Quận Chúa Thỉnh Tỉnh Táo

Chương 44


trước sau

44

Tiêu Minh Kiểu ỉu xìu ra cung. Nàng định về nhà trước nhưng nghĩ nghĩ, cuối cùng bảo xa phu quay đầu xe đi về phía Định Quốc công phủ

Vừa rồi đi gấp, sợ Vệ Cảnh lo lắng, hơn nữa… Nhớ tới ánh mắt Thác Bạt Hoằng nhìn mình khi rời đi,cùng với Long Đức đế an ủi nàng “dù thế nào, trẫm cũng sẽ che chở ngươi”, nàng liền sâu kín thở dài. Nàng không muốn gả tới Bắc Yến xa xôi nhưng nàng cũng không muốn hoàng bá phụ vì che chở nàng mà bị người ta gièm pha, Vệ Cảnh thông minh như vậy, có lẽ hắn sẽ nghĩ ra cách giải quyết

Tiểu quận chúa trước giờ đều hi hi ha ha không tim không phổi, đã có khi nào rối rắm buồn rầu thế này? Hành Cáp yên lặng nhìn nàng, đột nhiên nói “không muốn gả thì không gả, nếu không được, ta giúp ngươi lén giết hắn”

Dù sao sự tồn tại của Thác Bạt Hoằng đối với Đại Phong cũng không phải chuyện gì tốt

Tiêu Minh Kiểu sững sờ, lập tức tiến lên ôm cổ nàng thật chặt “Hành Cáp tỷ tỷ, ta cũng biết là ngươi thương ta”

Hành Cáp: không, ngươi hiểu lầm, ta chỉ là không thích Thác Bạt Hoằng kia mà thôi

“Có điều nếu giết hắn, sẽ dễ dẫn tới việc hai nước xảy ra chiến tranh, cho nên chúng ta vẫn nên từ bỏ ý định này, chờ đến khi thực sự không còn cách nào khác mới nghĩ tới có nên dùng tới biện pháp này hay không” Tiêu Minh Kiểu nói tới đây, thở dài một hơi, tâm tình tốt hơn nhiều, lại ôm Hành Cáp, ra sức cọ xát “nhưng mà nhất định phải đánh một trận, tên vương bát đản kia, theo đuổi không được liền cưỡng hôn, quá vô sỉ”

Ngữ khí quen thuộc khiến người ta đau đầu, Hành Cáp khóe miệng co rụt, thầm nghĩ mấy bao tải trong nhà rất lâu không đụng tới lại sắp có đất dụng võ

“Quận chúa, đến Định Quốc công phủ rồi”

“Ah, tốt”

Hai chủ tớ xuống xe đi vào trong, khi đi tới tiểu viện của Vệ Cảnh, gặp được Định Quốc công phu nhân từ trong đi ra, thần sắc có vẻ không vui

Tiêu Minh Kiểu vừa nhìn thấy nàng liền nhíu mày, Cát thị có phải đến để khi dễ Vệ Cảnh không?

Định Quốc công phu nhân nhìn thấy nàng cũng nhíu mày nhưng e ngại thân phận của nàng, đành miễn cưỡng cười, tiến lên chào hỏi

Xuất phát từ lễ phép, Tiêu Minh Kiểu cũng chào một tiếngrồi nhanh chóng đi tìm Vệ Cảnh

Sắc mặt Định Quốc công phu nhân cực kỳ kém, kìm nén bực bội, phất tay áo bỏ đi

Vệ Cảnh đang ngồi đọc sách,Tần Vu không ở đây.Tiêu Minh Kiểu nhìn thoáng qua rồi phân phó Hành Cáp “ta muốn nói chuyện riêng với Vệ Cảnh, Hành Cáp tỷ tỷ ở bên ngoài canh chừng, có người đến thì kêu một tiếng nha”

Hành Cáp gật gật đầu, xoay người đi ra ngoài .

Tiêu Minh Kiểu đi vào phòng, Vệ Cảnh đã sớm thấy nàng, đặt cuốn sách trên tay xuống, ôn hòa cười nói “Quận chúa trở lại?”

“Ân” Tiêu Minh Kiểu bước nhanh tới, quan sát hắn một hồi “vừa rồi đụng phải nương ngươi, nàng tới làm gì?nàng không bắt nạt ngươi chứ?”

Bộ dáng nàng lo lắng khiến Vệ Cảnh vui vẻ “ta không sao, Quận chúa yên tâm”

Tiêu Minh Kiểu ngồi xuống cạnh hắn “vậy nàng tìm ngươi làm gì?”

Vệ Cảnh cười đáp “không phải gần đây biểu muội liên tục giúp chúng ta diễn trò sao?có lẽ mẫu thân thấy thời cơ đã đến nên mới hỏi ta tính khi nào thành thân với biểu muội. Bản thân ta chỉ xem nàng là muội muội, sẽ không thành thân với nàng, mẫu thân nghe xong liền đi”

‘Hóa ra là thế, hèn chi nàng khó chịu như vậy”

“Quận chúa thế nào, Bệ hạ vội vã triệu ngươi tiến cung như thế là xảy ra chuyện gì sao?”

Tiêu Minh Kiểu buồn bực thở dài ‘đúng vậy, hai chúng ta hiện chính là đồng bệnh tương liên, ngươi bị bức hôn, ta cũng vậy”

Vệ Cảnh trong lòng trầm xuống “chẳng lẽ Thác Bạt vương tử…”

“Chính là tên vương bát đản đó, không biết hắn nổi điên cái gì lại chạy tới chỗ hoàng bá phụ ta cầu thân, còn lấy quan hệ hai nước ra nói” Tiêu Minh Kiểu thuật lại sự việc, còn bực bội nói “tình huống chính là như vậy, ngươi giúp ta nghĩ xem nên làm gì, ta buồn sắp chết rồi”

Vệ Cảnh nhắm mắt như đang suy nghĩ, Tiêu Minh Kiểu nhìn hắn chờ đợi, đưa tay gãi đầu rồi lại gãi cắm, gấp đến độ xoay vòng vòng

Một lát sau, Vệ Cảnh lên tiếng “đây quả thật là chuyện hơi khó giải quyết, có điều cũng không phải không có cách, chỉ là…”

Vệ Cảnh ngẩng đầu nhìn nàng, không biết có phải ảo giác hay không, Tiêu Minh Kiểu cảm thấy hai mắt hắn sáng hơn lúc nãy rất nhiều, nhưng nàng cũng không nghĩ nhiều, vội hỏi “chỉ là cái gì…?”

Vệ Cảnh hai mắt lóe lên “chỉ là biện pháp mà ta nói, quá ủy khuất Quận chúa”

“Chỉ cần có thể giải quyết được Thác Bạt Hoằng, chịu chút ủy khuất thì có tính là gì” Tiêu Minh Kiểu liên tục thúc giục “mau nói đi, ta nên làm thế nào?”

“Vậy…được rồi” Vệ Cảnh ngưng một chút, ấm giọng nói ‘Thác Bạt vương tử tính cách kiên cường cố chấp, không dễ gì từ bỏ quyết định của mình nhưng ngược lại, tính cách của hắn như vậy lại nói chuyện sẽ giữ lời. Quận chúa có thể tương kế tựu kế, sớm ngày thành thân cùng người mình thích, như thế sẽ khiến Thác Bạt vương tử hết hi vọng cũng sẽ không làm Bệ hạ khó xử”

“Thành thân? ” Tiêu Minh Kiểu trợn tròn mắt ‘nhưng ta không có người trong lòng. Ta chỉ lừa hắn”

“Cho nên ta mới nói phương pháp này sẽ ủy khuất Quận chúa” Vệ  Cảnh cúi đầu thờ dài “nếu ngươi thực sự có người trong lòng thì chuyện này dễ giải quyết rồi, nhưng không có…’

Tiêu Minh Kiểu rầu rĩ nói “Đúng vậy, cho nên làm sao bây giờ đây?”

Vệ Cảnh nhìn nàng, có chút do dự, cuối cùng cũng nói ‘Quận chúa, thật ra có thể tìm một người giả thành thân, đợi Thác Bạt vương tử rời khỏi

Đại Phong, sau đó cùng người kia hòa ly. Có điều như thế vẫn có tổn hại đến danh tiếng của Quận chúa”

“Vệ Dập Chi, ngươi quá thông minh”Tiêu Minh Kiểu không đợi hắn nói xong đã ngồi thẳng người, hai mắt sáng lên ‘biện pháp này rất hay, rất tốt. Diễn một chút có thể gạt được Thác Bạt Hoằng vương bát đản kia, chờ hắn quay về Bắc Yến, chuyện này cũng sẽ qua đi. Như vậy hoàng bá phụ sẽ không khó xử, những lão thần tử trong triều cũng sẽ không vì chuyện này mà oán hận ta và phụ vương ta.Rất hay, quyết định vậy đi, cứ thế mà làm” Lo lắng, u buồn trên mặt nàng hoàn toàn tan biến, cười ha ha “Vệ Dập Chi, ngươi đúng là người thông minh nhất trên đời, chờ giải quyết xong chuyện này, ta mời ngươi ăn một bữa thật ngon”

Vệ Cảnh lại bận tâm ‘nhưng mà thành thân rồi lại hòa ly, không tốt cho thanh danh của Quận chúa”

Tiêu Minh Kiểu không chút để ý “ta vốn không có danh tiếng gì tốt, huống chi đầu năm nay hòa ly cũng không phải đại sự gì, không cần lo”

Vệ Cảnh thấy thế cũng không nói tiếp, chỉ hỏi “ vậy Quận chúa đã nghĩ sẽ nhờ ai giúp việc này chưa?”

Đây là vấn đề mấu chốt, Tiêu Minh Kiểu lập tức bình tĩnh lại “ngươi không nói, ta suýt nữa đã quên. Để ta suy nghĩ xem, tìm ai thì tôt đây”

Vệ Cảnh sắc mặt tỉnh bơ “tìm người phải khiến Thác Bạt vương tử tin và nghe theo mới được, còn chưa thành thân cũng không có người trong lòng nữa, bình thường Quận chúa chơi thân vơi ai nhất?”

Tiêu Minh Kiểu không hề nghĩ ngợi liền đáp “ngươi ah..”

Vệ Cảnh sửng sốt, đang muốn nói chuyện thì tiểu cô nương đã vụt ngẩng đầu, ánh mắt như lửa nhìn hắn “đúng vậy, ngươi đó”

“Ta?” Vệ Cảnh kinh ngạc nhìn nàng “Quận chúa nói là…để ta phối hợp diễn với ngươi?’

“Đúng vậy!” Tiêu Minh Kiểu cảm giác mình quả thực là quá cơ trí , cười ha ha hai tiếng, xích lại gần Vệ Cảnh, cẩn thận phân tích “ngươi nghe ta nói nha. Thứ nhất, ta và ngươi gần đây khá thân với nhau, đi lại gần nhất, Thác Bạt Hoằng cũng biết chuyện này, cho nên ta nói người ta thích ngươi, hắn nhất định sẽ tin. Thứ hai, không phải ngươi cũng đang bị ép hôn sao? làm như thế không chỉ giúp ta mà còn có thể giúp ngươi, một mũi tên hạ hai chim nha. Quan trọng nhất là có ta ở đây, dù nương ngươi muốn làm gì, trong thời gian ngắn cũng không làm được, ta cũng không cần ngày ngày lo lắng nàng sẽ hại ngươi. Còn nữa, ta cũng có lý do hợp lý để giải thích, vì thân thể ngươi không tốt, ta sợ phụ vương ta không đồng ý hôn sự của chúng ta cho nên mới không dám nói. Haha, quả thật hoàn mỹ, sao ta lại thông minh vậy chứ”

Vệ Cảnh rủ mi, che đi ánh sáng trong mắt, hồi lâu mới do dự hỏi “Quận chúa đã…nghĩ kỹ?”

“Nghĩ kỹ, nghĩ kỹ” Tiêu Minh Kiểu nói xong nịnh nọt hắn “Vệ Cảnh, Vệ Cảnh, nể tình chúng ta là bằng hữu, ngươi giúp ta một lần được không?”

Vệ Cảnh trầm mặc một lát, ôn nhu nở nụ cười ‘được, ta giúp ngươi”

“Quá tốt, ha ha ha” Tiêu Minh Kiểu kích động nhảy dựng lên, vô ý đụng trúng vật gì đó liền vấp một cái, mất cân bằng mà ngã vào lòng Vệ Cảnh, đè hắn đổ xuống giường nhỏ ở phía sau

Vệ Cảnh bị đụng mạnh, mắt nổ đom đóm

Tiêu Minh Kiểu cũng có chút ngơ ngác, thấy mặt mày Vệ Cảnh tràn đầy đau đớn, cả kinh nói ‘thật xin lỗi, ta không phải cố ý. Ngươi không sao chứ? có chỗ nào bị thương không?”

Đau đến không nói nên lời, chỉ cố sức lắc đầu một cái

Tiêu Minh Kiểu hoảng sợ, không nghĩ nhiều, vội đưa tay sờ ngực hắn “là trong này đau sao? không phải? vậy chỗ nào? bên này hay là bên này?’

Đúng lúc này bên ngoài vang lên thanh âm của Hành Cáp “Tần cô nương”

“Quận chúa đâu?ta mang cho nàng mấy thứ đồ chơi”Tần Vu nói xong liền đi vào phòng “Quận chúa…ah, ta không thấy gì hết nha”

Suýt nữa bị hai thân người chồng lên nhau ở trên giường nhỏ chọc mù hai mắt, nàng liên tục lui ra ngoài

Hành Cáp thấy vậy, nghi hoặc bước nhanh vào phòng nhưng không nhìn còn đỡ, vừa nhìn…Tiểu quận chúa nhà nàng thế nhưng lại thô lỗ áp Vệ thế tử dưới thân, bàn tay nhỏ bé còn không an phận sờ tới sờ lui trong người hắn. Nàng vô cùng khiếp sợ lại nhìn nam nhân như đóa hoa nhỏ chịu đủ mọi tàn phá, trong đầu không khống chế mà xuất hiện hai chữ thật to: cầm thú


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện