Quận Chúa Thỉnh Tỉnh Táo

Chương 34


trước sau

34

Sau khi ăn vài thứ, Tiêu Minh Kiểu đưa Vệ Cảnh vào nhà. Trước khi vào cửa, hắn mỉm cười nói với nàng “hôm nay đi chơi rất vui, đa tạ quận chúa”

“Khách khí làm gì” tiểu cô nương khoát tay “nếu thân thể ngươi không thành vấn đề, mỗi ngày ta bồi ngươi ra ngoài đi chơi đều được”

Vệ Cảnh mỉm cười, lại nghe nàng nói tiếp “nói tới mới nhớ, mấy ngày nữa là sinh nhật hoàng bá phụ, ba ngày sau đó là Bách hoa tiết, đến lúc đó chúng ta ra ngoài thành ngắm hoa đi”

Bách hoa tiết là ngày lễ dân gian mỗi năm một lần của Đại Phong, trong ngày này mọi người sẽ cùng nhau mang bánh ngọt làm từ các loại hoa ra ngoại thành ngắm hoa, chơi diều, nhảy dây, bắt bướm, sắn bắt…để ăn mừng mùa xuân đến, ca ngợi bách hoa nở rộ.

Vệ Cảnh ngạc nhiên “không có gì không tiện chứ?”

Tiêu Minh Kiểu biết hắn sợ thân thể của mình không tốt làm mọi người mất hứng, lắc đầu cười “không có gì không tiện, phụ vương và a tỷ ta không thích mấy hoạt động náo nhiệt này, Tam hoàng huynh phải chiếu cố cho Nhã tỷ tỷ, chắc chắn sẽ không đi cùng chúng ta, cũng chỉ có biểu ca có thể đi cùng ta nhưng hắn lại lười vận động, cho nên ngươi yên tâm đi”

Thu Linh? lông mi dài lóe lên, cười nói “được”

Tiêu Minh Kiểu nói xong liền rời đi, Vệ Cảnh đưa mắt nhìn theo nàng, đợi bóng lưng nàng hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, nụ cười trên mặt liền nhạt hẳn, cúi đầu nhìn hai chân vì đi bộ nửa ngày mà đau nhức, trong mắt như có dòng mực đậm đặc chảy ra, nhìn không thấy đáy

“Gia, có cần ta đi mời thái y không?” Dạ Ninh vẫn âm thầm đi theo hắn, lên tiếng

Vệ Cảnh im lặng, được Dạ Ninh đỡ vào phòng nằm, sau đó nhàn nhạt hỏi “vẫn chưa có tin tức về đồ đệ của Mộc thần y sao?”

Dạ Ninh nhìn hắn, có chút không đành lòng nhưng vẫn phải nói “dạ, còn chưa có tin tức chính  xác”

Thật ra hắn hoài nghi tiểu Mộc thần y không còn trên thế gian, nếu không, dựa vào năng lực của Thính Âm các, không thể nào tìm nhiều năm như vậy lại không tìm được người này, tuy nhiên lời này hắn lại không thể nói ra, vì người đó là hi vọng duy nhất của Thế tử gia nhà hắn

Vệ Cảnh nhắm mắt, hồi lâu mới nói tiếp ‘tiếp tục tìm, tìm không được thì ngươi đừng trở về”

Dạ Ninh không còn không đành lòng hay thương tiếc gì cả, hắn không dám tin nhìn nam nhân lãnh  khốc vô tình, hai tay đặt lên ngực, nói như hát “ta nói nha, nói thay đổi liền lập tức thay đổi nha, chỉ thấy người mới cười đâu thấy người xưa khóc”

Vệ Cảnh “…”

Đảo mắt liền tới sinh thần Long Đức đế

Sáng sớm tinh mơ, Tiêu Minh Kiểu đã bị tỷ tỷ lôi ra khỏi giường trang điểm ăn mặc, ăn qua điểm tâm, rồi cùng nhau ra cửa. Thọ yến của thiên tử, theo quy định, tất cả tôn thất hoàng thân đều phải có mặt, đây cũng là dịp hiếm hoi Tiêu Trường Quy đi ra ngoài, tiểu béo Tiêu Lâm Chu đã sớm theo tiểu tiên nữ cô cô lên xe ngựa

‘Đã tập trung đông đủ, xuất phát đi” Phúc vương ra lệnh, xe ngựa nhanh chóng hướng về phía hoàng cung

Vì dậy sớm, Tiêu Minh Kiểu có chút uể oải, liền mở cửa sổ ra hóng gió, tiểu béo thấy vậy cũng chen chúc cùng một chỗ với nàng, nhìn phong cảnh bên ngoài

“Tiểu cô cô, hôm nay trên đường có rất nhiều người nha’

“Đúng vậy, tất cả mọi người đều chúc thọ hoàng bá phụ”

“Nhiều người như thế, có thể thấy hoàng gia gia rất đánh yêu nha”

“Đó là đương nhiên a…”

Nhìn hai cô chất ở cùng một chỗ tám chuyện, Tiêu Minh Yên vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, đáng yêu cái gì, đó là tôn trọng và ngưỡng mộ ah. Nàng muốn mở miệng sừa lại thấy một lớn một nhỏ nói chuyện vui vẻ, cũng kệ bọn họ, chỉ quay đầu ôn nhu hỏi Tiêu Trường Quy ‘a huynh thêu cái gì vậy?”

Tiêu Trường Quy đang chuyên tâm may vá, nghe Tiêu Minh Yên hỏi, cũng không trả lời ngay mà hồi lâu mới quay đầu nhìn nàng, ánh mắt ôn hòa, chậm rãi nói “Chu Chu, tiểu lão hổ hư”

Phúc vương sờ cái cằm béo, cười bổ sung “con hổ bằng vải của Chu Chu đã bị hư, hắn nói muốn làm lại cho Chu Chu con khác”

Đột nhiên xe ngựa run lên kịch liệt rồi dừng lại, mọi người không phòng bị mà suýt nữa đụng thành một đoàn, nhất là khung thêu trong tay Tiêu Trường Quy, suýt chút nữa bay vọt qua cửa xe, may mà hắn lanh tay lẹ mắt mới có thể giữ lại được

Tiêu Minh Yên vén rèm xe, trầm mặt hỏi xa phu “xảy ra chuyện gì?”

Xa phu chưa trả lời, Tiêu Minh Kiểu vẫn luôn nhìn bên ngoài nói ‘ta thấy có một con chó đột nhiên chui ra từ bờ tường bên kia”

Xa phu liên tục gật đầu thỉnh tội

Đã là chuyện ngoài ý muốn, Tiêu Minh Yên đương nhiên không trách cứ xa phu, thần sắc dịu lại, phân phó hắn tiếp tục lên đường.

Không ai chú ý đến trong đám người ở cách đó không xa, có hai nữ tử đang nhìn theo phương hướng xe ngựa biến mất, trên mặt tràn đầy ngạc nhiên

“A tỷ, có phải ta mệt mỏi nhìn lầm không? vừa rồi đó là…đó là…”

Người nói chuyện là một thiếu nữ mặc xiêm y hồng phần, tuổi chừng mười bảy mười tám tuổi, lớn lên cực đẹp, dù lúc này đang kinh ngạc há to miệng nhưng vẫn y như đóa hải đường, ngây thơ xinh đẹp. Bên cạnh nàng là một nữ tử tầm hai mươi tuổi, mặc xiêm y màu trắng, khí chất như hoa sen, thanh lệ tuyệt trần, thần sắc nhàn nhạt, giống như mọi sự trên thế gian đều không để vào lòng. Tuy nhiên lúc này trong mắt nàng mới dâng lên sóng to gió lớn, hai tay nắm chặt thành quyền, thấp giọng nói ‘người có giống nhau cũng không có gì lạ”

Thanh âm của nàng khàn đục khô khốc, nghe có chút chói tai, hoàn toàn không hợp với vẻ bề ngoài xuất trần của nàng. Thiếu nữ áo hồng lại đã nghe quen, tỉ mỉ nhìn sắc mặt của nàng, hai mắt lóe lên, vừa phẫn nộ vừa lo lắng nói ‘ta đi dò la, nếu quả thật là người kia…”

“Không cần” bạch y nữ tử xoay người, cúi đầu, tựa như che giấu gì đó ‘đi thôi”

Tiêu Minh Kiểu không hề biết

sự xuất hiện của hai nữ tử kia đã làm thay đổi cuộc sống của nàng, lúc này nàng cùng mọi người hành lễ chúc mừng Long Đức đế rồi ngồi trên bàn tiệc, xem ca múa

Long Đức đế cần chính yêu dân, là minh quân khó có được, dưới sự thống trị của hắn, Đại Phong quốc thái dân an, hòa bình phú cường. Thọ yến của hắn, tất nhiên là cả nước chúc mừng, các nước láng giềng cũng phải sứ thần đến tặng quà, trừ hàng xóm là Bắc Yến quốc

Lúc này bên dưới có hai mỹ nhân nước khác đang biểu diễn song xà vũ, là điệu múa đặc sắc của nước Nam Cương ở phía nam Đại Phong. Tiêu Minh Kiểu trước giờ chưa xem loại vũ đạo này, có chút hiếu kỳ và hứng thú, khi điệu múa kết thúc còn vỗ tay, lớn tiếng khen hay

Tiêu Minh Yên nhìn muội muội đầy vẻ trẻ con, cười nói “hay đến vậy sao?”

Tiêu Minh Kiểu cười hì hì gật đầu, vừa muốn nói gì, ánh mắt lơ đãng xẹt qua chỗ nam nhân ngồi đối diện, liền gọi ‘a tỷ…”

“Ân?”

Chỉ chỉ vào nam nhân mặt như hung thần ác bá, ánh mắt lại si ngốc chân thành, Tiêu Minh Kiểu kề sát tai tỷ tỷ nhà mình, nói như tên trộm “có người vẫn nhìn chằm chằm ngươi, nửa ánh mắt cũng không dành cho mấy tiểu mỹ nhân kia ah”

Tiêu Minh Yên vô thức đưa mắt nhìn sang bên cạnh, thấy ánh mắt Tiết Phong sáng lên, ngồi thẳng người, nhìn mình không chớp mắt, trên mặt liền nóng lên, vội thu hồi ánh mắt.

Người này thật là da mặt ngày càng dày, trường hợp như thế này còn dám không kiêng nể gì mà nhìn nàng như thế

Tiêu Minh Kiểu lại cười xấu xa, hỏi “a tỷ, sao ngươi không nhìn hắn?”

Tiêu Minh Yên cảm thấy mặt nóng hơn, nhịn không được đưa tay nhéo mặt nàng “xem khiêu vũ đi, còn tác quái, phạt ngươi ba ngày không được ăn thịt”

Tiêu Minh Kiểu vội nhận sai “đừng nha a tỷ, ta chính là thân muội muội của ngươi ah”

Hai tỷ muội nhỏ giọng đùa giỡn

Mọi người thấy vậy có chút đăm chiêu, Long Đức đế và Phúc vương thì thấy buồn cười, Khang Hoa quận tràn đầy ghét hận, những người khác thì có khinh bỉ cũng có hâm mộ, tóm lại là đủ loạn sắc thái

Bắc Yến Tam vương tử  Thác Bạt Hoằng hờ hững nhìn thoáng qua hai người, thầm khinh bỉ đối thủ trên chiến trường là Tiết Phong có thưởng thức quá kém, cứ tưởng hắn thích mỹ nhân cao lớn uy mãnh, ai ngờ chỉ là hai nha đầu ốm nhách, không chút khí thế.

Tiêu Minh Kiểu không biết mọi người đang soi mói mình và tỷ tỷ, vui vẻ ăn uống xem ca múa. Cho đến khi thọ yến kết thúc, Thác Bạt Hoằng đứng dậy tỏ vẻ ngưỡng mộ vắn hoa Trung Nguyên, muốn ở lại Trường An thêm một thời gian. Long Đức đế liền sai Thu Linh đưa hắn đi dạo chơi, Tiết Phong bảo vệ hắn. Nàng mới kinh ngạc trợn mắt, nhỏ giọng lầm bầm “hoàng bá phụ sao lại phái biểu ca đi tiếp đãi khách? hắn chính là tên hoàn khố ah, tuy cữu cữu tìm cho hắn một chức quan nhàn tản ở Lễ bộ nhưng vẫn là hoàn khố nha. Còn có Tiết tướng quân nữa, hắn đi theo bảo vệ Thác Bạt Hoằng, ai đưa thức ăn ngon cho ta nha”

Tiêu Minh Yên: “…”

Sau đó Tiêu Minh Kiểu mới biết được, Thu Linh bị Long Đức đế phái đi tiếp đại sứ thần ngoại quốc là do ý của cữu cữu Tả tướng của nàng

“Cả ngày chơi bời lêu lổng, không làm việc đàng hoàng, người như ngươi, cô nương nào chịu gả cho ngươi? từ hôm nay, đàng hoàng đến Lễ bộ làm việc cho ta, lập nghiệp thành gia, nếu không thì chờ ăn đòn đi” Đây chính là nguyên văn lời Tả tướng nói, mà nguyên nhân hắn nổi giận là nghe nói có người muốn gả nữ nhi cho Thu Linh nhưng cô nương kia vừa nghe nhắc tới hắn liền sống chết không chịu

Cữu cữu nàng là người dĩ diện, tuy cũng không muốn để nhi tử cưới nữ nhi của người kia nhưng vừa biết chuyện vẫn tức giận kéo Thu Linh đến từ đường đánh một trận

Thu Linh cảm thấy mình còn oan hơn Đậu Nga, nhưng lệnh cha khó cãi, hắn chỉ có thể nhận mệnh

Tiêu Minh Kiểu sau khi nghe hắn kể khổ, không đồng tình còn cười phá lên, vỗ vai hắn, có chút hả hê nói ‘cô gắng lên, sớm ngày tiễn Thác Bạt Hoằng lên đường, ngươi cũng có thể giải thoát”

Vốn đang hưng trí bừng bừng chờ đến tiết Bách hoa cùng tiểu biểu muội ra ngoài phóng túng, Thu Linh nghe vậy, bi thương che mặt mà đi

Vệ Cảnh sau khi nghe chuyện, lại tươi cười vô cùng đẹp mắt ‘nếu chỉ có hai chúng ta đi, có phải không tiện hay không?’

Tiêu Minh Kiểu đáp “ta không thấy có gì không tốt, có điều phụ vương ta, a tỷ, Chu Chu, Tam hoàng huynh và Nhã tỷ tỷ đều nói sẽ đi cùng chúng ta”

Tươi cười của Vệ Cảnh liền cứng đờ, chẳng phải ngươi nói phụ vương, a tỷ ngươi không thích náo nhiệt, còn Tam hoàng huynh phải chiếu cố cho Nhã tỷ tỷ ngươi sao?

Chân Giò ở trong lồng tre nhìn hắn lại nhìn tiểu quận chúa, vỗ cánh , nở nụ cười đầy quái dị ‘chơi thật thú vị, két két, thú vị, két két”

Vệ Cảnh: “…”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện