Quận Chúa Thỉnh Tỉnh Táo

Chương 37


trước sau

37

Cuối cùng Phúc vương lấy lý do “Kiểu Kiểu tự làm chủ hôn sự của mình” mà nhã nhặn từ chối lời cầu hôn của Thác Bạt Hoằng

Thác Bạt Hoằng cũng không giận, chỉ gật đầu, đi đến cạnh Tiêu Minh Kiểu hiến ân cần

‘Khối thịt này đã chín, quận chúa mau nếm thử đi”

‘Quận chúa có khát không?uống nước đi”

“Quận chúa muốn lấy cái gì? ta giúp ngươi”

Bộ dáng nhiệt tình như lửa khiến Thu Linh tức giận gần chết, biểu muội của hắn có hắn chiếu cố, liên quan gì tới tên mặt chết này? Hắn đoạt lấy khối thịt trong tay Thác Bạt Hoằng, đi đến trước mặt Tiêu Minh Kiểu, nhướng mắt hoa đào, nịnh nọt ‘biểu muội, mau ăn cái này đi, nướng ngon lắm”

Thác Bạt Hoằng bị đoạt thịt, mày kiếm nhíu lại, đánh giá Thu Linh từ trên xuống dưới, thấy hắn đối với mình tràn đầy địch ý mà đối với  Tiêu Minh Kiểu lại mặt mày hớn hở, lập tức hiểu được hắn chính là tình địch của mình. Nam nhân trời sinh hiếu chiến lập tức nảy sinh cảnh giác cũng hưng phấn hẳn, bắt đầu cùng Thu Linh thi nhau xum xoe với Tiêu Minh Kiểu

Tiêu Minh Kiểu không thèm để ý tới bọn họ, đen mặt đưa tay đẩy bọn họ một cái, đi đến cạnh Vệ cảnh cách đó không xa ‘Vệ Cảnh, ngươi ăn thịt nướng đi. Sắc mặt ngươi không tốt lắm, có phải có chỗ nào không thoải mái hay không?”

Nam nhân từ nãy giờ không nói tiếng nào, ngẩng đầu nhìn nàng, thấy trong đôi mắt to tròn xinh đẹp của nàng giờ khắc này chỉ có hắn, không có bất kỳ hình ảnh nào khác

“Ta không sao” hắn lắc đầu, rũ mi, che giấu tâm tình phức tạp trong đáy mắt “quận chúa cứ ăn đi, ta ăn bánh ngọt bách hoa là được rồi”

Trên mặt hắn vẫn mang theo tươi cười nhẹ nhàng nhìn như không có gì nhưng Tiêu Minh Kiểu lại biết tâm tình của hắn không tốt. Nhìn thịt nướng thơm ngào ngạt trên tay lại nhớ tới hắn đã quen ăn uống thanh đạm, nàng lập tức âm thầm tự trách, thịt nướng này nhiều dầu mỡ, hắn không thể ăn, sao nàng lại có thể quên chứ. Cái này làm hắn thèm ăn mà lại phải nhịn, không mất hứng mới lạ

“Thịt này không nhiều mỡ, không quá ngán, ngươi ăn một ít cũng không sao đâu” có thịt mà không thể ăn thì quá khổ, Tiêu Minh Kiểu không đành lòng liền lóc một miếng thịt nướng gần xương, không có chút mỡ nào đưa cho Vệ Cảnh

Vệ Cảnh lập tức hiểu được tâm tư của nàng, có chút buồn cười, chưa kịp lên tiếng, lại nghe nàng nói “lần trước ngươi ăn vịt nướng ở Trân Vị các cũng đâu có sao, thịt nướng này cùng vịt nướng kia không khác nhau mấy,  ngươi nếm thử một miếng đi, không có việc gì đâu”

Nàng vừa nói vừa nuốt nước miếng, bộ dáng như mèo con tham ăn, khiến Vệ Cảnh nhịn không được mà cười thành tiếng, đưa tay nhận lấy miếng thịt cho vào miệng ‘ăn rất ngon, đa tạ quận chúa”

“Ta cũng đoán là ăn ngon” hắn cười làm Tiêu Minh Kiểu thấy an tâm, cười hì hì, lấy khăn tay ra lau tay cho hắn, lại hỏi hắn có muốn uống nước không

Vệ Cảnh nhìn nàng, ánh mắt càng thêm tĩnh mịch, ý tưởng trong lòng càng thêm kiên định

Thu Linh và Thác Bạt Hoằng thấy Tiêu Minh Kiểu săn sóc cho hắn mà kinh hãi, nhất là Thu Linh, hắn cùng nàng lớn lên, chưa bao giờ thấy nàng săn sóc cho người khác như thế. Lúc này sắc mặt thay đổi, kéo nàng qua một bên, thấp giọng hỏi ‘Kiểu Kiểu, ngươi và Vệ Cảnh xảy ra chuyện gì?”

Tiêu Minh Kiểu ngạc nhiên hỏi lại “cái gì mà xảy ra chuyện gì?chúng ta là bằng hữu ah”

“Ngươi đối với hắn có phải quá tốt hay không?” Thu Linh chua xót nói “ta là biểu ca của ngươi nha, cũng không thấy ngươi đối với ta như thế”

“Thân thể của ngươi cũng không có không tốt”Tiêu Minh Kiểu cho hắn ánh mắt:biểu ca quá ngây thơ “hắn là bệnh nhân, ta đương nhiên phải chiếu cố hắn nhiều hơn, hơn nữa nếu không phải lúc trước ta không cẩn thận đẩy hắn té xuống ao, không chừng thân thể hắn đã sớm khỏe rồi nha’

Thu Linh hai mắt tỏa sáng “cho nên ngươi chỉ là bù đắp cho hắn chứ không phải thích hắn?”

Tiêu Minh Kiểu sửng sốt, hồi lâu mới nói ‘ta sao có thể thích Vệ Cảnh. Ta xem hắn là hảo huynh đệ”

Thu Linh chưa kịp vui mừng, đã nghe nàng bổ sung “cũng giống như ngươi, đều là hảo huynh đệ nha”

Đã hiểu được tâm ý của mình,Thu Linh không muốn tiếp tục làm ca ca của nàng nữa

Thác Bạt Hoằng đứng ở sau vểnh tai lắng nghe, hai mắt sáng lên, trong lòng an tâm

Tiêu Minh Kiểu không biết bọn họ nghĩ gì, quay trở về chỗ, tiếp tục chiếu cố Vệ Cảnh

Nhìn khuôn mặt tuấn mỹ gầy yếu của hắn, nàng nhịn không được lắc đầu. Dù hắn xác thật rất đẹp mắt nhưng nàng là thích nam nhân tuấn mỹ nhiều thịt như phụ vương của nàng, tiêu chuẩn thẩm mỹ của nàng là béo khỏe béo đẹp béo sang béo quý phái nha, không biết vì sao biểu ca lại nói như vậy, quá mức kỳ lạ.

Tiêu Minh Kiểu rất nhanh đã ném những chuyện vừa rồi ra sau đầu, ăn thịt nướng xong, nàng cùng mọi người đi dạo Bách Hoa viên, không ngờ lại nhìn thấy một vở kịch hay

“Gia Nhu muội muội, ta thật chỉ cùng Triệu hầu gia chào hỏi mà thôi. Ngươi…dù ngươi chán ghét ta cũng không thể vu oan cho ta như thế nha”

“Vu oan? Nếu quả thật chỉ là chào hỏi, Khang Hoa tỷ tỷ vì sao sớm không xuất hiện, muốn không xuất hiện lại nhằm ngay lúc xiêm y ta bị người ta làm dơ, không thể đi thay đổi mà xuất hiện chứ? còn nữa, chào hỏi cần gì kéo Triệu nhị ca vào trong góc? ngươi cho ta là ngốc tử sao?”

“Công chúa đúng là hiểu lầm, Khang Hoa quận chúa nghe nói ngươi và ta đi cùng nhau, nên mới muốn chờ ngươi trở về, chào hỏi ngươi rồi mới đi, ngươi lại chậm chạp không quay lại, chỗ kia lại nhiều người nên ta mới thỉnh quận chúa qua bên này”

Những người này chính là Khang Hoa quận chúa, Gia Nhu công chúa và Triệu Thừa An, người sắp trở thành Tam phò mã

‘Đúng là oan gia ngõ hẹp ah”Tiêu Minh Kiểu chép miệng, nghiêng đầu giải thích thân phận của ba người kia với Vệ Cảnh, sau đó có chút hả hê nói với tỷ tỷ nhà mình “chó cắn chó, thật thú vị, a tỷ, chúng ta tìm chỗ nào kín đáo xem náo nhiệt

đi?”

Tiêu Minh yên nhìn vẻ mặt chờ mong của nàng, bất đắc dĩ lắc đầu “có gì hay mà xem, đi ngắm hoa đi”

Tiểu mập mạp nằm trong lòng Phúc vương liền thò đầu ra, đưa bàn tay béo múp míp vuốt mặt nàng ‘đúng không nhìn tên xấu xa kia, nhìn Chu Chu đi, Chu Chu lớn lên sẽ cưới đại cô cô”.Từ lúc tình cờ nghe hai tỷ muội nói chuyện về Triệu Thừa An, về sau tiểu tử này liền gọi hắn là người xấu

Tiêu Minh Yên nở nụ cười “vừa rồi còn nói sẽ lấy Tiểu cô cô mà”

Tiêu Minh Kiểu cũng cố làm ra vẻ bất mãn, nhéo mặt hắn “đúng nha, tiểu lừa đảo, tiểu bạc tình”

“Cũng cưới nha” tiểu mập mạp vỗ ngực ‘biểu cữu cữu nói nam nhân là có thể cưới nhiều thê tử”

Mọi người dở khóc dở cười, mà biểu cữu cữu tiểu mập mạp nói cũng chính là Thu đại thiếu gia khóc không ra nước mắt, nhìn Tiêu Minh Kiểu, muốn giải thích lại không biết nên giải thích thế nào.

“Minh Yên?” đúng lúc này Triệu Thừa An nhìn lại, bật thốt lên

Gia Nhu công chúa và Khang Hoa quận chúa cũng vì tiếng gọi của hắn mà quên tranh cãi, cùng nhìn qua bên ngày

Nơi này có vài gốc đào tươi tốt, đám người Phúc vương đều đứng trong vùng sương mù hồng hồng nên Triệu Thừa An chỉ nhìn thấy tỷ muội Tiêu Minh Yên cùng Thác Bạt Hoằng và mấy thuộc hạ. Hắn không biết mấy đại hán Bắc Yến kia, chỉ cho rằng tỷ muội Tiêu Minh Yên ra ngoài đi chơi, lập tức nhịn không được mà đi tới

“Đã lâu không gặp, Minh Yên, ngươi khỏe chứ?”

Tiêu Minh Yên im lặng nhìn vào ánh mắt mừng rỡ của hắn, nhìn nam nhân từng được mình đặt trong lòng, nhìn hai đường muội ở phía sau hắn, đột nhiên không nhớ nổi trước kia mình thích hắn là vì cái gì. Rõ ràng là một tên hỗn trướng do dự thiếu quyết đoán, lại chân trong chân ngoài

“Quận chúa rất tốt, Triệu hầu gia cùng công chúa đến ngắm hoa sao?”

Bên tai đột nhiên vang lên giọng nam trầm thấp khiến Tiêu Minh Yên hồi thần, vô thức quay đầu liền đối diện với khuôn mặt cương nghị, sát khí lẫm liệt

Nàng chăm chú nhìn mình như thế khiến tay chân Tiết Phong như nhũn ra, sát ý cố bày ra trên mặt cũng suýt vì thế mà tan biến nhưng vừa nhìn thấy Triệu Thừa An mặt mày vui vẻ và ánh mắt đầy địch ý của hai cô nương phía sau, sắc mặt của hắn liền trầm xuống. Dù Tiêu Minh Yên không nói nhưng hắn hiểu nàng không muốn gặp bọn họ

“Ngươi…Tiết tướng quân sao cũng ở đây?” thấy rõ người nói chuyện là ai, sắc mặt Triệu Thừa An lập tức thay đổi, thứ nhất là vì không thích, thứ hai là vì sợ, dù sao hắn cũng là thư sinh văn nhược, sao có thể chống lại sát khí của Tiết Phong đi ra từ đống xác chết

Tiêu Minh Kiểu cười lớn trong lòng, âm thầm giơ ngón tay cái với Tiết Phong, muốn nói gì, Tiêu Minh Yên đã tiến lên chào hỏi ba người kia, sau đó mềm giọng nói với Tiết Phong ‘Tiết đại ca, ta muốn đến phía trước xem hoa mẫu đơn, chúng ta đi thôi”

“Tiết đại ca” nháy mắt ngây như phỗng, toàn thân nhũn ra, hai tai đỏ lên, y như tên ngốc

Tiêu Minh Yên có chút buồn cười, lườm hắn “ngốc tử, đi nha”

Thanh âm mềm mại y như hờn dỗi, khiến Tiết Phong nghe được mà toàn thân mềm nhuyễn, hồi lâu mới lắp bắp đáp lại, luống cuống đi theo, lưu lại Triệu Thừa An không thể tin nhìn bóng lưng hai người, cõi lòng thất lạc

Gia Nhu công chúa và Khang Hoa vừa thấy thần sắc hắn như thế liền đổ ngã bình dấm chua, hai người bắt đầu đem toàn bộ lửa giận trong lòng phát tiết lên người đối phương. Triệu Thừa An bị kẹp ở giữa, đầu to như cái đấu, nhưng hai người này lại là tổ tông không thể đánh chửi, chỉ có thể dỗ dành và nhường nhịn. Nhưng Gia Nhu công chúa muốn làm xấu mặt Khang Hoa, mà Khang Hoa cũng muốn Triệu Thừa An sinh lòng chán ghét với Gia Nhu, cả hai không đạt được mục đích không chịu ngừng, hắn hết dỗ người này lại năn nỉ người kia, làm cho mình sứt đầu mẻ trán, chật vật không chịu nổi, bị biết bao nhiêu người chê cười

Tiêu Minh Kiểu thấy vậy trong lòng rất sảng khoái, cười nói với Vệ Cảnh “một chân đạp hai thuyền rât dễ bị lật thuyền, ta xem hắn sau này làm sao mà sống”

Vệ Cảnh cười nhìn nàng, nhẹ giọng nói ‘nếu ta có cô nương mình yê mến, nhất định sẽ toàn tâm toàn ý với nàng, vĩnh viễn không phụ nàng”

Tiêu Minh Kiểu vỗ vai hắn “hảo nam nhi là phải như thế, ngàn vạn lần đừng giống biểu ca ta luôn nghĩ tới tam thê tứ thiếp,  tề phúc chi nhân cũng không dễ hưởng vậy đâu”

Thu Linh vội cải chính ‘không, biểu muội, nghe ta giải thích, chỉ là trước kia ta tùy tiện nói thôi”

Tiêu Minh Kiểu liếc hắn “tùy tiện nói đến mấy chục năm?”

Thu Linh chỉ biết khóc ròng


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện