Quận Chúa Thỉnh Tỉnh Táo

Chương 47


trước sau

47

Khi thánh chỉ tứ hôn đến, Định Quốc công phu nhân Cát thị đang ở trong phòng nói chuyện cùng Tần Vu. Buổi sáng Vệ Cảnh được khiêng vào cung, bên cạnh chỉ có Tần Vu đến đưa điểm tâm cho nên chỉ có thể ra tay từ bên này, xem có moi được tin gì cũng tiện chuẩn bị tâm lý nhưng nàng lại chẳng moi được tin hữu dụng gì từ Tần Vu

“Ngươi nói những người kia đối với hắn rất cung kính?”

Tần Vu sắc mặt ôn thuận gật đầu “bọn họ là dùng kiệu mời biểu ca đi, nhìn không giống như là tới gây chuyện, biểu di mẫu đừng quá lo lắng”

Cát thị không thể không lo. Long Đức đế trăm công nghìn việc, sao có thể vô duyên vô cớ triệu kiến một con ma ốm cả ngày không ra khỏi cửa?bên trong chắc chắn có ẩn tình, lại có dự cảm bất an mà nàng không hiểu được.

Lúc này Lâm ma ma hớt hãi chạy vào “phu nhân, Thế tử trở về, còn có thánh chỉ đến”

“Thánh chỉ?”Cát thị cả kinh, bất an trong lòng càng thêm mãnh liệt, nhưng nàng ra ngoài tiếp chỉ thì bất an liền biến thành kinh sợ

Hoàng thượng lại muốn gả nha đầu Tiêu Minh Kiểu đanh đá chết tiệt kia vào phủ bọn họ?

Kế hoạch bị đạo thánh chỉ này phá vỡ, Cát thị tức đến mặt đen như đít nồi. Với thân phận của Tiêu Minh Kiểu, sau khi vào cửa chính là tổ tông không thể gây khó dễ cho nàng, càng đùng nói là đánh chửi, ngược lại còn sợ mình sẽ bị nàng cho ăn ủy khuất. Nàng nhịn không được, ở trong phòng đập vỡ mấy bộ trà cụ

“Phu nhân bớt giận! Bớt giận!” Lâm ma ma bị động tĩnh này làm cho kinh hãi, vội khuyên nhủ “An Nhạc quận chúa còn được sủng ái hơn các công chúa, Hoàng thượng sao có thể gả nàng cho Thế tử nhà chúng ta không có công danh, thân thể lại không tốt chứ?hơn nữa hôn kỳ định vào hai tháng sau, ngài nghĩ lại đi, cô nương nhà nào lại xuất giá vội vàng như thế? Cho nên, phu nân, bên trong tất có mờ ám. Ngài đừng vội, chờ điều tra rõ sự tình sẽ biết được nên ứng đối thế nào”

“Ngươi nói phải”Cát thị hít sâu một hơi, lúc này mới tỉnh táo lại,vẻ mặt chán ghét nói “cưới quận chúa, làm hoàng thân. Hắn cũng không xứng”

Lâm ma ma không nói gì, nàng cũng không tiện nói tiếp, đã thấy Cát thị đi đến tiểu viện của Vệ Cảnh liền vội vã đi theo

Cách đó không xa, Tần Vu nhìn theo bóng lưng của hai người, không hề lo lắng cho Vệ Cảnh. Lừa dối đế vương, lừa gạt quận chúa, biểu ca nàng lợi hại như thế sao có thể bị hai phụ nhân hậu trạch này bắt nạt, không gài bẫy lại các nàng e là vì nể tình mẫu tử

Quả nhiên, không đầy một lát đã thấy Cát thị hai tay ôm ngực được Lâm ma ma dìu ra ngoài, sắc mặt xanh như chàm nhưng sao vẻ mặt có chút kinh hoàng, còn hai chân Lâm ma ma lại run liên tục?

Tần Vu lấy làm kỳ lại không biết đầu sỏ lúc này đang ngồi trên xà ngang trong phòng Vệ Cảnh, cười xấu xa “Gia, ngươi sớm nên để ta ra tay, nhìn các nàng bị dọa như vậy thật sảng khoái nha”

Thuận lợi sống qua tối hôm đó, Dạ Ninh liền khôi phục bộ dáng hi hi ha ha, dù nhìn thấy Vệ Cảnh vẫn có chút lo lắng nhưng nhiều hơn là vui sướng. Ít nhất là gian nan đã qua

Vệ Cảnh tâm tình rất tốt, mỉm cười phân phó “mau sửa sang những thứ cần phải sửa sang đi, chậm lắm là tối ngày mai chúng ta sẽ phải dọn nhà”

Dạ Ninh vội cao giọng đáp ứng

Cát thị hồ đồ, Định Quốc công lại không, hiện Thế tử gia đã là phu tế của hoàng thất, còn để hắn ở trong tiểu viện rách nát này, chẳng phải là muốn đối nghịch với hoàng thất?

Hừ, Thế tử gia chúng ta sắp quật khởi,các ngươi chờ run sợ đi

Tiêu Minh Kiểu đang kể cho tỷ tỷ nghe cảnh tượng nàng vừa cùng Thác Bạt Hoằng đấu trí đấu dũng “sau khi ta nói xong những lời kia, tất cả mọi người đều kinh ngạc đến ngây người, nhất là Thác Bạt Hoằng, haha, tỷ tỷ không biết đâu, rất buồn cười nha. Có điều tên kia rất đa nghi, như vậy mà còn chưa tin lời ta, cho nên ta dứt khoát cầu hoàng báp hụ tứ hôn. Hoàng bá phụ và phụ vương cũng phối hợp với ta, đầu tiên không  chịu không ý, cho đến sau này ta…ngươi đoàn xem ta làm thế nào?” nàng mặt mày hớn hở, đắc ý giơ cằm lên “ta lập tức ngồi bệt xuống, khóc rống lên. Khóc thật nha, nước mắt thật nhiều ah”

Nhìn vẻ mặt đắc ý cầu được khen ngợi của nàng, Tiêu Minh Yên không biết phải nói gì

“Hoàng bá phụ và phụ vương sợ cuống cuồng, vội đáp ứng hôn sự. Thác Bạt Hoằng cuối cùng cũng hết hi vọng, ngậm miệng” Tiêu Minh Kiểu nói xong ôm cánh tay tỷ tỷ, cười hì hì “a tỷ, cho nên hai tháng sau ta sẽ thành thân, ngươi phải tranh thủ thời gian mà đau ta nha”

Tiêu Minh Yên vừa bực vừa buồn cười nhưng biết việc đã đến nước này, nhiều lời cũng vô ích liền đưa tay nhéo mặt nàng “thế này đủ đau chưa?”

Tiêu Minh Kiểu gào khóc, hay tỷ muội nháo thành một đoàn

Lúc này có nha hoàn đến bẩm báo, nói là Gia Nhu công chúa đến

“Sao nàng lại đến đây?” Tiêu Minh Kiểu vừa nghe liền ngóc đầu hỏi

Tiêu Minh Yên giúp nàng sửa sang đầu tóc rối bời, phân phân nha hoàn kia “mời nàng ở ngoại đường chờ một lát, ta qua ngay”

“Dạ” nha hoàn lĩnh mệnh mà đi

Tiêu Minh Kiểu có chút buồn bực “a tỷ, ngươi không kinh ngạc chút nào?chẳng lẽ ngươi đã sớm biết nàng sẽ tới tìm ngươi?”

Tiêu Minh Yên cười nhạt, mỉa mai “hôm qua Gia Nhu làm Khang Hoa bị thương khiến Triệu Thừa An tức giận nói muốn yêu cầu hoàng bá phụ thu hồi ý chỉ tứ hôn. Nàng tới tìm ta hẳn là sợ, muốn ta giúp nàng kéo trái tim của Triệu Thừa An đang nghiêng về phía Khang Hoa về chỗ nàng”

A tỷ nàng vất vả lắm mới quên được tên khốn kiếp họ Triệu kia, Gia Nhu lại tới chọc lên vết sẹo của nàng. Tiêu Minh Kiểu lập tức nhảy dựng lên ‘dựa vào cái gì mà ngươi phải giúp nàng, bảo nàng cút đi”

Tiêu Minh Yên lại lắc đầu “cứ gặp mặt thử đi, đi thôi’

Tiêu Minh Kiểu mất hứng bĩu môi “a tỷ, bọn họ và ngươi đã không còn quan hệ, cứ để bọn họ chó cắn chó không tốt hơn sao?”

“Nhưng lúc này Gia Nhu chỉ là cắn Khang Hoa nha”Tiêu Minh Yên ôn nhu thở dài “huống chi chuyện kia sớm muộn gì cũng phải kết thúc triệt để, hiện tại xem ra cũng đã đến lúc”. Phải nhìn thấy người tổn thương nàng gặp báo ứng, nàng mới có thể triệt để buông xuống, lần nữa bắt đầu cuộc sống mới

Tiêu Minh Kiểu giờ mới hiểu tất cả đều nằm trong dự liệu của tỷ tỷ, thậm chí có thể nói nàng vẫn luôn chờ một ngày này đến. Tiểu cô nương suy nghĩ một chút, không nói thêm gì, theo tỷ tỷ ra ngoài

Gia Nhu công chúa mặt mũi hốc hác, vừa nhìn thấy Tiêu Minh Yên liền lập tức đứng dậy “An Vinh

tỷ tỷ, ngươi giúp ta một chút được không? Triệu nhị ca nói…hắn sau này không muốn gặp ta nữa, ô ô”

Xem ra là thật thương tâm. Gia Nhu công chúa trước giờ kiêu ngạo khoe khoang, lúc này chưa nói hết câu đã bụm mặt khóc lớn tiếng
Tiêu Minh Kiểu không hiểu, vì tiện nhân chân trong chân ngoài mà biến mình thành bộ dáng này, đáng giá sao?

Tiêu Minh Yên cũng thấy thương cảm nhưng không nhiều lời, chỉ đem thứ trong tay mình giao cho Gia Nhu, mượn tay nàng cho Triệu Thừa An và Khang Hoa một kích cuối cùng

Hôm sau, Triệu Thừa An thần sắc tiều tụy, mặt mũi tràn đầy mệt mỏi đến hỏi nàng “ngày đó người thiết kế hủy trong sạch của ngươi là…Cẩn Linh?”

Tiêu Minh Yên nhìn hắn, ánh mắt hờ hững như nhìn người không quen biết “phải”

Triệu Thừa An hai tay nắm chặt, hồi lâu mới hít sâu một hơi “ngươi…chứng cớ trong tay Gia Nhu đều là thật?”

Tiêu Minh Yên nhìn hắn, gật đầu “phải”

Nàng nói dối, những chứng cớ kia đều do nàng tạo ra, chỉ cần điều tra một chút là sẽ tìm được sơ hở. Có điều chứng cớ dù là giả thì sự tình lại là thật, bị người trong lòng chất vấn, Khang Hoa có thể vững như bàn thạch sao? chân tướng gì cũng sẽ lộ ra hết thôi

Triệu Thừa An dù do dự thiếu quyết đoán nhưng không phải là kẻ ngu “nếu đã là thật, ngươi vì cái gì…vì cái gì không nói với Hoàng thượng, thỉnh cầu hắn làm chủ cho ngươi?”

Nhìn thần sắc khó coi của Triệu Thừa An, Tiêu Minh Yên mỉm cười đáp “vì ta cảm thấy giữ lại những chứng cớ này, đợi nàng hao hết tâm tư có được tâm của ngươi, chờ ngươi cũng thực sự yêu nàng sau đó mới đưa ra, hiệu quả sẽ tốt hơn”

Triệu Thừa An như bị sét đánh, nhất thời không nói nên lời

Rất lâu, hắn mới tràn đầy thống khổ nhìn nàng, lẩm bẩm “ngươi trước giờ đều không phải là người nhẫn tâm như vậy. Là ta khiến ngươi thương tâm, ngươi mới…Minh Yên, ngươi không chỉ hận Cẩn Linh cũng hận cả ta sao?’

Tiêu Minh Yên sững sờ, không nghĩ tới hắn sẽ có phản ứng như thế. Nàng ngẩng đầu nhìn trời, hồi lâu mới nén lại cảm giác chua xót nơi chop mũi, nhẹ giọng nói “đúng vậy. Nếu không phải ngươi chân trong chân ngoài, cho Khang Hoa hi vọng, nàng sao dám nảy sinh ý nghĩa xằng bậy, lập bẫy hại ta? ta có rất nhiều cách để trả thù Khang Hoa, nhưng so với nàng, ta càng muốn nhìn thấy ngươi thống khổ hơn, bở vì…Triệu Thừa An, ngươi phụ ta”

Triệu Thừa An vụt lui ra sau một bước “ta không có ý phụ ngươi. Ta chỉ là ….”

“Chỉ là không đành lòng cự tuyệt tâm ý của cô nương khác mà thôi” Tiêu Minh Yên nở nụ cười, đè xuống dòng lệ trong mắt, quay đầu nhìn hắn “có điều là gì cũng không quan trọng nữa, hiện tại, ta đã không còn thích ngươi”

Thấy nàng đột nhiên trầm tĩnh lại, trong lòng Triệu Thừa An chợt cảm thấy mất đi thứ rất quan trọng trong cuộc đời mình, hắn theo bản năng đưa tay nắm tay nàng, lại thấy trước mắt chợt lóe lên, một người cao lớn cường tráng, mặt mày hung thần ác sát đem cô nương xinh đẹp nhu nhược bảo hộ ở sau lưng mình

“Ngươi không sao chứ?”

Tiêu Minh Yên ngẩng đầu nhìn Tiết Phong, đột nhiên nói “ngày mai đến nhà ta cầu hôn?”

Trong mắt nàng có đau thương nhưng nhiều hơn là thoải mái, Tiết Phong cảm thấy ngực rung động, như đang nằm mơ, hồi lâu mới nghe được tiếng hừ hừ bất mãn của Tiêu Minh Kiểu ở cách đó không xa liền lấy lại tinh thần, lắp bắp nói ‘được, được. Ta…không, hôm nay, ta lập tức…về nhà chuẩn bị. Ngươi chờ ta, chờ ta. Ta lập tức đi chuẩn bị ngay” nói xong liền co cẳng chạy ra ngoài, vì chạy quá nhanh mà vô ý vấp phải bậc tháng, suýt nữa thì té

Tiêu Minh Yên không đành lòng nhìn, quay đầu, ánh mắt thoáng nhìn vẻ mặt cười ngây ngô của hắn lại nhịn không được mà cười thành tiếng, cảm thấy mọi buồn bã đều biến mất không tăm tính. Nàng cúi đầu nghĩ, gã cho một người như vậy chắc sẽ rất vui?

Triệu Thừa An hoàn toàn bị xem nhẹ, hồn bay phách lạc nhìn nàng, rất lâu sau, hai mắt ửng đỏ, xoay người đi

Hối hận sao? rất hối hận

Động tác của Tiết Phong rất nhanh, ngay chiều hôm đó đã nhờ người đến cầu hôn, Phúc vương do dự một lát liền đáp ứng, sau đó vào cung cầu thánh chỉ tứ hôn để tăng thêm thể diện cho khuê nữ

Tiêu Minh Yên vốn muốn định hôn kỳ vào năm sau nhưng Tiết Phong đã đỏ tai bày tỏ “tỷ tỷ sao có thể xuất giá muộn hơn muội muội, hay là..chúng ta thành thân cùng ngày với Vệ Cảnh và Kiểu Kiểu đi?”

Nhìn bộ dáng gấp gáp của hắn, Phúc vương và Tiêu Minh Kiểu vô cùng khó chịu, nhất trí bày tỏ ‘hay là hai năm sau hãy thành thân đi, dù sao chúng ta cũng không gấp”

Tiết Phong: các ngươi không gấp nhưng ta gấp ah

Tiêu Minh Yên nhìn hắn nghẹn đến mặt mày đỏ bừng, nén cười nói với phụ vương và muội muội “cùng một ngày thì cùng một ngày, tuy hơi vội nhưng cũng không phải chuẩn bị không kịp, dù sao đồ cưới của ta cũng đã sớm chuẩn bị xong”

Thê tử đau lòng hắn? Tiết Phong cảm thấy mỹ mãn, miệng cười đến sắp đến tận tai

Tiêu Minh Kiểu cảm thấy hắn cực kỳ chướng mắt, giơ quả đấm uy hiếp “sau này nếu dám bắt nạt a tỷ ta, ta phế ngươi, biết chưa?”

Tiết Phong gần như chỉ tay lên trời thế, Tiêu Minh Kiểu mới buông tha cho hắn, đi tìm Vệ Cảnh

Tiêu Minh Kiểu cảm thấy hắn chướng mắt cực kỳ, bóp quả đấm nhỏ uy hiếp nói: “Về sau nếu là dám bắt nạt ta a tỷ, phế, phế đi ngươi, biết rõ không!”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện