Quận Chúa Thỉnh Tỉnh Táo

Chương 33


trước sau

33

Đã là tháng ba, thời tiết ấm dần, thành Trường An ngủ say trong mùa bị những cơn gió xuân thổi tới, dần dần thức tỉnh, lộ ra sức sống tràn trề. Liễu rũ ven đường nảy mầm vương lên, đầu cành chim hót líu lo, không khí tràn ngập hương hoa thanh u, bên đường tiếng ngươi huyên náo, vô cùng náo nhiệt

“Vệ Cảnh, ngươi nhìn bên kia đi, thật đẹp nha”

“Vệ Cảnh, ăn mứt quả không?”

“Vệ Cảnh, bên kia có người làm ảo thuật, đi qua đó xem đi”

“Vệ Cảnh, Vệ Cảnh…”

Vệ Cản thật lâu không ra phố, khung cảnh ồn ào náo nhiệt khiến hắn quen sống thanh tịnh có chút khó chịu nhưng có tiểu cô nương như chim sẻ ở bên cạnh, chút khó chịu này liền chẳng là gì. Hắn nghiêng đầu nhìn nàng, thấy nàng cầm hai cây kẹo hồ lô, nhìn chung quanh, liền hỏi “quận chúa đang tìm gì?”

Tiêu Minh Kiểu đang ngậm một viên kẹo, phồng miệng trả lời ‘tìm nơi cho ngươi nghỉ chân, đi lâu như vậy sẽ mỏi nha…”

Nói đến nước miếng suýt chảy ra, tiểu cô nương liền hít một cái, nâng tay áo lau miệng nhưng chưa kịp hành động, trước mặt đã xuất hiện một cái khăn sạch sẽ, thanh âm trầm thấp dễ nghe cũng vang lên trên đầu ‘đừng động’

Tiêu Minh Kiểu còn chưa có phản ứng, đã thấy thanh niên bên cạnh cúi người, cầm khăn lau nhẹ bên môi nàng. Có lẽ vì động tác quá nhanh, đầu ngón tay hơi lạnh của hắn xẹt qua môi nàng, mang theo cảm giác ngưa ngứa

Thấy tiểu cô nương ngơ ngác nhìn mình, lông minh thật dài của Vệ Cảnh lóe lên, thu hồi chiếc khăn, mỉm cười nói với nàng ‘lau sạch rồi, đi thôi”

Ngữ khí của hắn có chút khác ngày thường nhưng khác thế nào thì Tiêu Minh Kiểu lại không nói được, chỉ là trong lòng đột nhiên nóng lên. Loại cảm giác này có chút kỳ quái, nàng nháy mắt mấy cái, nghĩ rằng do mình đi nhiều nên mệt mỏi liền cố gắng nuốt xuống viên kẹo trong miệng, nhìn chung quanh “được rồi, tìm chỗ nghỉ ngơi đi”

Nàng cuối cùng cũng phản ứng bình thường, Vệ Cảnh âm thầm thở phào nhẹ nhõm, đang định gật đầu lại chợt nhớ tới trước khi xuất môn, nàng đã hỏi đầy nghi hoặc “ngươi có thể sao?”

“Ta không sao, chúng ta tiếp tục đi đi”

“Thật?”

Nhìn ánh mắt hoài nghi của nàng, hắn co rút khóe miệng, vừa lúc phía trước có mấy sạp chữ, hắn liền nói ‘đến đó thế nào?”

Tiêu Minh Kiểu không thích đọc sách, nên không có hứng thú với những hoạt động nổi bật đương thời như đố chữ, đoán câu đối…có điều Vệ Cảnh thích, nàng đương nhiên muốn liều mình bồi quân tử, lập tức gật đầu đồng ý, theo hắn đi đến sạp bên kia

Chủ sạp là một lão tiên sinh ăn mặc như nho sinh, tóc bài râu dài, mặt mũi hiền lành, bộ dáng hòa ái “nhị vị khách quan, đoán chữ sao?”

Tiêu Minh Kiểu gật đầu ‘chơi như thế nào?”

“Một lần đoán là hai trăm văn tiền, đoán trúng năm lần liên tiếp có thể chọn phần thưởng từ chỗ này” lão tiên sinh vừa nói vừa chỉ giá gỗ sau lưng

Giá gỗ này có tám tầng, mỗi tầng đều bày rất nhiều thứ, mấy tầng dưới chỉ là những đồ chơi nhỏ không đáng tiền, mà tầng trên cùng đặt một cây trâm bằng ngọc bích khắc hình hoa đào khiến Tiêu Minh Kiểu có chút hứng thú, có điều nàng ngày ngày lăn lộn trong đống bảo bối, đối với cây trâm hoa đào này cũng không phải đặc biệt thích, nhìn qua một cái rồi thôi

“Nếu muốn cây trâm hoa đào kia, cần đoán trúng bao nhiêu câu?”

Tiêu Minh Kiểu sững sờ nhìn Vệ Cảnh đột nhiên lên tiếng, chưa kịp mở miệng, đã thấy lão tiên sinh kia tay vuốt chòm râu dài, cười tủm tỉm nhìn mình, đáp “cây trâm này là phần thưởng hạng nhất, nên công tử muốn có nó thì phải đoán đúng toàn bộ các câu đố trên quầy hàng của lão phu”

“Toàn bộ?” Tiêu Minh Kiểu lập tức  quên mình muốn nói gì, chỉ vào những tấm bảng gỗ treo chằng chịt trên quầy, trợn mắt hỏi ‘ngươi nói là toàn bộ?”

“Đúng vậy?”

Phía sau bảng gỗ là câu đố, Tiêu Minh Kiểu lật một cái, nhìn thử “Xuân giang triều thuỷ liên hải bình,
Hải thượng minh nguyệt cộng triều sinh. Diễm diễm tuỳ ba thiên vạn lý, Hà xứ xuân giang vô nguyệt minh…đoán là chữ gì?” nàng nghĩ một lát vẫn nghĩ không ra liền thả tấm gỗ xuống, kéo tay Vệ Cảnh ‘chúng ta đi thôi, nếu ngươi thích cây trâm này, ta mua cho ngươi một cái y như đúc”

Vệ Cảnh á khẩu

Nhìn tiểu quận chúa nhà mình thủ đoạn trêu chọc nam nhân quá cao, Hành Cáp khóe miệng co rút lại cảm thấy an tâm. Ngu xuẩn, không thông suốt như thế, Vệ thế tử có thủ đoạn cao hơn nữa cũng chỉ là vứt ánh mắt quyến rũ cho người mù xem, không làm nên trò trống gì

“Quận chúa chờ’Vệ Cảnh gọi nàng lại “đáp án là hồ”

Lão tiên sinh cười “công tử đã trả lời, vậy có muốn đoán tiếp không?”

“Trả lời?” Tiêu Minh Kiểu dừng bước, kinh ngạc quay đầu hỏi ‘ngươi có thể?”

Vệ Cảnh gật đầu “vui đùa một chút chứ?”

Tiêu Minh Kiểu vốn không có hứng thú nhưng thấy hắn thích cũng gật đầu, lật một tấm bảng gỗ, đưa cho hắn ‘đến”

“Nửa bên có lông nửa bên không, nửa bên có vị nửa bên thơm, nửa bên ăn trên núi cỏ, nửa bên còn lại giấu trong nước” Vệ Cảnh mỉm cười ‘là tươi”

Lão tiên sinh ‘chúc mừng công tử đã trả lời đúng”

“Lại đúng?” Tiêu Minh Kiểu ánh mắt sáng lên, rốt cuộc cũng thấy hào hứng ‘lại đến”

“Nhị hình nhất thể, tứ chi bát đầu, tứ bát nhất bát, thác ngưỡng lưu…là giếng”

“Chúc mừng công tử, trả lời đúng”

“Ha ha ha Vệ Dập Chi ngươi quá lợi hại , mau mau, tiếp tục!”

Nhìn tiểu cô nương hai mắt tỏa sáng đầy

hứng thú, Vệ Cảnh mặt mày tươi tắn đáp ‘được”

Nửa khắc sau, lão tiên sinh tươi cười đặt cây trâm hoa đào vào hộp gỗ, đưa cho Vệ Cảnh ‘công tử tài cao, lão phu bội phục, hiện đưa cây trâm này, nguyện công tử sớm ngày đạt thành ước muốn”

Không ngờ Vệ Cảnh có thể đoán trúng toàn bộ, Tiêu Minh Kiểu hưng phấn đến hai má đỏ lên,  nhịn không được đưa tay nắm tay áo hắn, lắc lắc “Vệ Cảnh, ngươi quá lợi hại ah, ta phục ngươi muốn chết”

Vệ Cảnh bị nàng lắc đến suýt té vội ổn địn thân hình, dở khóc dở cười nhìn nàng, lại nghe nàng nói “có điều đạt được ước muốn là có gì? cây trâm này có năng lực giúp người ta hoàn thành nguyện vọng sao?”

“Đa tạ lão tiên sinh’ Vệ Cảnh cầm lấy cây trâm, lại móc một thỏi bạc vụn đặt lên quầy hàng rồi mới mỉm cười đáp lời nàng “có lẽ”

Lão tiên sinh nhìn hắn lại nghi hoặc nhìn Tiêu Minh Kiểu, cười ha ha, cầm lấy thỏi bạc ‘nhị vị đi thong thả”

Vệ Cảnh đưa hộp gỗ đựng cây trâm cho Tiêu Minh Kiểu ‘của quận chúa”

Tiêu Minh Kiểu sững sờ ‘cho ta”

Vệ Cảnh nhìn nàng, ánh mắt thật sâu “đào chi yêu yêu, chước chước kỳ hoa, nó rất xứng với quận chúa”

Tiêu Minh Kiểu dù không thích đọc sách nhưng câu này cũng không khó hiểu lắm, gãi gãi đàu suy nghĩ một lát, cười “ngươi là đang khen ta xinh đẹp?’ không đợi Vệ Cảnh trả lời, nàng đã cười rộ lên, giơ ngón tay cái lên với hắn ‘Vệ Dập Chi, ngươi thật tinh mắt”

Vệ Cảnh vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ “quận chúa thích không?”

“Đương nhiên, cây trâm này chạm trổ rất tinh xảo nha, hơn nữa là người vất vả thắng được, ta đương nhiên thích’ Tiêu Minh Kiểu nói xong cầm lấy cây trâm cài lên tóc, hớn hở hỏi ‘mau nhìn xem, đẹp không?”

“Rất đẹp” Vệ Cảnh nhìn nàng, trong mắt như chứa đựng cả mộ trời tinh tú

Nhìn tiểu cô nương nghe những lời này, vui đến mặt mày hớn hở, Hành Cáp ở phía sau tâm tình phức tạp, có chút ngứa mắt. Sau câu đào chi yêu yêu, chước chước kỳ hoa chính là chi tử vu quy, nghi thất kỳ gia. Tâm tư của Vệ thế tử rõ rành rành ra đó. May mà tiểu quận chúa nhà nàng không học vấn không nghề nghiệp nên nghe mà không hiểu

Đi dạo thêm một lát, bọn họ đang định tìm chỗ nghỉ chân ăn cơm thì nghe cách đó không xa truyền đến tiếng vó ngựa hỗn độn

“Trên lá cờ viết chữ Yến, là sứ thần Bắc Yến vào kinh ah”

‘Người ở giữa kia cao lớn hơn người bình thường nhiều, có phải là Tam vương tử của Bắc Yến quốc không?”

‘Chắc vậy, truyền thuyết đều nói Bắc Yến Tam vương tử thân cao chín thước, sức mạnh như trâu nha”

Mọi người bàn tán xôn xao, Tiêu Minh Kiểu nghiêng đầu tò mò ‘Bắc Yến Tam vương tử? là Thác Bạt Hoằng rất giỏi đánh trận? sứ thần Bắc Yến lần này là hắn sao?”

Vừa dứt lời liền trông thấy nam nhân ngồi trên lưng ngựa, một thân hoàng bào màu tím tượng trưng cho hoàng thất Bắc Yến, nàng mở to hai mắt, nghiêng đầu tám chuyện với Vệ Cảnh ‘ta còn tưởng Thác Bạt Hoằng lớn lên bộ dáng cũng hung tợn như Tiết tướng quân, không ngờ lại đẹp mắt như vậy, có điều bộ dáng nghiêm túc quá, xem ra không dễ đùa”

Vệ Cảnh hai mắt híp lại “quận chúa cảm thấy hắn rất đẹp?”

“Ừ, không tệ nha’Tiêu Minh Kiểu không nhìn hắn, chỉ nhìn theo bóng lưng của Thác Bạt Hoằng, gật đầu ‘so với Bắc Yến Thái Tử năm ngoái đến chúc thọ hoàng bá phụ thì đẹp hơn nhiều”

Vệ Cảnh đưa mắt nhìn tử y nam nhân càng lúc càng xa, làm như lơ đãng hỏi ‘vậy so với nam nhi Đại Phong chúng ta thì thế nào?’

“Vậy phải xem là so với ai nha”Tiêu Minh Kiểu chỉ vào người đi đường tướng mạo bình thường “nếu so với bọn họ,đương nhiên là đẹp hơn nhiều, nhưng nếu so với ngươi…”

Vệ Cảnh đôi mắt khẽ nhúc nhích: “Ân?”

‘Riêng về tướng mạo, ngươi đương nhiên đẹp hơn hắn, tính thêm dáng người…’Tiêu Minh Kiểu có chút tiếc hận ‘các ngươi liền không phân cao thấp, dù sao hắn cũng nhiều thịt”

Vệ Cảnh: “…”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện