Quận Chúa Thỉnh Tỉnh Táo

Chương 36


trước sau

36

Bắc Yến giáp với Đại Phong ở vùng đông bắc, là một quốc gia có dân phong dũng mãnh cũng là kẻ thù mạnh nhất của Đại Phong, mấy chục năm qua, hai nước liên tục đánh nhau

Lúc tiên đế còn tại vị đã thi hành chính sách tát một bạt tai cho một quả táo, mới làm cho quan hệ vừa nhìn thấy nhau đã muốn chém giết nhau của hai bên được cải thiện. Nhưng cũng chỉ là cải thiện mà thôi, có chút xung đột vẫn có thể xắn tay áo lên mắng tổ tông mười tám đời của đối phương, thậm chí là xắn tay áo lên mà đánh nhau. Cho đến mấy năm trước, vương thất Bắc Yến xảy ra nội loạn, Long Đức đế liền nhân lúc cháy nhà đi hôi của, sai Tiết Phong đánh cho quốc khố bọn họ thiếu hụt, nghèo tới mức suýt không có quần mặc,sau đó quan hệ hai nước mới dịu hẳn.

Thuyền mục còn lại ba tấc đinh, Bắc Yến nghèo thì nghèo nhưng sức chiến đấu vẫn bày ra đó, Long Đức đế lại không muốn có chiến tranh khiến bách tính chịu khổ nên vẫn luôn khách khí lễ ngộ với bọn họ. Ước chừng cảm thấy không tệ nên thái độ của Bắc Yến đối với Đại Phong cũng ngày một tốt hơn, lần này Bắc Yến vương phái nhi tử Thác Bạt Hoằng mà mình thương yêu nhất đến vừa để chúc thọ cho Long Đức đế vừa cùng Đại Phong ký hiệp ước hòa bình, thương nghị chính sách liên minh.

Đây là việc là có lợi cho đất nước, Long Đức đế rất coi trọng, Phúc vương dù không tham chính nhưng lại thường xuyên đến Ngự thư phòng cho nên vẫn biết rõ. Vì thế thấy Thác Bạt Hoằng bị tiểu khuê nữ nhà mình giẫm một cước đến xanh cả mặt, ánh mắt “dữ tợn” hắn vội bê cái bụng béo đi qua “Kiểu Kiểu, sao lại vô lễ với Tam vương tử như thế? Người tới là khách…’

Hắn mới giả vờ giả vịt được mất câu, Thác Bạt Hoằng đã lớn tiếng cắt ngang “vương gia, xin đừng trách quận chúa, ta không sao?”

Phúc vương sững sờ ‘thật, thật?”

Đây là phụ vương của An Nhạc quận chúa cũng chính là nhạc phụ tương lai của mình, vì thế  Thác Bạt Hoằng vội hó bụng ưỡn ngực, nghiêm nghị gật đầu “là thật, ta thích bị quận chúa giẫm, lực đạo như thế…” hắn hưng phấn cười một tiếng, băng sơn nháy mắt tan biến thành núi lửa, ánh mắt nóng rực như muốn đốt cháy người “cảm giác vô cùng tốt”

Phúc vương: “? ? ! !”

Quần chúng vây quanh….

Ngay cả Tiêu Minh Kiểu cũng quên tức giận, khóe miệng co giật, kề tai nói nhỏ với Vệ Cảnh “hắn…có phải đầu óc không được bình thường”

Vệ Cảnh vừa có chút buồn cười lại cảm thấy phức tạp không nói nên lời, rũ mi, hồi lâu mới nhỏ giọng, do dự nói ‘Tam vương tử là chiến thần Bắc Yến, cũng là nhi tử mà Bắc Yến vương sủng ái nhất, không thể nào…”

Tiêu Minh Kiểu nhớ lại quan hệ đối địch giữa Bắc Yến và Đại Phong trong nhiều năm qua, lập tức rùng mình ‘ngươi nói rất đúng, hắn khẳng định là đang giả ngây giả dại”

Vệ Cảnh hai mắt lóe lên, do dự nói tiếp “hắn tựa hồ rất có hứng thú với…phụ vương ngươi”

Tiêu Minh Kiểu sững sờ, thấy Thác Bạt Hoằng hai mắt sáng ngời nhìn béo lão cha nhà mình, còn sai người mang cung tiễn đến, nói phải bắn nhiều con mồi để nướng thịt cho hắn ăn, lập tức cảnh giác trợn tròn mắt ‘quả thật, người này có dụng ý khác ah. Không được, phải nói phụ vương cách xa hắn một chút mới được”

Vệ Cảnh ho nhẹ một tiếng ‘hắn cũng rất nhiệt tình với quận chúa”

“Chắn chắn là muốn thông qua ta để đến gần phụ vương ta. Hừ, chúng ta cách xa hắn một chút, không cho hắn cơ hội” nói xong liền đi qua kéo phụ vương nhà mình đi

Thác Bạt Hoằng muốn nói chuyện với nàng lại bị nàng hung hăng trừng mắt, hắn không giận còn khen ngợi “thật có cá tính nha”

Vệ Cảnh đi sau, nghiêng đầu, cười như không cười nhìn hắn một cái

Thác Bạt Hoằng không hiểu hắn có ý gì nhưng cảm nhận được địch ý và nguy cơ, nhìn bóng lưng cao gầy suy yếu của hắn, mày nhăn lại nhưng rất nhanh đã buông ra. Chỉ là một nam nhân đi đường cũng suy yếu không chịu nổi mà thôi

Mọi người bắt đầu đi săn

Tiêu Minh Kiểu không chịu đi săn cùng khiến Thác Bạt Hoằng có chút thất vọng nhưng cũng không nói gì, chỉ xông vào rừng trước, quyết định thể hiện năng lực của mình ở trước mặt nàng cùng người nhà của nàng, dùng sự dũng mãnh của mình để chinh phục bọn họ. Thuộc hạ của hắn, Tiết Phong cùng vài quan viên Lễ bộ cũng giục ngựa đuổi theo, chỉ có Thu Linh mấy ngày nay đã quá mệt mỏi, liền ở lại trong trướng nghỉ ngơi

Tổ tôn Phúc vương chỉ muốn ăn mà không muốn động thủ liền đi đến bên suối nhỏ chơi diều, Tiêu Minh Yên cũng đi theo. Hành Cáp hôm nay có việc không theo cùng, chỉ còn lại Tiêu Minh Kiểu dẫn Vệ Cảnh đi dạo trong rừng

“Chúng ta cứ chậm rãi đi, nếu ngươi mệt thì nói ta nha’tiểu cô nương móc tiểu cung mà Tiết Phong đã đưa cho nàng ra khỏi hà bao màu đỏ mà huynh trưởng làm cho, vừa nói vừa đưa mắt nhìn chung quanh’

Vệ Cảnh cười hỏi ‘quận chúa đang nhìn gì vậy?”

“Xem xem có chim trĩ, thỏ gì đó không, ngươi đừng xem thường tiểu cung Tiết tướng quân đưa cho ta không có gì đặc sắc, thật ra nếu không chế tốt lực đạo, bắn chim trĩ là không thành vấn đề”

Nam nhân ánh mắt ôn nhu nhìn tiểu cô nương mặt mày sáng rỡ, chậm rãi tiến lên phía trước ‘vậy lát nữa ta có thể mở mang tầm mắt rồi”

Tiêu Minh Kiểu cười ha ha, đang muốn nói chuyện, đột

nhiên trong bụi cỏ cách đó không xa động đậy, nàng hai mắt sáng lên, đặt tay lên môi, nhỏ giọng nói “ta đến xem một chút, ngươi ở đây đợi ta”

Vệ Cảnh gật đầu, nhìn nàng rón rén như mèo chui vào trong bụi cỏ

Chốc lát sau, Tiêu Minh Kiểu đã mang theo một con chim trĩ mập mạp vui vẻ chạy về ‘Vệ Cảnh, ngươi mau nhìn đi. Ui, ai dza…”

“Quận chúa” tiểu cô nương vì quá hưng phấn, bước quá nhanh nên vô ý vướng chân mà té xuống, Vệ Cảnh lo lắng hỏi “có té bị thương không?”

Tiêu Minh Kiểu quỳ rạp trên đất không nhúc nhích, Vệ Cảnh tình thế cấp bách liền duỗi tay ôm nàng, nào ngờ vừa đụng tới bả vai nàng, đã thấy nàng ngửa đầu cười xấu xa với hắn “haha, hú hà”

Ánh mặt trời rực rỡ xuyên qua tàng lá cây rậm rạp rơi trên đôi mắt cong thành vầng trăng non của nàng, phát sáng rạng rỡ. Vệ Cảnh nhìn nàng hồi lâu mới đưa búng nhẹ lên trán nàng “nghịch ngợm”

Thanh âm của hắn ấm áp như gió xuân tháng ba, ôn nhu triền miên nói không nên lời. Tiêu Minh Kiểu sững sờ, chỗ trán bị hắn chạm qua đột nhiên nóng lên một cách khó hiểu, đang tính lên tiếng, ánh mắt đột nhiên quét qua con chim trĩ bị nàng dùng dây cỏ trói chặt lại, vội đưa tay nắm chặt, nhe răng uy hiếp “muốn chạy? đàng hoàng một chút, nếu không ngay lập tức sẽ ăn ngươi”

Đáp án của con chim trĩ là giải quyết đại sự trên váy của nàng

Tiêu Minh Kiểu: “…”

Vệ Cảnh: “…”

Vì thế, Tiêu Minh Kiểu và Vệ Cảnh không thể không lập tức trở về.

Khi nàng thay quần áo xong, đám người Phúc vương cũng trở về, một lát sau đến lượt đoàn người Thác Bạt Hoằng.

Tiêu Minh Kiểu đang trêu chọc tiểu chất tử, đột nhiên nghe tiếng vó ngựa vang lên, quay đầu nhìn lại, liền thấy Thác Bạt Hoằng mang theo rất nhiều con mồi đi tới, xuống ngựa, đi nhanh đến trước mặt nàng, hưng phấn nói “quận chúa, đây là ta vì ngươi mà chuẩn bị thức ăn trưa”

Nhìn con mồi chất thành một tòa núi nhỏ trên đất, Tiêu Minh Kiểu vô thức nuốt nước miếng, rất nhiều thịt nha nhưng nàng lập tức đã nổi lên cảnh giác, không có việc gì mà ân cần, phi gian gắc đạo, người này dốc lòng nịnh nọt nàng như thế, chắc chắn mục đích không đơn thuần

“Vì nàng mà chuẩn bị thức ăn trưa? lời này là có ý gì? còn nữa, Tam vương tử từ lúc nào quen biết thân thiết với biểu muội ta như thế?”

Nhìn Thu Linh vẻ mặt kinh ngạc, Thác Bạt Hoằng không nói gì, chỉ nắm chặt quả đấm, xoay người đi đến trước mặt Phúc vương, quỳ một chân, vô cùng nghiêm túc và chờ mong nói ‘Thác Bạt Hoằng đối với An Nhạc quận chúa là nhất kiến chung tình, không biết Phúc vương có thể gả quận chúa cho ta không? để nàng làm Bắc Yến Tam vương phi ta”

Toàn trường, lập tức, lặng ngắt như tờ.

Thật lâu sau Phúc vương mới phục hồi tinh thần, mở to hai mắt nhìn người to gan lớn mật kia “ngươi…ngươi nói cái gì? ngươi muốn cưới Kiểu Kiểu chúng ta làm vương phi?”

“Dạ” Thác Bạt Hoằng không chút do dự, lớn tiếng đáp

Tất cả mọi người mới có phản ứng lại. Thu Linh là người đầu tiên xắn tay áo, nhảy dựng lên “nhất kiến chung tình? ngươi…”

Còn chưa nói xong đã bị một quan viên Lễ bộ đưa tay chặn miệng hắn lại. Dù hành động của  Thác Bạt Hoằng có chút đường đột nhưng thân phận hắn cao quý, không phải muốn đánh là đánh

Người thứ hai xắn tay áo là Tiêu Minh Kiểu “cưới ta làm vương phi? cái đầu ngươi á”

“Kiểu Kiểu, không được vô lễ” Tiêu Minh Kiểu ấm giọng cắt ngang, không cho muội muội nói bậy, nhìn Thác Bạt Hoằng đang mờ mịt không hiểu vì sao mọi người lại tức giận như vậy, mỉm cười nói “cảm ơn Tam vương tử ưu ái, chỉ là Kiểu Kiểu nhà chúng ta tuổi còn nhỏ, không tính sẽ gả ngay lúc này”

Thác Bạt Hoằng vội nói ‘không sao, ta có thể đợi nàng lớn lên, chỉ cần đính hôn trước là được”

Thần sắc của hắn nghiêm túc, hiển nhiên không phải đùa.

Tiêu Minh Yên á khẩu. Sự tình sao lại phát triển thành thế này?

‘Nhưng tiểu cô cô tương lai sẽ gả cho ta, ngươi không thể tranh giành với ta” tiểu hài tử Tiêu Lâm Chu lên tiếng

Tiết Phong cũng nhíu mày nói “Tam vương tử xin hãy nói năng thận trọng”

Chỉ có Vệ Cảnh lẳng lặng nhìn hết thảy, không nói gì. Không phải không muốn nói mà vì hắn không có tư cách để nói


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện