Quận Chúa Thỉnh Tỉnh Táo

Chương 48


trước sau

48

Khi Tiêu Minh Kiểu đến, Vệ Cảnh đang đọc sách trong nhà thủy tạ bên hồ sen.

Ngay trong đêm thánh chỉ tứ hôn đến, Định Quốc công liền lên tiếng để Vệ Cảnh chuyển về chỗ ở trước kia là Ninh An cư, cũng cảnh cáo Cát thị sau này không được khắt khe với hắn. Cát thị đương nhiên không muốn nhưng nàng lại không dám không nghe lời trượng phu, càng không có gan đối nghịch cùng hoàng thất, đành phải đáp ứng

Ninh An cư lịch sự tao nhã, cảnh đẹp như tranh, là chỗ ở mà tổ mẫu đã qua đời của Vệ Cảnh cũng chính là lão phu nhân Định Quốc công phủ tự tay bố trí cho trưởng tôn bảo bối, rất thích hợp để dưỡng bệnh. Tiêu Minh Kiểu dù thấy Định Quốc công lãnh khốc vô tình nhưng vẫn khá hài lòng với thái độ thức thời của hắn, lại thấy Vệ Cảnh sau khi chuyển về Ninh An cư, sắc mặt tốt hơn, tâm tình của nàng cũng tốt theo.

“Vệ Cảnh, Vệ Cảnh, ngươi lại đang đọc sách nha?”

Ngẩng đầu liền thấy tiểu cô nương xiêm y đỏ nhạt như một đóa hoa chạy tới, ánh mắt Vệ Cảnh nhu hòa, đặt cuốn sách trên tay xuống, cười nói với nàng “Quận chúa”

“Đừng kêu quận chúa , gọi ta Kiểu Kiểu đi, chúng ta cũng đã đính hôn, phải diễn như thật mới được”Tiêu Minh Kiểu ngồi xuống cạnh hắn, nói cho hắn biết tin Tiết Phong và Tiêu Minh Yên sẽ thành thân cùng một ngày với bọn họ, sau đó nhìn chung quanh, thích ý thở dài “cảnh sắc không tệ”

“Quận…” Vệ Cảnh cong môi nhìn nàng “Kiểu Kiểu thích nơi này không?”

‘Thích, có hoa có chim, có sông có núi, còn có tiểu mỹ nhân như ngươi nha” câu nói sau chỉ là thuận miệng, nói xong Tiêu Minh Kiểu mới phát hiện mình đang đùa giỡn người ta nhưng hai người quen thân như vậy, nàng không hề thấy thẹn thùng còn dứt khoát nhấc chân đặt lên ghế đá, bày ra tư thế như tiểu lưu manh trên phố ‘đến, tiểu mỹ nhân, cười cho đại gia xem một cái. Cười đẹp, đại gia sẽ có thưởng”

Vệ Cảnh nhìn nàng, cười rộ lên “như thế này sao?”

Hắn vốn tuấn tú, mấy ngày nay khí sắc tốt lên, khi cười rộ lên cực kỳ đẹp mắt. Tiêu Minh Kiểu nhìn hắn chăm chăm, vỗ đùi nói ‘đẹp mắt, có thưởng”

Vệ Cảnh nhịn không được cười thành tiếng, hồi lâu vươn tay hỏi ‘thưởng đâu?”

Tiểu cô nương đang trầm mê trong sắc đẹp lấy lại tinh thần, nhìn chung quanh, sau đó chạy đi hái một đóa hỏ nhỏ màu đỏ đưa cho hắn “thưởng ngươi một đóa hoa nhỏ”

“Cảm ơn’ Vệ Cảnh buồn cười nhìn nàng, đột nhiên đứng dậy, đi đến phía sau nàng, nói ‘cúi đầu”

Tiêu Minh Kiểu sững sờ “Làm cái gì?”

Miệng thì hỏi nhưng đầu lại không tự chủ mà cúi thấp xuống, Vệ Cảnh đưa tay cắm đóa hoa nhỏ kia lên búi tóc đen như mực của nàng “kiều hoa phải xứng với tiểu mỹ nhân thực sự”

Thanh âm trầm thấp thuần hậu từ sau tai truyền đến, kèm theo là hơi thở xa lạ nóng rực, Tiêu Minh Kiểu nghe được mà toàn thân có chút tê dại khó hiểu, lại mất tự nhiên. Cũng may lúc này Tần Vu đến, nàng vội tiến lên hỏi ‘Tần Vu, ngươi tới…biểu ca? ngươi đã trở về rồi?”

Sau lưng lục y thiếu nữ là thiếu niên mặc phấn bào, hai mắt hoa đào câu người, cũng chính là Thu Linh đã nhiều ngày không thấy

‘Biểu muội…”nhìn tiểu cô nương xinh đẹp đáng yêu trước mặt, lại nhớ tới một màn thiếu niên kia cài trâm hoa cho nàng vừa rồi, hắn bỗng dưng muốn khóc.

Mấy ngày nay hắn không ở kinh thành, vừa trở về, định đi gặp biểu muội mà mình tâm tâm niệm niệm lại nghe được tin nàng và Vệ Cảnh được Long Đức đế tứ hôn, cảm giác như sấm sét giữa trời quang. Hắn kinh ngạc, nhất định không tin, nhất quyết muốn chứng thực nhưng vừa vào cửa đã bị tình cảnh vừa rồi đả kích thật mạnh,

cảm thấy lão thiên gia thật là ác

Tần Vu lại đã quen, chỉ thực hộp trong tay hỏi ‘ta đã làm bánh hoa đào, Quận chúa muốn nếm thử không?” có người ngoài nên nàng không lộ ra bản tính, tươi cười ôn nhu thân thiết

“Được đó” Tiêu Minh Kiểu cao hứng gật đầu, thấy Thu Linh vẫn đứng yên, có chút buồn bực ‘biểu ca, ăn bánh hoa đào đi, tay nghề của Tần Vu rất tốt nha”

Thu Linh phục hồi tinh thần, không chết tâm mà kéo Tiêu Minh Kiểu qua một bên, nhỏ giọng hỏi ‘ngươi…thực sự đính hôn với Vệ Cảnh?”

“Đúng vậy, ngươi còn chưa biết?”

Thu Linh suýt chút nữa khóc thành tiếng, gian nan hỏi “vì sao? sao đột nhiên lại…”

Chuyện giả thành thân càng ít người biết càng tốt nên Tiêu Minh Kiểu chỉ cười nói “vì cái gì? đương nhiên là vì ta thích hắn rồi”

Thu Linh triệt để tan nát cõi lòng. Hắn chỉ mới đi mấy ngày thôi mà, ông trời đúng là phụ hắn

Cách đó không xa vang lên thanh âm của Vệ Cảnh “Kiểu Kiểu, sao lại đứng đó, mau mời biểu ca lại đây ngồi đi”

Thu Linh “…”. Kiểu Kiểu là ngươi có thể gọi sao?còn nữa, biểu ca cái đầu ngươi, lão tử nhỏ hơn ngươi

Thu Linh tan nát cõi lòng muốn tìm một chỗ không người khóc lớn một trận, giận tím mặt, quay đầu, khí thế lẫm liệt đi vào trong đình. Sau đó…ầm…vì không nhìn đường mà té chổng vó

Thu Linh triệt để tuyệt vọng. Hắn không bị thương chỉ là xiêm y bị bẩn, Vệ Cảnh liền bảo Tần Vu đưa hắn đến phòng khách sửa sang một chút

“Hay là ta cũng đi cùng”Tiêu Minh Kiểu cảm thấy biểu ca hôm nay có chút kỳ lạ, muốn đi hỏi xem hắn thế nào nhưng còn chưa nói xong, thanh niên sau lưng đã đột nhiên ho khan, tựa như rất không thoải mái. Nàng liền nóng nảy, vội rót chén nước chạy tới, đồng thời xua tay nói với biểu ca mình ‘thay quần áo xong nhớ trở lại ăn bánh hoa đào nha”

Thu Linh cảm thấy lệ rơi thành sông, hai mắt vô tình đi theo Tần Vu

Tần Vu trước giờ giỏi nhất là quan sát sắc mặt người khác, đương nhiên biết được Thu Linh là thế nào, thấy hắn mất hồn mất vía liền lấy trong tay áo ra một khối đường đưa cho hắn “lúc không vui, ăn đồ ngọt sẽ tốt hơn nhiều”

Đây là biểu ca của Quận chúa, xem ra Quận chúa cũng rất quan tâm hắn, nàng muốn ôm bắp đùi Quận chúa, đương nhiên không dám chậm trễ hắn

Thu Linh sững sờ, sâu kín nhìn nàng “ngươi là ai?”

Tần Vu tươi cười thân thiết “ta họ Tần, là biểu muội bà con xa của Thế tử”

“Ngươi chính là Tần gia biểu cô nương muốn gả cho Vệ Cảnh?” Thu Linh quay đầu nhìn nàng, hai mắt vốn ảm đạm chợt bừng lên ‘có rượu không?’

Tần Vu không hiểu ‘có, nhưng mà công tử muốn làm gì?”

“Ta thích Kiểu Kiểu, ngươi thích Vệ Cảnh, giờ hai bọn họ lại sắp thành thân, hai chúng ta thì thất tình, cho nên…”Thu Linh dùng ánh mắt đồng bệnh tương liên nhìn nàng “cùng là người luân lạc nơi chân trời, gặp nhau cần gì phải là từng quen nhau, chúng ta nhất túy giải thiên sầu đi”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện