Quận Chúa Thỉnh Tỉnh Táo

Chương 49


trước sau

49

Tiểu cô nương không cần mượn rượi giải sầu ngây ngốc nhìn nam nhân phản ứng kỳ lạ trước mặt, hồi lâu mới nói “công tử hiểu lầm, ta đối với biểu ca…”

“Ta hiểu, thánh chỉ đã hạ, kết cục đã định, chúng ta…”Thu Linh không đợi nàng nói xong, mặt mũi đau thương cướp lời “chúng ta cũng không nên quấy rầy bọn họ”

Tần Vu: “…”

“Nhưng mà ta không cam lòng. Vệ Cảnh không biết chơi như ta, không có thân thể tốt như ta, không trẻ tuổi như ta, cũng không lớn lên…”cái này không tính, nam nhân lớn lên dễ nhìn cũng không tính là gì. Thu Linh buồn bực, mắt hoa đào cũng sắp biến thành mắt cá chết ‘ta và Kiểu Kiểu là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, chúng ta hợp tính, hai bên đều hiểu rõ, vì cái gì nàng lại thích cái tên Vệ Cảnh cả ngày nằm trên giường, cái gì cũng không biết?” lão thiên thật bất công

Tần Vu nhủ thầm: vì ngươi không lòng dạ không sâu như hắn, không có thủ đoạn cao như hắn, không có hành động nhanh lẹ như hắn, cũng không có bộ dáng tuấn mỹ như hắn, nhưng ngoài mặt vẫn duy trì nụ cười thân thiết, không lên tiếng. Nàng không có kinh nghiệm trong chuyện tình cảm nên không hiểu được tâm tình của Thu Linh, vì thế không biết nên nói gì

Thu Linh lại cho rằng sự trầm mặc của nàng chính là khổ đến không thể nói nên lời, còn nụ cười kia chính là cười gượng vì quá đau lòng. Hắn thở dài, lại nói ‘càng nói càng tức, vẫn nên đi uống rượu đi, ở đây không tiện, chúng ta đến tửu lâu uống”

Tần Vu khóe miệng co rút “nam nữ khác biệt, như vậy không tiện lắm, công tử vẫn nên ăn đường tiêu sầu đi’ nói xong đưa viên đường trong tay cho Thu Linh

Lúc này Thu Linh mới nhớ ra người trước mặt không phải là biểu muội có thể cùng mình phóng túng khắp nơi, lập tức lại thấy thương tâm nhưng thấy Tần Vu vẫn chìa viên đường ra trước mặt mình, lại nghĩ nàng cũng không dễ dàng gì, vì thế cầm lấy viên đường cho vào miệng

Ngọt mà không ngấy, hương thơm tràn lan, nuốt viên đường này như có thể nuốt trôi mọi khổ sở, hắn vô thức lẩm bẩm “đường này ăn rất ngon”

Một lượng bạc có bảy khối, không ngon mới lạ

Tần Vu thích ăn đường nhất nhưng vì không được sủng ái mà túi không tiền, lúc này ruột đau như cắt

“Cái này cho ngươi”

Nàng hoàn hồn, thấy Thu Linh đưa cho mình một hộp gỗ lim tinh xảo, có chút sững sờ ‘đây là…”

“Đồ chơi nhỏ bên ngoài, sẽ không ảnh hưởng tới danh tiếng của ngươi, coi như đổi đường của ngươi đi” nói xong ỉu xìu rời đi ‘giúp ta nói với Kiểu Kiểu một tiếng, ta có việc, đi trước”

Khi Tần Vu có phản ứng thì hắn đã đi xa, mở cái hộp kia thì thấy là mấy tiểu động vật chế tác tinh xảo, sống động. Rất đáng yêu, nhưng hẳn là hắn vốn muốn đưa cho Quận chúa ah…

Tần Vu nghĩ nghĩ, quay lại, đưa cái hộp cho Tiêu Minh Kiểu “Thu công tử nói hắn có việc gấp nên đi trước, đây là lễ vật hắn mua từ bên ngoài về, nhờ ta chuyển cho Quận chúa”

Tiêu Minh Kiểu mở hộp, vừa nhìn thấy liền rất thích, rời khỏi Định Quốc công phủ liền đi đến Tả tướng phủ nói lời cảm ơn

Thu Linh không ngờ Tần Vu lại làm vậy nhưng thấy tiểu cô nương trước mặt cười tít mắt, chua xót trong lòng hắn có chút thỏa mãn. Trong cái hộp này cất chứa tâm ý của hắn, dù nàng không biết, có lẽ sau này cũng không nhưng chỉ cần nàng vui vẻ, cũng không uổng công h8a1n

Đảo mắt đã đến ngày giỗ của Phúc vương phi.

Lăng mộ của Phúc vương phi ở phía đông ngoại thành, cách kinh thành hơi xa, vì thế mới sáng sớm, Phúc vương cùng các con cháu đã xuất phát. Đi được nửa đường, tiểu béo Tiêu Lâm Chu muốn đi tiểu, vừa lúc mọi người cũng mệt mỏi nên Phúc vương hạ lệnh dừng lại nghỉ ngơi

Mọi người xuống xe, Tiêu Trường Quy ôm nhi tử đến cánh rừng ven đường đi tiểu

Tiêu Minh Kiểu thấy cách đó không xa có một vùng hoa dại rộng lớn, tâm huyết dâng trào liền nói với tỷ tỷ ‘chúng ta hái ít hoa mang đến cho mẫu phi đi?”

Tiêu Minh Yên thấy hoa dại đủ màu sắc, cực kỳ tươi tốt cũng gật đầu “cũng được”

Tiêu Minh Kiểu tâm tình tốt, chạy tới, nào ngờ vừa duỗi tay liền bị vật gì đó đâm trúng. Mới đầu nàng không chú ý, hơn nữa cũng không thấy đau, lại không ngờ chỉ một lát sau, chỗ bị đâm trúng trở nên đau rát, sưng phồng lên rất nhanh. Nàng nhịn không được kêu lên ‘a tỷ, hình như tay ta bị trúng độc?”

“Cái gì?” Tiêu Minh Yên sợ hết hồn, vừa nhìn thấy tay của muội liền biến sắc mặt, đang tính gọi người, đã nghe sau lưng truyền đến thanh âm khàn đục khô khốc ‘cắn nát hoa nhỏ màu vàng kia thoa lên miệng vết thương, lập tức sẽ không có việc gì”

Tiêu Minh Yên vội quay đầu nhìn lại, thấy là một nữ tử  mặc bạch

y, dung mạo thanh lệ. Nàng có chút kinh ngạc, vừa rồi thanh âm kia, nàng còn tưởng là một lão bà

“Ngươi là tỷ tỷ của Linh Đang cô nương” Tiêu Minh Kiểu lên tiếng hỏi, thấy bạch y nữ tử gật đầu liền hiếu kỳ hỏi tiếp” Linh Đang cô nương đâu?sao không đi cùng ngươi?”

Bạch y nữ tử cười nhạt đáp “nàng đến bờ sông rửa tay, ta ở đây chờ nàng’

“Thì ra là vậy” thấy nàng mang theo hành lý, Tiêu Minh Kiểu lại nói ‘trước đây Linh Đang cô nương từng đến cáo biệt ta, không ngờ lại có duyên gặp gỡ ở đây” nói xong vội giải thích với tỷ tỷ của mình về thân phận của bạch y nữ tử

Nghe nói nàng là ân nhân cứu mạng của phu thê Ninh vương, đề phòng trong lòng Tiêu Minh Yên liền giảm hắn, gật đầu, đang muốn nói chuyện thì thấy bạch y nữ tử vươn tay hái một đóa hoa màu vàng ,bóp nát, sau đó thoa lên miệng vết thương trên tay Tiêu Minh Kiểu

Tiêu Minh Kiểu không ngờ nàng làm việc trực tiếp như thế nhưng có lẽ vì ánh mắt của nàng ta rất chuyên tâm, khiến nàng không có cảm giác bị mạo phạm, còn hiếu kỳ nói ‘Linh Đang tỷ tỷ, ngươi biết y thuật sao?”

Bạch y nữ tử hai tay khựng lại, ngữ khí bình thản ‘chỉ hiểu chút ít”

Tiêu Minh Yên cũng không nghĩ nhiều, chỉ nhìn vết thương của muội muội, hỏi “cảm giác thế nào?”

Đau rát giảm hẳn, Tiêu Minh Kiểu hai mắt sáng lên, vui vẻ nói ‘không còn đau nữa”

“Một chút nữa sẽ hết sưng”

Hai tỷ muội vội cảm ơn bạch y nữ tử, Linh Đang cũng quay trở lại, nhìn thấy hai tỷ muội Tiêu Minh Kiểu, rất là kinh ngạc nhưng vẫn nhanh chóng tiến lên chào hỏi. Có điều không biết có phải ảo giác hay không, mà Tiêu Minh Kiểu cảm thấy tươi cười của nàng có chút miễn cưỡng

Đúng lúc này, cách đó không xa truyền đến thanh âm của tiểu béo ‘đại cô cô, tiểu cô cô, mau trở lại, chúng ta phải đi ah”

Linh Đang cũng quay đầu nói với bạch y nữ tử “a tỷ, chúng ta cũng nên lên đường”

Bạch y nữ tử gật đầu, cáo từ tỷ muội Tiêu Minh Yên nhưng khi xoay người, không hiểu sao trong lòng chấn động một cái, không khống chế mà nhìn về phía thanh âm truyền đến. Nàng không thích xen vào việc của người khác, bình thường gặp tình huống thế này đã sớm rời đi. Linh Đang thấy vậy cũng sững sờ, còn chưa có phản ứng, bạch y nữ tử đã toàn thân cứng đờ, hai mắt mở thật to

“Có thật nhiều hoa nha. Phụ thân, chúng ta hai một ít cho tổ mẫu được không?”

‘Được”

Đó là một tiểu nam hài phấn điêu ngọc mài, béo ụt ịt, ước chừng bốn, năm tuổi, bộ dáng hoạt bát hiếu động. Nam nhân đi sau hắn mặc hắc bào, bộ dáng tuấn tú chỉ là có vẻ trong trẻo lạnh lùng, nhìn như cự người ngoài ngàn dặm

Nhìn gương mặt quen thuộc mà xa lạ, trong lòng Mộc Linh Lung như có sóng to gió lớn, ngơ ngác đứng đó, cảm thấy như tỉnh như mơ. Nàng không biết đám người Tiêu Minh Kiểu đi lúc nào, đợi khi nàng bừng tỉnh thì trước mắt chỉ còn một mình muội muội Mộc Linh Đang

Cảnh xuân nắng ấm,hương hoa thoang thoảng nhưng tứ chi của Mộc Linh Lung lại lạnh cóng, tâm như chìm vào đáy cốc. Nàng mờ mịt quay đầu hỏi muội muội đang lo lắng nhìn mình, hồi lâu mới run rẩy nói ‘Tiểu Thất, là hắn”

Mộc Linh Đang trong lòng trầm xuống

‘Còn đứa bé kia nữa” nước mắt tràn mi, cổ họng Mộc Linh Lung lại khô khốc, không phát ra được thanh âm nào

Đó là Chu Chu của nàng, là hài nhi nàng mang thai mười tháng sinh ra, nàng không biết bộ dáng hắn lớn lên nhưng nàn g có thể khẳng định, đó chính là Chu Chu của nàng. Nàng rốt cuộc cũng đã tìm được hắn

Mộc Linh Đang cúi đầu, đáy mắt âm trầm, hồi lâu mới bóp lòng bàn tay, thấp giọng nói “chúc mừng a tỷ, tìm kiếm nhiều năm rốt cuộc cũng đã đạt được ước muốn”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện