Quận Chúa Thỉnh Tỉnh Táo

Chương 38


trước sau

38

Sau Bách Hoa tiết, thời tiết ấm dần

‘Xuân về hoa nở, thật là thoải mái” không cần khoác áo lông cáo, Tiêu Minh Kiểu hôm nay mặc váy ngắn màu vàng nhạt, nhìn hoa nở rộ ngoài cười sổ, tâm tình cực kỳ tốt “Hành Cáp tỷ tỷ, chúng ta đi chơi đi”

Đi chơi?đi xem Vệ thế tử thì có? Nữ tử vẫn một thân thanh y lạnh mặt nhìn nàng, thầm nghĩ tiểu quận chúa từ lúc quen biết Vệ thế tử thì thời gian ra ngoài làm xằng làm bậy càng ít đi nghĩ lại có chút không quen

Tiêu Minh Kiểu vui vẻ đi ra khỏi phòng, khi ngang qua hoa viên, thấy tỷ tỷ đang tưới hoa, đảo tròng mắt, cười hì hì nói “bình thường lúc này Tiết đại ca đều đi ngang qua trước cửa nhà chúng ta, a tỷ, ngươi không đi ra nhìn hắn một chút sao? nếu lát nữa trời mưa, hắn có thể…”

Ba chữ Tiết đại ca được cố ý nhấn mạnh, tất nhiên là trêu chọc chuyện trong Bách Hoa tiết hôm đó. Nửa câu sau là vì buổi sáng hôm trước đột nhiên trời mưa, Tiêu Minh Yên tự mình mang dù ra cho Tiết Phong “đi ngang qua” ngoài đại môn, tuy rằng nàng vừa lúc phải ra ngoài, tiện đường nên mới làm vậy nhưng chỉ cần thấy nàng không từ chối điểm tâm Tiết Phong đưa tới, Tiêu Minh Kiểu liền biết tỷ tỷ nhà mình có cảm tình với tên ngốc kia, nếu không nàng đã tránh xa hắn rồi.

Nghĩ tới Tiết Phong sau này có thể là tỷ phu của mình, Tiêu Minh Kiểu nhịn không được trêu chọc tỷ tỷ, lại bị Tiêu Minh Yên tức giận cắt ngang “Thác Bạt vương tử cũng đang chờ bên ngoài, ngươi có muốn đi xem hắn một chút không?”

Vừa nghe vậy, Tiêu Minh Kiểu lập tức thu lại tươi cười “ngươi đừng nhắc tới hắn, vừa nhắc tới hắn, quả đấm của ta liền ngứa ngáy”

Thấy nàng vừa nói tay nắm lại thành quyền, Tiêu Minh Yên buồn cười đặt bình nước trong tay xuống “chán ghét hắn như thế?”

“Cũng không phải chán ghét, chính là tục ngữ nói rất đúng, không có việc gì mà ân cần, phi gian tức đạo. Hắn ngày ngày chạy tới nhà chúng ta, đánh cũng không đi, chắc chắn là có mục đích nha” Tiêu Minh Kiểu nghiêng đầu, phân tích “hôm qua ta đến phủ của Tam hoàng huynh thăm Nhã tỷ tỷ, nàng nói ngày đó xe ngựa kia quả thật bị người ta cố ý phả hỏng bánh xe, điều này cho thấy có người để mắt tới Tam hoàng huynh. Mà Thành vương bọn họ mấy ngày làm việc càng lúc càng kiêu ngạo, như sợ người khác không biết bọn họ đang dòm ngó vị trí Đông cung kia. Hừ, ta cảm thấy Thác Bạt Hoằng không chừng là muốn nhân lúc bọn họ tranh đoạt vị trí Thái tử mà gây sự ah”

Tiêu Minh Yên không ngờ nàng lại có thể lý luận khúc chiết như thế, buồn cười hỏi “ngươi không tham chín, hắn nịnh nọt ngươi để làm gì?”

“Thông qua ta để lấy lòng phụ vương nha. Hoàng bá phụ đối với phụ vương rất tốt, Thành vương bọn họ không phải vẫn muốn nịnh bợ phụ vương sao?về phần hắn rốt cuộc là muốn gì…”tiểu cô nương nhăn mũi “ta mà biết rõ đã sớm đập dẹp hắn, cần gì phải cố kỵ thân phận hắn mà tới giờ không thể đánh chết hắn nha”

Tiêu Minh Yên nhịn không được cười thành tiếng, hồi lâu mới nói “không chừng hắn thật sự đối với ngươi là nhất kiến chung tình ah”

“Vậy chắc chắn đầu óc hắn có bệnh”Tiêu Minh Kiểu khoát tay “từ đầu ta đã đen mặt với hắn, còn đạp hắn một cước,trừ phi hắn thích ngược, nếu không sao lại thích ta chứ?”

Tiêu Minh Yên cười đến đau bụng, cảm thấy đồng tình với Bắc Yến Tam vương tử kia

Hai tỷ muội tán gẫu thêm vài câu, sau đó Tiêu Minh Kiểu liền ra cửa, hôm qua nàng đã hứa với Vệ Cảnh, dạy hắn chơi xúc xắc

Vừa đẩy cửa đại môn liền nhìn thấy ba nam một nữ, khóe miệng của nàng co rút, trong lòng tự nhủ, nhà hàng sắp trở thành công viên ah

“Quận chúa ăn điểm tâm chưa? Ta đưa ngươi…”

“Biểu muội, đây là nước sốt giò mà ngươi thích ăn nhất”

Thác Bạt Hoằng và Thu Linh ân cần đưa thức ăn cho Tiêu Minh Kiểu, còn Tiết Phong gần đây có chút tiến triển với Tiêu Minh Yên thì si ngốc nhìn nàng qua cánh cửa, yên tĩnh làm hòn vọng thê; Diệp Dung bị phụ vương nàng cự tuyệt không biết bao nhiêu lần lại khoanh tay nhìn nàng, mặt mày vui vẻ

Tiêu Minh Kiểu cũng không ghét Diệp Dung, cười với nàng một cái, sau đó quay đầu nói với Thác Bạt Hoằng và Thu Linh “ta đã ăn điểm tâm, các ngươi tự ăn đi. Còn nữa, ta phải đi thăm Vệ Cảnh, các ngươi không được phép đi theo ta”

Mấy ngày trước hai người bọn họ cũng theo nàng đến Định Quốc công phủ thăm Vệ cảnh, kết quả lại ầm ĩ khiến hắn không thể nghỉ ngơi tốt, suýt chút nữa phát bệnh. Tiêu Minh Kiểu giận tới mức đánh bọn họ, hai người này mới không ngày ngày theo nàng đến Định Quốc công phủ, chỉ là thời gian khác vẫn lắc lư trước mặt nàng, cực kỳ đáng ghét

Thu Linh là biểu ca kiêm đồng bạn hoàn khố, thái độ của nàng đối với hắn còn tốt nhưng Thác Bạt Hoằng trong mắt nàng là có dụng ý khác, cho nên Bắc Yến vương tử mấy ngày nay ăn không ít thiết quyền của nàng. Mới đầu Tiêu Minh Kiểu đánh người xong còn tiến cung thỉnh tội với Long Đức đế, sau thấy Thác Bạt Hoằng dường như thích bị nàng đánh nên không tiến cung nữa. Nàng cũng không cáo trạng, vì nàng biết rõ cáo trạng cũng vô dụng. Thác Bạt Hoằng thân phận cao quý,dù Long Đức đế cũng không thể ngăn cản hắn theo đuổi tình yêu, thậm chí nếu là quận chúa khác không được sủng ái, vì củng cố quan hệ với Bắc Yến, có lẽ hắn sẽ lập tức hạ chỉ tứ hôn. Dù sao hòa bình giữa hai nước rất quan trọng, không thể có chút sai lầm nào. May mà Thác Bạt Hoằng không có thỉnh Long Đức đế tứ hôn, nếu không sự tình sẽ phức tạp hơn nhiều

“Biểu muội, sau khi ngươi rời khỏi Định Quốc công phủ,

chúng ta ra ngoài tản bộ đi, con rùa Vương gia kia hôm qua lại nói xấu ngươi, chúng ta đi đánh hắn đi” thấy tiểu cô nương muốn đi, Thu Linh vội mở miệng mời chào

Hành Cáp khóe miệng co rút, tự nhủ đây chính là trư bằng cẩu hữu trong truyền thuyết ah, tiểu quận chua nhà nàng vất vả lắm mới ngoan hơn một chút, biểu thiếu gia lại xúi nàng tìm đường chết

Thác Bạt Hoằng cũng không cam chịu yếu thế, vẻ mặt mong đợi nói ‘nghe nói quận chúa biết cỡi ngựa đánh cầu, hay là buổi chiều cùng nhau chơi đi?”

Tiêu Minh Kiểu vội chạy trốn như bay. Thác Bạt Hoằng cũng thôi đi nhưng sao biểu ca lại đột nhiên thay đổi kỳ lạ như thế, thực sự khiến người ta không thể chịu nổi ah

Cho đến khi tiến vào Định Quốc công phủ, Tiêu Minh Kiểu mới đi chậm lại

“Đây là chuyện gì ah” lần đầu tiên Tiêu Minh Kiểu gặp phải chuyện mà dù Long Đức đế ra mặt cũng không giải quyết được, nàng vô cùng phiền chán, thở phì phò nói “ngươi nói xem, sao trên đời lại có loại người đánh không đi, mắng cũng không đi vậy chứ?”

Hành Cáp nhìn trời, trong lòng tự hiểu

Tiểu viện của Vệ Cảnh vẫn yên tĩnh như trước nhưng có gió xuân thổi qua, tăng thêm vài phần sinh cơ. Tiêu Minh Kiểu nhìn hoa cả trong sân lại nghe tiếng Chân Giò kêu ở hành lang, phiền muộn trong lòng cũng giảm bớt, lấy từ hà bao đỏ ra mấy viên xúc xắc, tươi cười đi vào phòng Vệ Cảnh, không ngờ vừa tới cửa đã nghe bên trong vang lên giọng nữ vô cùng dễ nghe “đây là cháo gà xé sợi ta tự tay nấu, ngươi ăn thêm một chút đi”

Thanh âm này rất xa lạ, Tiêu Minh Kiểu có chút sững sờ, hồi lâu mới cất bước đi vào “Vệ Cảnh, hôm nay ngươi có khách sao?” nói xong, nhìn thấy nam nhân trên giường khẽ nhíu mày, sắc mặt không tốt, nàng lập tức đi đến bên giường “ngươi sao rồi? có phải có chỗ nào không thoải mái không?”

Vệ Cảnh đưa mắt nhìn nàng, muốn nói gì lại nhịn không được mà ho khan

Tiêu Minh Kiểu lập tức nóng nảy “không phải mấy ngày qua đã tốt hơn, không còn ho khan sao? sao đột nhiên lại…”

Còn chưa nói xong đã thấy lục y cô nương đứng bên giường nhanh chóng buông khay trong tay xuống, đi đến bên bàn rót chén nước đưa cho hắn “biểu ca, mau uống miếng nước cho trơn cổ”

Lúc này Tiêu Minh Kiểu mới nhìn thấy rõ bộ dáng nàng, ước chừng mười lăm, mười sáu tuổi, môi hồng răng trắng, mắt cười con cong, xinh đẹp dễ gần

“Biểu ca? Vệ Cảnh, đây là biểu muội của ngươi? sao trước giờ ta không thấy nàng nha”

Ánh mắt quét qua tiểu cô nương trước mặt, Vệ Cảnh rũ mi, hồi lâu mới dừng ho khan, mỉm cười nói với lục y cô nương “không cần, đa tạ biểu muội, ta không sao” sau đó quay sang giới thiệu với Tiêu Minh Kiểu “vị này là biểu muội bà con xa của ta, Giang Bắc Tần gia Ngũ cô nương, nàng trước giờ luôn ở tại tổ trạch Giang Bắc, chạng vạng hôm qua mới đến kinh thành, nên trước giờ quận chúa mới chưa từng thấy qua nàng”

Lục y cô nương liền cúi người hành lễ với Tiêu Minh Kiểu “Tần Vu gặp qua quận chúa”

“Giang Bắc Tần gia” Tiêu Minh Kiểu sững sờ “là thư hương thế gia nổi danh từng có rất nhiều Thái phó?”

Vệ Cảnh gật đầu “đúng vậy”

Tiêu Minh Kiểu nhìn Tần Vu, nghĩ tới thái độ của nàng đối với Vệ Cảnh không tệ liền không chút keo kiệt mà mỉm cười nói “ngươi hảo, ta là Tiêu Minh Kiểu”

Tần Vu nhìn tiểu cô nương mềm mại đáng yêu, hai mắt lóe lên, tươi cười càng thêm thân thiết ‘biểu di mẫu nói quận chúa rất quan tâm biểu ca, quả nhiên là thật. Ngài đến sớm như thế có ăn điểm tâm chưa?vừa lúc ta có làm cháo gà xé sợi, quận chúa cùng nhau ăn đi?”

Nhiệt tình của nàng vừa đúng mức, không hề làm người ta chán ghét, chỉ là có hơi khéo đưa đẩy nhưng Tiêu Minh Kiểu ngày thường đã gặp quá nhiều người khéo đưa đẩy nên cũng không cảm thấy phản cảm, chỉ lắc đầu nói “ta đã ăn rồi, các ngươi ăn đi” lại đột nhiên nhớ tới nàng gọi biểu di mẫu, liền hỏi ‘Định Quốc công phu nhân là biểu di mẫu của ngươi?”

Tần Vu gật đầu “đúng, lần này ta vào kinh là theo lời mời của biểu di mẫu”

Cái gì?Định Quốc công phu nhân mời nàng đến? Tiêu Minh Kiểu lập tức cảnh giác, ngồi thẳng người “ngươi đã đính hôn chưa?’

Có lẽ không ngờ nàng lại đột nhiên hỏi tới chuyện này, Tần Vu sững sờ một lát mới đáp ‘còn chưa, có điều…” nàng không nói thêm nhưng hai má ửng hồng, thẹn thùng e lệ nhìn Vệ Cảnh trên giường, hàm răng khẽ cắn cánh môi là hiểu

Tiêu Minh Kiểu trợn tròn mắt, nàng là đánh chủ ý lên Vệ Cảnh?


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện