Quận Chúa Thỉnh Tỉnh Táo

Chương 35


trước sau

35

Cả nhà Phúc vương đi chơi, Vệ Cảnh là một người ngoài, vốn không nên đi theo tham gia náo nhiệt nhưng nàng đã hứa với hắn, Tiêu Minh Kiểu không muốn làm người thất hứa cũng không muốn hắn không vui nên kiên trì kéo hắn cùng đi

‘Ngươi đừng lo, ngày mai đi chơi có rất nhiều người, nếu có ai hỏi, chúng ta liền nói là trên đường trùng hợp gặp nhau là được, vừa lúc thuận đường nên đi cùng nhau, dù sao có ta và Tam hoàng huynh ở đây, bọn họ cũng không dám nói gì ngươi”

Phúc vương là trưởng bối, Tiêu Lâm Chu là hài tử, Tiêu Minh Yên và Tiêu Minh Kiểu đều là cô nương chưa xuất giá, nếu chỉ có bọn họ, Vệ Cảnh đúng là không tiện cùng đồng hành nhưng có Ninh vương cùng tuổi đi cùng, điều này liền không có gì đáng ngại. Ai mà chẳng có bằng hữu chứ

Vệ Cảnh không lay chuyển được ý của nàng, cười đáp ứng

Hôm sau chính là Bách hoa tiết, sớm tinh mơ mọi người đã lên đường. Vì tránh hiềm nghi, Vệ Cảnh ngồi một mình một chiếc xe ngựa, một nhà Phúc vương một chiếc, phu thê Ninh vương một chiếc

“Nếu ngươi thấy mệt, ở trong xe chợp mắt một lát đi, đợi đến nơi ta sẽ gọi ngươi. Còn nữa, hôm nay dù thời tiết không tệ nhưng cảm giác lạnh hơn mấy hôm trước, ta có sai người để chăn trong xe ngựa của ngươi, ngươi nhớ đắp nha, đừng để bị lạnh. À đúng rồi, trong xe ngựa còn có điểm tâm và nước trà, đều là thứ ngươi có thể ăn, nếu đói thì ăn lót dạ nha”

Nhìn tiểu khuê nữ thò đầu ra ngoài cửa sổ xe ngựa dặn dò, Phúc vương ngạc nhiên, trợn to mắt nhìn đại khuê nữ, hỏi ‘đây thật sự là Kiểu Kiểu nhà chúng ta?”

Tiêu Minh Yên cũng có chút kinh ngạc, dù ở Tiên Trì sơn trang đã thấy muội muội nhà mình đối với Vệ Cảnh rất tốt nhưng đó chẳng qua là xuất phát từ sự áy náy và đồng tình, không giống như sự săn sóc xuất phát từ nội tâm như lúc này. Nghĩ tới tiểu nha đầu đã đến tuổi có mối tình đầu, nàng nhíu mày, trong lòng sinh ra cảnh giá. Vệ Cảnh làm người không tệ nhưng không phải lương xứng, Kiểu Kiểu không phải…

‘Cảm tạ gì chứ, khách khí như thế, có còn là hảo huynh đệ nữa không”

Nhìn muội muội vừa cười vừa nói, khóe miệng Tiêu Minh Yên co rút, cảm giác bất an cũng không còn, mà Tiêu Lâm Chu lại nói ‘tiểu cô cô thật sự không ổn trọng’, còn giống người lớn hơn Tiêu Minh Kiểu, nàng liền triệt để yên tâm, quay đầu nói với phụ vương nhà mình “biết chiếu cố người khác, đã trưởng thành rồi”

Phúc vương chua xót nói “nhưng Kiểu Kiểu chưa từng săn sóc như thế với phụ vương như ta đâu”

Tiêu Minh Yên nhịn không được bật cười ‘phụ vương là đang ăn dấm chua”

Phúc vương không lên tiếng, chỉ nghe tiếng Tiêu Minh Kiểu nói chuyện với bên ngoài

Đột nhiên một gương mặt trắng trẻo mập mạp nhăn lại thành một đoàn xuất hiện bên cạnh tiểu cô nương. Thanh niên đang tươi cười ôn nhu liền dừng lại, rũ mi che giấu tâm tình trong mắt, cung kính mà không mất ưu nhã chào hỏi ‘vương gia”

Phúc vương không vui đáp lại một tiếng, đôi mắt xinh đẹp cẩn thận đánh giá hắn, hồi lâu mới hài lòng cười, rụt đầu lại.

Ốm tong ốm teo, không có mấy lạng thịt, quá khó coi, Kiểu Kiểu chắc chắn sẽ không thích hắn.

Điểm đến lần này của mọi người là Bách Hoa viên ở ngoại ô.

Trong Bách Hoa viên trồng trăm loại hoa, xuân về hoa nở, muôn hồng nghìn tía, cảnh sắc cực đẹp. Hơn nữa chung quanh còn có bãi cỏ rộng rãi có thể chơi diều, nhảy dây, còn có rừng rậm thích hợp cho hoạt động săn bắn…Bách Hoa tiết hàng năm, Bách Hoa viên là nơi náo nhiệt nhất

Xe ngựa chạy rất nhanh, chốc lát đã ra khỏi cửa thành. Tiêu Minh Kiểu nhìn cảnh sắc bên ngoài, tâm tình vô cùng sảng khoái, tiểu hài tử bên cạnh hỏi nàng bao lâu nữa mới tới, nàng chưa kịp trả lời đã nghe cách đó không xa truyền đến thanh âm ngạc nhiên mừng rỡ “biểu muội”

Ngẩng đầu nhìn lên, thấy là Thu Linh một thân phấn bào phong tao như trước. Cùng cỡi ngựa đi cạnh hắn có Tiết Phong, Thác Bạt Hoằng và vài quan viên thuộc Lễ bộ. Tiêu Minh Kiểu cười, vẫy tay với hắn ‘biểu ca, các ngươi cũng đến Bách Hoa viên ngắm cảnh sao?”

Thu Linh cỡi ngựa tiến lên, chào hỏi mọi người trong xe, sau đó thu lại tươi cười, trợn mắt nói ‘thưởng hoa cái gì, mặt chết kia nói ngắm hoa chỉ là việc mà các cô nương yêu thích, đi săn mới là hoạt động của các nam nhân. Hừ, đúng là tư tưởng của người man rợ”

Biết hắn không thích vận động, Tiêu Minh Kiểu cười an ủi “vậy ngươi ở bên cạnh xem là được rồi”

“Nhưng ta muốn cùng ngươi chơi đùa, không thích ở cùng cái đám lão gia mặt mũi tràn đầy nghiêm túc, nghe chuyện cười cũng không hiểu nổi kia” Thu Linh ủy khuất nói xong, đột nhiên mắt hoa đào sáng ngời, nịnh nọt “Kiểu Kiểu tốt, hay là ngươi cùng chúng ta đi săn đi?”

Tiêu Minh Kiểu ngạc nhiên “nhưng mà chúng ta đi ngắm hoa ha”

Thu Linh đưa mắt nhìn nàng ‘trường săn bắn cách Bách Hoa viên không xa, săn xong lại ngắm hoa cũng được mà, hơn nữa các ngươi cũng không thể ngắm hoa cả ngày, đến lúc đó chúng ta có thể tổ chức tiệc thịt nướng, ngươi…”

“Thịt nướng?” Tiêu Minh Kiểu hai mắt sáng ngời, quay đầu nhìn béo lão cha cũng hai mắt tỏa sáng và tiểu chất tử, nuốt nước miếng nhưng cố kỵ thân thể Vệ Cảnh và bụng  của Giang Hằng Nhã, nàng không đáp ứng ngay mà phái thị vệ đi hỏi ý hai người kia, được bọn họ tán thành mới vui vẻ gật đầu ‘vậy được”

Mắt hoa đào của Thu Linh híp lại thành một đường, đang tính nói gì thì phía sau đột nhiên vang lên tiếng động lớn, hắn cả kinh, vội quay đầu nhìn lại, thấy bánh xe ngựa của phu thê Ninh vương đột nhiên long ra,  vừa lúc đi đến khúc cua, xe ngựa liền không khống chế được mà lật nghiêng.

Bên trong là Ninh vương

phi đang có thai ah.

Mọi người đều sắc mặt đại biến, cũng may Tiết Phong ở cách đó không xa liền nhào người lên trước, quỳ một chân trên đất, dùng hai tay chống đỡ xe ngựa nên chiếc xe mới không bị lật nhào

“Mau, đỡ vương gia và vương phi xuống xe” xe ngựa của Ninh vương phủ làm bằng gỗ lim thượng đẳng, thân xe rất nặng, Tiết Phong thân thủ tốt cũng có chút không chịu nổi, gân xanh bên thái dương nổi lên. Thác Bạ Hoằng ở cách đó không xa thấy vậy nhíu mày, đang tính tiến lên hỗ trợ thì trước mắt lóe lên thân ảnh hồng sắc, sau đó, chiếc xe ngựa ngay cả Tiết Phong cũng đỡ không nổi lại được một đôi tay trắng nõn khéo léo đỡ thẳng. Hơn nữa còn có vẻ không tốn nhiều khí lực. Thác Bạt Hoằng hai mắt dại ra, đến khi nhìn thấy chủ nhân của đôi tay đó, khuôn mặt băng sơn của hắn liền nứt toác. Đó là tiểu cô nương đứng chưa tới ngực hắn, bộ dáng nhỏ nhắn xinh xắn, thoạt nhìn như có thể bị gió thổi đi.

Ninh vương phi không có gì đáng ngại, nhưng Ninh vương không yên tâm thê nhi, liền mang nàng quay về. Trước khi đi, Tiêu Minh Kiểu nhỏ giọng nhắc nhở hắn ‘ta vừa thấy bánh xe kia, có cảm giác không đúng, ngươi về nhà cho người cẩn thận tìm hiểu một chút, nó không giống tự nhiên bị hư”

Xe ngựa này mới được kiểm tra tu bổ không lâu, đương nhiên không phải tự nhiên mà hư. Lại nghĩ tới trên đường hồi kinh bị đám hắc y nhân truy sát cùng vài việc phát sinh trong phủ gần đây, Ninh vương trong lòng trầm xuống, cũng không tiện nói nhiều, chỉ gật đầu “ta biết”

Tiêu Minh Kiểu nhìn hắn lại nhìn Ninh vương phi, vẻ mặt không yên. Ninh vương mới nở nụ cười, vỗ nhẹ đầu nàng ‘được rồi, đi chơi đi, trở về nhớ mang cho ta ít thức ăn thôn quê”

Ninh vương phi cũng nhẹ giọng cười nói ‘vương gia đã biết, Kiểu Kiểu yên tâm đi”

Nàng nói như thế nghĩa là trong lòng đã có tính toán, Tiêu Minh Kiểu gật đầu, quay lại xe ngựa, tiếp tục lên đường

Trường săn bắn cách đây không xa, đi một lát đã tới. Tiêu Minh Kiểu đỡ tỷ tỷ xuống ngựa, lại chạy tới xem Vệ Cảnh, thấy sắc mặt hắn không tệ liền cười nói “lát nữa cùng vào núi đi săn đi”

“Ta sao?”Vệ Cảnh bật cười còn chưa nói xong, sau lưng đột nhiên vang lên thanh âm trầm thấp mà xa lạ ‘quận chúa sẽ đi săn?” hai người quay đầu nhìn lại, thấy là Bắc Yến quốc Tam vương tử Thác Bạt Hoằng, hai người đều lấy làm kinh ngạc

“Ta sẽ đi” Tiêu Minh Kiểu khó hiểu nhìn nam nhân mặt lạnh trước mặt “thế nào?”

Thác Bạt Hoằng cúi đầu nhìn cô nương chỉ cao tới ngực mình, cố gắng đè nén sự hưng phấn trong lòng, sắc mặt trầm tĩnh nói “lát nữa cùng đi đi”

Tiêu Minh Kiểu ngạc nhiên nhìn hắn, sau đó quay đầu hỏi Vệ Cảnh “ta với hắn rất quen thuộc sao?”

Vui mừng trên mặt Vệ Cảnh đã nhạt hẳn, nghe vậy, ấm giọng nói ‘nếu quận chúa không chê, lát nữa ta cùng quận chúa vào núi”

Tiêu Minh Kiểu gật đầu, đang tính trả lời, Thác Bạt Hoằng không cam lòng bị bỏ rơi, cau mày nói ‘vị công tử này thân thể yếu đuối, đi đường cũng thấy mệt, ngươi đi cùng quận chúa, chẳng phải là liên lụy nàng? Muốn săn được con mồi tốt, phải không bị phân tâm, ngươi thế này…”

Hắn cảm thấy mình chỉ nói sự thật, nào ngờ Tiêu Minh Kiểu không đợi hắn nói xong đã mày liễu dựng ngước, giận tím mặt nói “ngươi nói ai liên lụy hả?”

Thác Bạt Hoằng ngây ngốc nhìn nàng, hào quang trong mắt càng lúc càng nhiều. Tốt, là cô nương dũng cảm, bộ dáng nhỏ bé nhưng cảm giác thật tốt…

“Quận chúa đừng tức giận, Tam vương tử nói không sai, là ta suy tính không chu toàn, không nên hiếu kỳ trường săn bắn thế nào mà quên thân thể mình…Quận chúa…đi một mình đi, ta ở đây cùng vương gia và Thu công tử…”

Ngữ khí gượng cười khiến Thác Bạt Hoằng hoàn hồn, nhìn nam nhân mặt mày ảm đạm trước mặt, cảm thấy không nên để hắn nói tiếp, vội lên tiếng cắt ngang “nếu công tử đã tự biết rõ như tế, quận chúa, chúng ta…”

“Biết rõ cái đầu ngươi” cảm giác Vệ Cảnh như sắp khóc, Tiêu Minh Kiểu liền giơ chân, hung hăng giẫm lên chân Thác Bạt Hoằng

Thác Bạt Hoằng đau đến suýt rơi nước mắt nhưng mà…lực lượng này..một cước này làm người ta đau đến chết đi sống lại…Hắn rốt cuộc đã tìm được cô nương vừa uy mãnh vừa thẳng thắng rồi.

Đại Phong An Nhạc quận chúa này chính là thê tử trong số mệnh của hắn rồi. Sắc mặt nhăn nhó, hai mắt rưng rưng nhìn khuôn mặt sáng rỡ của Tiêu Minh Kiểu, Thác Bạt Hoằng đến nay chưa thành thân đột nhiên cảm thấy vui đến không thể kiềm chế được.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện