

Phúc vương lắc đầu nói “ta đối với Diệp Dung chỉ có nghĩa bằng hữu, không có tình yêu nam nữ. Huống chi, nếu ta cưới thê tử khác, mẫu phi các ngươi nhất định ở trong mộng hòa ly với ta”

Nhìn lão cha vẻ mặt căng thẳng, nói y như thật, hai tỷ muội có chút ngây ngốc

“Minh Yên, Kiểu Kiểu sao lại đột nhiên tiến cung” đệ đệ đột nhiên như thế, Long Đức đế có cảm giác không thể nào nói chuyện được với hắn, vội chuyển đề tài

Tiêu Minh Kiểu chỉ thực hộp được Hành Cáp mang ở phía sau ‘khởi bẩm hoàng bá phụ, ta vừa đến Trân Vị các mua mấy con vịt nương, không phải đã lâu ngài chưa ăn món này sao, cho nên mang đến cùng ăn với ngài”

‘Vẫn là Kiểu Kiểu tốt với hoàng bá phụ nhất” Long Đức đế long tâm đại duyệt, nhưng đúng lúc này, bên ngoài có nội thị thông truyền, nói là Diệp thục phi cầu kiến

Tiêu Minh Kiểu liền nghiêng đầu nháy mắt với tỷ tỷ nhà mình

Tiêu Minh Yên khẽ nhắm mắt, tươi cười ôn nhu, thần sắc bình tĩnh

Diệp thục phi vừa vào đã khóc, là vì Gia Nhu công chúa đột nhiên bệnh không dậy nổi, mà lý do bệnh lại là “thái y nói là ưu tư thành bệnh, nhưng nàng tuổi còn nhỏ, có gì mà phải ưu tư đến vậy chứ? nô tỳ không hiểu được liền gọi hạ nhân hầu hạ bên cạnh nàng đến hỏi, kết quả là…”

Diệp thục phi là lão nhân bên cạnh Long Đức đế, từ khi Long Đức đế còn là thái tử đã ở bên cạnh hắn. Long Đức đế không thích nàng nhưng ít nhiều cũng cho nàng chút thể diện, nên dù thấy nàng khóc lóc trước mặt vãn bối rất mất mặt, vẫn nhịn nói “kết quả phát hiện cái gì?”

“Phát hiện nàng có nam tử ngưỡng mộ trong lòng” Diệp thục phi vừa khóc vừa nói “thiếu nữ hoài xuân cũng không phải là đại sự gì, nhưng khi nô tỳ hỏi nam nhân kia là ai, nàng lại nhất quyết không chịu nói. Lúc này nô tỳ mới phát hiện không đúng, nếu đối phương là người bình thường, nàng có thể cầu Bệ hạ làm chủ, cần gì phải để mình khó chịu rồi bị bệnh đến như vậy chứ”

Long Đức đế nhìu mày ‘vậy ngươi đã tra ra thân phận của nam nhân kia chưa?”

“Khởi bẩm Bệ hạ, đã biết”

‘Mau nói”

Diệp thục phi đột nhiên liếc mắt nhìn Tiêu Minh Yên một cái, có chút do dự, cuối cùng vẫn hít sâu một hơi nói “là…Dương Thành hầu Triệu Thừa An”

Long Đức đế sững sờ, sau đó giận tím mặt.  Không tra được chân tướng sự việc ở An Quốc tự ngày đó để cho Tiêu Minh

Yên một cái công đạo, hắn đã rất khó chịu trong lòng, lại thấy nàng chủ động nhịn đau mà từ hôn với Triệu Thừa An, trong lòng càng thương tiếc. Gia Nhu công chúa thích người khác, có lẽ hắn sẽ không nói hai lời mà hạ chỉ thành toàn nhưng nàng lại thích Triệu Thừa An, còn vì thế mà ưu tư thành bệnh, trong mắt hắn đây là hành vi vô cùng không biết xấu hổ. Tiêu Minh Yên mới giải trừ hôn ước với Triệu Thừa An không bao lâu, nàng dù muốn thừa dịp mà nhảy vào thì cũng không cần gấp như vậy ah. Không để ý tình tỷ muội như thế, thật quá khó coi. Còn Diệp thục phi nữa, dám chọn đúng lúc Tiêu Minh Yên có mặt ở đây mà đến thỉnh cầu hắn, đây không phải là khiêu khích thì là gì?đây không phải là muốn tìm đường chết sao?

Nhưng Long Đức đế chưa kịp phát tác, đuổi Diệp thục phi đi thì Tiêu Minh Yên đã cười nói ‘Gia Nhu muội muội thẳng thắng đáng yêu, Dương Thành hầu chính trực ôn hòa, hai người quả là tuyệt phối, khẩn cầu hoàng bá phụ thành toàn cho bọn họ đi”

Hai ngày sau, tại Vĩnh vương phủ

“Nhãn Xuân, giờ nào rồi?’

“Hồi quận chúa, đã gần trưa’

Tiêu Cẩn Linh trang phục lộng lẫy nhìn bên ngoài nắng sáng rực rỡ, trong lòng đột nhiên thấy bất an. Triệu Thừa An đã nói sáng sớm hôm nay sẽ đến cầu hôn nhưng đến lúc này lại không có động tĩnh nào

“Ngươi lại đến tiền viện nhìn một chút, nếu nửa khắc sau còn không có động tĩnh, liền đến Dương Thành hầu phủ…”

Còn chưa nói xong, một nha hoàn đột nhiên xông vào, sắc mặt trắng bệch” quận chúa, quận chúa, việc lớn không tốt”

Tiêu Cẩn Linh giật nảy người, cố duy trì trấn định nhưng tin tức “Hoàng thượng tứ hôn cho Gia Nhu công chúa và Dương Thành hầu” giống như một đạo sấm sét hung hăng đánh xuống, đập tan vẻ tỉnh táo bề ngoài của nàng. Ngũ lôi oanh đỉnh cũng chỉ thế này thôi.

Ánh mặt trời ấm áp cũng trở nên rét lạnh thấu xương, Tiêu Cẩn Linh đứng bật dậy, nắm lấy hai vai nha hoàn kia, thanh âm run rẩy, không dám tin “ngươi nói cái gì? tứ hôn? Gia Nhu và Dương Thành hầu?”

Nha hoàn kia bị nàng nắm rất đau nhưng không dám hén răng, chỉ nén nước mắt gật đầu

“Hắn tiếp chỉ?” ánh mắt của nàng rất đáng sợ, khiến nha hoàn kia không dám nhúc nhích nhưng Tiêu Cẩn Linh bắt nàng phải nói, nàng không dám không nghe theo, chỉ có thể gật đầu lần nữa

‘Ngươi nói bậy. Hắn sao có thể…sao có thể” Tiêu Cẩn Linh hung hăng tát nha hoàn kia nhưng đánh người khác mà đầu nàng lại ong ong, hỗn loạn vô cùng

‘Quận chúa, kháng chỉ là tội khi quân. Hầu gia…có lẽ Hầu gia chỉ là bất đắc dĩ ah”một nha hoàn khác vội khuyên can

Tiêu Cẩn Linh thoáng hoàn hồn, hít sâu một hơi, trong lòng mặc niệm không biết bao nhiêu lần ‘hắn chỉ là bất đắc dĩ, hắn cũng là bị ép…’ mới có thể miễn cưỡng bình tĩnh lại

“Ta xem thường Tiêu Minh Yên” được nha hoàn đỡ ngồi xuống, lau đi lệ trên mặt, trong lòng đau đớn vô cùng

Long Đức đế không thể đột nhiên tứ hôn cho Gia Nhu, có thể thúc đẩy đạo thánh chỉ này, chỉ có thể là Tiêu Minh Yên. Tiêu Cẩn Linh dù đã sớm có chuẩn bị đón nhận sự trả thù của nàng nhưng không ngờ nàng lại có thể tự tay trao người yêu của mình cho người khác, lại là người mà mình thích, nàng sao có thể làm được chứ? huống chi Gia Nhu còn là thân đường muội thường xuyên gặp gỡ.  Quá ác, Tiêu Minh Yên đối với bản thân mình ác nhưng đối với nàng càng ác hơn, sớm không ra tay, muộn không ra tay, lại chọn đúng ngay ngày Triệu Thừa An đến cầu hôn. Nhưng nghĩ nàng cự vậy mà nhận thua là lầm rồi. Triệu Thừa An là của nàng, chỉ có thể là của nàng.

Tiêu Cẩn Linh nuốt xuống ngai ngái trong cổ họng, nhắm mắt lại

Bên trong Định Quốc công phủ

“Ngươi nói cái gì? tứ hôn? Gia Nhu và Dương Thành hầu?”

“Ngươi nói bậy, hắn sao có thể…sao có thể…”

Nhìn gã sai vặt học bộ dáng nữ tử khi thì mềm mại che mặt, khi thì khóc thút thít, khi thì phẫn nộ tát hạ nhân, khi thì khóc đến tê tâm phế liệt, Tiêu Minh Kiểu cười đến chảy nước mắt.

Vệ Cảnh nhìn nàng, vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, cho đến khi nàng thưởng hậu cho tên sai vặt kia, cho hắn lui ra, mới rót cho nàng chén trà, hỏi “vui vẻ như thế?”

Hai ngày nay thân thể của hắn đã tốt hơn, có thể xuống giường đi lại. Tiêu Minh Kiểu nhận lấy chén trà, uống một hơi cạn sạch, cười nói ‘đại thù đã báo, đương nhiên vui”

Vệ Cảnh cũng không hỏi nhiều, thấy nàng uống trà xong liền nhìn chung quanh, bộ dáng có vẻ nhàm chán liền mỉm cười nói “hôm nay thời tiết tốt, lát nữa ra ngoài tản bộ đi”

Tiêu Minh Kiểu hai mắt sáng lên, lập tức ngồi thẳng người “ngươi có thể sao?”

Là nam nhân, sao có thể thừa nhận mình không được. Vệ Cảnh tươi cười khẽ cứng, nhìn nàng thật sâu “đương nhiên”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện