Quận Chúa Thỉnh Tỉnh Táo

Chương 45


trước sau

45

Sau khi xác định Vệ Cảnh không có gì đáng ngại, Tiêu Minh Kiểu liền vui vẻ về nhà trong cái nhìn soi mói phức tạp của Hành Cáp

“Phụ vương, a tỷ, ta về rồi”

Phúc vương vội chạy ra, vừa nhìn thấy tiểu khuê nữ, hai mắt đỏ hồng “Kiểu Kiểu, khuê nữ đáng thương của ta’ hiển nhiên là đã biết chuyện Thác Bạt Hoằng cầu hôn

Tiêu Minh Kiểu cũng chạy vội tới, khoát tay hắn “phụ vương đừng khóc ah, khóc lên làm mặt lấm lem, toàn là nếp nhăn, rất xấu”

Phúc vương lòng tràn đầy bi thương nhất thời tiêu tán hơn phân nửa

Tiêu Minh Kiểu cười hì hì, kéo hắn ngồi xuống ghế, lại đi đến cạnh Tiêu Minh Yên nãy giờ vẫn không lên tiếng nhéo nhéo khuôn mặt âm trầm của nàng “dù a tỷ trẻ hơn phụ vương nhiều nhưng khóc lên cũng tổn hại tới nhan sắc nha, cho nên…”

‘Còn có tâm tư đùa giỡn” Tiêu Minh Yên ngẩng đầu, liếc nàng một cái “ngươi thật không sợ bị gả đến Bắc Yến làm vương phi sao?”

‘Không sợ’ Tiêu Minh Kiểu đảo tròng mắt, tươi cười đắc ý ‘vì ta đã nghĩ được cách giải quyết, có thể nói là một biện pháp hết sức chu toàn, hihi”

Tiêu Minh Yên kinh ngạc, Phúc vương vội hỏi ‘cái gì?ngươi nghĩ ra cách gì? mau nói cho phụ vương nghe đi”

Tiêu Minh Kiểu biết mình không thể gạt phụ thân và tỷ tỷ, cũng không muốn gạt bọn họ, liền cười nói ‘không phải Thác Bạt Hoằng nói chỉ khi ta thành thân hắn mới hết hi vọng sao? cho nên ta quyết định, ta sẽ gả cho Vệ Cảnh”

Mấy chữ cuối cùng như sấm sét đánh xuống, dọa Phúc vương nhảy dựng lên, hai mắt mở to hết cỡ ‘ngươi, ngươi…nói cái gì?”

Tiêu Minh Yên cũng cau mày “gả cho Vệ Cảnh?”

Tiêu Minh Kiểu biết béo lão cha và tỷ tỷ sẽ kinh ngạc nhưng không ngờ bọn họ phản ứng lớn như vậy, vội giải thích “các ngươi đừng kích động, nghe ta nói hết đã”

“Ta không nghe” Phúc vương không thể bình tĩnh nổi, thở phì phì nói ‘tiểu tử Vệ gia kia không phải là lương xứng, dù thế nào, phụ vương cũng không đồng ý để ngươi gả cho hắn. Hơn nữa tuổi ngươi còn quá nhỏ, hiện tại lập gia đình là quá sớm. Không được, nhất định không được”

Thấy lão cha nhất thời sẽ không thể khôi phục lý trí, Tiêu Minh Kiểu quay sang tỷ tỷ ‘a tỷ, không phải ta thật gả cho Vệ Cảnh, ta chỉ nhờ hắn hỗ trợ diễn một hồi, lừa gạt Thác Bạt Hoằng mà thôi’ nói xong nhanh chóng thuật lại chi tiết nguyên do

Tiêu Minh Yên nghe xong, hồi lâu không lên tiếng. Nàng vốn thông minh, chỉ hơi suy nghĩ liền biết biện pháp này rất tốt nhưng liên quan tới danh tiếng của muội muội cùng hôn nhân sau này, nàng không thể không do dự, hơn nữa…

“Phương pháp này là ngươi tự mình nghĩ ra?”

Tiêu Minh Kiểu trừng mắt ‘vì sao không nghĩ là ta tự mình nghĩ ra?”

Tiêu Minh Yên dùng ánh mắt: vì muội muội ta là tiểu ngu ngốc, nhìn nàng

Cảm giác mình bị khinh bỉ khiến tiểu cô nương mất hứng, nhếch cằm kháng nghị “biện pháp dù do Vệ Cảnh nghĩ ra nhưng là ta hoàn chỉnh kế hoạch. A tỷ, ngươi không thể xem thường ta”

Có thể trong thời gian ngắn nghĩ ra biện pháp như thế, Vệ thế tử kia tuyệt đối không phải là người đơn giản, lại hồi tưởng cảnh tượng khi muội muội ở chung với hắn,Tiêu Minh Yên hai mắt híp lại, trong lòng nảy sinh cảnh giác. Tiểu nha đầu này không phải bị người ta gài bẫy chứ? Nàng không yên tâm, suy nghĩ một chút, nói ‘vậy ngươi tỉ mỉ nói lại toàn bộ quá trình cho ta nghe”

“Được, xem nha”Tiêu Minh Kiểu hắng giọng, bắt chước bộ dáng Vệ Cảnh, mỉm cười nói “Quận chúa đã trở lại…?” sau đó lại thay đổi thần sắc, dùng giọng của mình ‘ân, vừa rồi đụng phải nương ngươi, nàng tới làm gì? nàng không bắt nạt ngươi chứ?”

Tiêu Minh Yên chờ muội muội diễn xong, đè lại thái dương đang co giật, nói “cho nên, Vệ thế tử chỉ giúp ngươi ra chủ ý, còn ngươi thỉnh hắn hỗ trợ?”

Tiêu Minh Kiểu cầm chén trà lên, uống hai ngụm rồi mới gật đầu nói ‘đúng vậy, hắn thật kinh ngạc cũng có chút do dự, là ta thỉnh cầu nên hắn mới đáp ứng ta. Cho nên các ngươi đừng bắt nạt hắn, nếu dọa hắn chạy, ta đi đâu tìm người hỗ trợ để lừa Thác Bạt Hoằng?”

Tiêu Minh Yên không nói gì, theo tiểu nha đầu này nói thì mọi thứ đều là thuận lý thành chương, hành động của Vệ Cảnh không có vấn đề gì nhưng không hiểu vì sao, trong lòng nàng vẫn thấy có chút không đúng. Là nàng lấy lòng tiểu nhân đo dạ quân tử sao?

Thành thân không phải trò đùa, mà Phúc vương và Tiêu Minh Yên cũng không muốn danh tiếng của Tiêu Minh Kiểu bị tổn thương nên không lập tức đồng ý với kế hoạch của nàng, chỉ nói phải suy nghĩ thêm.

Tiêu Minh Kiểu cũng biết bọn họ muốn tốt cho nàng, cũng gật đầu đáp ứng. Nếu bọn họ có cách nào tốt hơn, nàng đương nhiên sẽ nghe theo nhưng nếu không có, nàng cảm thấy biện pháp này của mình cũng rất tốt. Dù bất kể thế nào, sự tình cũng đã có cách giải quyết, trong lòng nàng liền thấy thoải mái, đi tìm tiểu chất tử chơi đùa

Nhìn theo bóng lưng nàng, Tiêu Minh Yên lắc đầu, nhìn béo lão cha cuối cùng cũng đã tỉnh táo lại “phụ vương thấy thế nào?”

“Đây đúng là biện pháp không tệ, nhưng Kiểu Kiểu…”Phúc vương thở dài “ta tiến cung tìm hoàng huynh xem sao”

Tiêu Minh Yên gật đầu “cũng nên nghe ý kiến của hoàng bá phụ”

Phúc vương bê bụng béo tiến cung nhưng lại không đúng lúc, Long Đức đế đang cùng các vị triều thần thương nghị chuyện lũ lụt ở Hoài Nam

Lũ lụt ở Hoài Nam liên quan rất rộng, đã quấy nhiễu Long Đức đế nhiều ngày. Vì giải quyết vấn đề này, hắn còn đặc biệt mở

Can Gián đường, thu thập ý kiến từ dân gian, có thể nói là đã nghĩ hết biện pháp. Phúc vương vì thế không tiến vào quấy rầy mà ở thiên điện ăn gì đó, chờ đợi

Cho đến khi Long Đức đế từ thư phòng đi ra thì trời cũng đã về chiều

“Hoàng huynh vất vả, thần đệ xoa bóp cho ngươi”

Nhìn vẻ mặt và cử chỉ của béo đệ đệ giống y chang tiểu chất nữ, Long Đức đế đang mệt mỏi cũng cảm thấy vui vẻ “vừa lúc, cái cổ của trẫm nghe bọn họ ầm ĩ mà cứng luôn”

Xem ra vấn đề khó khăn đã được giải quyết, Phúc vương vội chạy tới xoa bóp vai cho hắn.

Hắn trước giờ không hỏi qua chuyện triều đình, Long Đức đế cũng đã quen, cũng không chủ động nói ra, chỉ như trước đây khi học tập mệt mỏi, đệ đệ cũng vừa xoa bóp cho hắn vừa kể đủ thứ chuyện, ánh mắt liền mềm mại hẳn, cười nói “chuyện của Kiểu Kiểu, ngươi đừng lo, chỉ cần nàng không muốn, trẫm sẽ tuyệt đối không gả nàng tới Bắc Yến”

Tiểu nha đầu là bảo bối nữ nhi của đệ đệ, dù thế nào, hắn cũng sẽ không hi sinh nàng

Phúc vương thở phào nhẹ nhõm “nhưng nếu chuyện này truyền đi, chỉ sợ triều thần sẽ…”

Long Đức đế lập tức khoát tay “thiên hạ này là của trẫm, bọn họ không có chuyện xen vào. Huống chi nếu ngay cả chất nữ nhà mình cũng không che chở được, ngôi vị hoàng đế này chẳng phải trẫm ngồi uổng phí rồi? trước mắt vấn đề lũ lụt ở Hoài Nam đã được giải quyết, trẫm cũng có khí lực để xử lý chuyện của Kiểu Kiểu, ngươi cứ yên tâm”

“Đa tạ hoàng huynh. Thật ra Kiểu Kiểu đã tự mình nghĩ ra được một cách, ý nàng là…’Phúc vương thuật lại kế hoạch của Tiêu Minh Kiểu

Long Đức đế vừa nghe liền biết tiểu cô nương là vì nghĩ cho mình, vừa cảm động vừa buồn cười ‘nha đầu này, danh tiếng và hôn sự đều rất quan trọng với một cô nương, sao có thể qua loa chứ”

“Đúng vậy’ Phúc vương cực kỳ buồn rầu ‘nhưng hiện tại đúng là không có cách nào tốt hơn”

“Trẫm cũng có nghĩ vài phương pháp nhưng xác thực cũng không tốt bằng cách này” Long Đức đế lắc đầu “tiểu nha đầu này cũng coi như cơ trí”

Phúc vương thuận miệng nói ‘chủ ý này không phải là của Kiểu Kiểu, mà do Vệ gia tiểu tử nghĩ ra”

“Vệ Cảnh? vậy thì khó trách”

“Hoàng huynh?”

Nhìn vẻ mặt mờ mịt của đệ đệ, Long Đức đế nở nụ cười “ngươi có biết vấn đề lũ lụt ở Hoài Nam là ai giúp trẫm giải quyết không?”

Phúc vương kinh ngạc trợn tròn mắt “không phải là…”

“Là hắn, Vệ Cảnh” nghĩ đến tấu chương tinh diệu thông qua Can Gián đường trình lên cho mình, Long Đức đế tràn đầy thưởng thức “ngươi này ngực có giang sơn, tâm tư linh lung, là đại tài trị quốc, nếu không phải thân thể không tốt, e là đã sớm tiền đồ vô hạn”

“Có tin đồn hắn sống không quá hai mươi lăm tuổi. Hơn nữa Kiểu Kiểu chỉ coi hắn là bằng hữu, cũng không thích hắn” Phúc vương vừa nghe vậy liền nóng nảy, dùng sức ấn một cái khiến Long Đức đế phải nhe răng trợn mắt

“Trẫm cũng chỉ nói với ngươi vậy thôi, không có gì khác”

Phúc vương hoàn toàn không tín nhiệm hoàng huynh nhà mình vừa nhìn thấy thanh niên tài tuấn đã muốn vơ vào nhà mình, còn đặc biệt có hứng thú với việc làm mai

Long Đức đế bị hắn nhìn đến chột dạ, ho nhẹ một tiếng “trẫm vốn định ngày mai triệu hắn yết kiến. Ngươi cũng đừng vội, sáng mai ngươi cũng đến đi, chờ thấy hắn, chúng ta nhìn một chút rồi tính xem chuyện này giải quyết thế nào. Dù thế nào đi nữa thì Kiểu Kiểu vẫn có trẫm che chở ah”

Phúc vương trong lòng tràn đầy rối rắm, gật đầu

Cùng lúc đó, trong Định Quốc công phủ

“Gia, đã nghĩ kỹ sao?” Khuôn mặt trẻ con của Dạ Ninh chưa từng nghiêm nghị như thế

Sắc mặt Vệ Cảnh lại rất bình tĩnh, hắn nhìn ánh trăng sáng tỏ bên ngoài cửa sổ, ánh mắt tĩm mịch nhưng sáng ngời dị thường “ân, bắt đầu đi”

Nghĩ đến hậu quả mà hắn có khả năng phải chịu, Dạ Ninh tay nắm thành quyền, rất không đành lòng “nếu lỡ vạn nhất…”

“Không có vạn nhất” Vệ Cảnh nghiêng đầu nhìn hắn, thanh âm nhạt mà kiên định ‘ta nhất định sẽ sống”

Dạ Ninh hai mắt đỏ hồng nhưng hắn hiểu chủ tử một khi đã quyết định sẽ không dễ dàng thay đổi, liền hít sâu một cái, gật đầu “được, vậy bắt đầu đi”

Vệ cảnh gật đầu, lần nữa nhìn thoáng qua ánh trăng bên ngoài cửa sổ

Ngày này tới nhanh hơn so với suy nghĩ nhiều, có điều…rất tốt

Trừ sống sót, rốt cuộc hắn cũng có một nguyện vọng tốt đẹp đáng mong đợi


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện