Quận Chúa Thỉnh Tỉnh Táo

Chương 50


trước sau

50

Tiêu Minh Kiểu không biết tỷ muội Mộc gia đã vòng trở lại kinh thành, lúc này nàng đang quỳ trước mộ Phú vương phi, vừa đốt đồ cho nàng vừa tán gẫu chuyện trong nhà

“Dù a tỷ uổng phí chờ Triệu Thừa An bốn năm nhưng lãng phí thời gian vẫn tốt hơn là đến khi gả đi mới phát hiện ra đối phương không phải là người tốt, đúng không mẫu phi?còn Tiết Phong kia, dù bề ngoài tục tằn một chút, tính cách ngây ngô một chút nhưng làm người không tệ, đối với a tỷ cũng rất chuyên tâm. Đương nhiên nếu sau này hắn dám đối với a tỷ không tốt, hừ hừ mẫu phi mau nhìn bao tải này đi, ngày đó ta dạy dỗ Triệu Thừa An cũng là cầm cái bao tải này chụp lên đầu hắn, rồi đè hắn xuống đất đánh một trận. Hắn bị ta đánh mặt mũi bầm dập nhưng đến giờ còn chưa biết người động thủ là ai, hi hi, có phải ra rất lợi hại không? Trong nhà còn rất nhiều bao tải thế này, nếu Tiết Phong dám khi dễ a tỷ, ta chắc chắn sẽ không buông tha cho hắn, nên mẫu phi cứ yên tâm đi. Còn ta, ngươi cũng không cần lo lắng, Vệ Cảnh rất tốt, hai ta lại quan hệ thân thiết, hắn chắc chắn sẽ không bắt nạt ta, hơn nữa hắn có muốn bặt nạt ta cũng không được ah, ta lợi hại hơn hắn nhiều…”

Tiểu cô nương nói thao thao bất tuyệt, tiểu béo Tiêu Lâm Chu ở bên cạnh nhịn không được, ôm gói đồ của mình, sốt ruột nói ‘tiểu cô cô, đến lượt ta nói chuyện cùng tổ mẫu rồi”Tiểu cô cô còn nói nữa sẽ nói luôn cả thời gian mà hắn nói chuyện cùng tổ mẫu ah

Tiêu Minh Kiểu đang nói vui vẻ lại bị cắt đứt, mất hứng, xoay người nhéo mặt tiểu béo con, nhỏ giọng uy hiếp “ta còn chưa nói xong nha, qua một bên chơi đi, nếu không về nhà không cho ngươi ăn thịt”

Tiểu béo con trừng mắt nhìn nàng, sau đó quay đầu về phía bia mộ, hét lớn ‘tổ mẫu, tổ mẫu. Tiểu cô cô nói không cho ta ăn thịt. Tiểu cô cô không thương Chu Chu. Tổ mẫu, Chu Chu thật đau lòng nha”

Tiêu Minh Kiểu: “…”

Lời này làm kinh động đến Tiêu Trường Quy đang ngẩn người ở bên cạnh, hắn quay đầu nhìn nhi tử lại nhìn muội muội, sau đó đưa tay vỗ đầu muội muội, nói thật chậm ‘Kiểu Kiểu ngoan, nên đối tốt với Chu Chu”

Tiêu Minh Kiểu nháy mắt “ta đối tốt với Chu Chu, a huynh sẽ đối tốt với ta?”

Tiêu Trường Quy nhìn nàng, hồi lâu gật đầu “được”

Tiểu cô nương vui vẻ đứng lên, khoác tay huynh trưởng, cười hì hì ‘vậy a huynh nói Kiểu Kiểu tiểu tiên nữ cho ta nghe đi”

Tiêu Trường Quy khẽ nghiêng đầu, tựa hồ như không hiểu những lời này nhưng nhìn ánh mắt sáng ngời của muội muội, hắn vẫn khó từ chối, từng câu từng chữ nói ‘Kiểu Kiểu là tiểu tiên nữ”

“Haha, phụ vương, a tỷ, các ngươi nghe không, a huynh khen ta là tiểu tiên nữ nha”

Tiêu Minh Yên khóe miệng co rụt, vậy là khen đó hả?

Phúc vương cũng bó tay với tiểu nhi nữ da mặt dày, gượng cười hai tiếng, miễn cưỡng cho nàng ánh mắt khen ngợi

Tiêu Minh Kiểu vừa lòng thỏa mãn, chờ tiểu béo chất tử cùng a huynh, a tỷ lần lượt nói chuyện với mẫu phi xong, liền gọi bọn họ đến bên dòng suối nhỏ chơi đùa

Còn lại một mình Phúc vương ánh mắt ôn nhu nhìn theo bọn họ, sau đó quay đầu cười nói với bia mộ lạnh băng “A La, ta nhớ ngươi”

Ba huynh muội cùng tiểu béo chơi đến phi thường cao hứng, đến khi Phúc vương nói chuyện với thê tử xong thì cũng đã đến trưa. Mọi người ăn bữa trưa đơn giản trên xe ngựa rồi lên đường về nhà.

Thấy Phúc vương hai mắt ửng đỏ, Tiêu Minh Kiểu và tỷ tỷ liếc nhìn nhau, không lên tiếng. Nàng biết hắn tưởng niệm thê tử cũng không bỏ được và a tỷ. Cũng may nàng sẽ không bao lâu mà hòa ly về nhà, nếu không không biết béo lão cha khóc đến thành cái dạng gì nữa. Nghĩ như thế, nàng liền đem kế hoạch thành thân nửa năm rồi hòa ly rút ngắn lại còn ba tháng

Xe ngựa đang đi được nửa đường liền dừng lại

Tiêu Minh Kiểu giật mình tỉnh giấc, vén rèm xe nhìn ra ngoài, phát hiện phía trước có hai chiếc xe ngựa dừng lại, chặn ngang con đường vốn không rộng rãi gì.

Tiêu Minh Yên cũng ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài, sau đó phân phó “người đến, đi xe xảy ra chuyện gì”

Thị vệ lĩnh mệnh mà đi, lát theo mang theo mộ thanh niên quần áo phú quý, khí thế bức người

“Gặp qua Phúc vương thúc. Thật xin lỗi, bánh xe ngựa của ta đột nhiên bị hư, hạ nhân đang gấp rút sửa, e là phải làm phiền mọi người chờ một  lát”

Tiêu Minh Kiểu vừa thấy Thành vương liền âm thầm liếc mắt, trong lòng tự nhủ oan gia ngõ hẹp

Phúc vương lại cười hơ hớ, thoải mái nói chuyện cùng Thành vương. Là chú cháu với nhau, dù vì tránh tị hiềm mà hắn không có lui tới nhiều với các vị hoàng tử thì ngoài mặt vẫn phải duy trì hài hòa. Huống chi Thành vương luôn ôn hòa có lễ với hắn, tuy rằng mục đích không thuần khiết nhưng có câu không đánh vào gương mặt đang tươi cười, Phúc vương đương nhiên cũng lấy lễ đối đãi.

Thời tiết rất nóng, xe ngựa lại dừng lại nên bên trong có chút khó chịu, hơn nữa một đường ngồi xe có chút mệt mỏi, mọi người liền xuống xe nghỉ ngơi

Tiêu Minh Kiểu không kiên nhẫn lá mặt lá trái với Thành vương, liền ôm tiểu béo cùng huynh trưởng, tỷ tỷ đi đến vên đường, không ngờ vừa đi vài bước liền nghe phía sau vang lên thanh âm ôn nhu dễ nghe “biểu ca, hình như bên kia có dòng suối, ta có thể đến xem không?”

Biểu ca?Tiêu Minh Kiểu vô thức quay đầu, phát hiện đó là một cô nương chừng mười sáu, mười bảy tuổi, làn da rất trắng, mái tóc đen tuyền, mắt ngọc mày ngài, khí chất mềm mại, cực kỳ xinh đẹp. Nàng mặc váy ngắn màu xanh nhạt, như khói xanh từ chân trời lượn lờ mà đến, xinh đẹp mông lung

Tiêu Minh Kiểu kinh sợ, vừa muốn nói gì đã nghe béo lão cha nhà mình khiếp sợ la lên “A La”

A La? Đó là tên mẫu phi nàng

Tiêu Minh Kiểu hoàn hồn, nghĩ tới bức họa mẫu phi treo trong thư

phòng phụ vương có bảy tám phần tương tự với cô nương này, trong lòng nảy sinh cảnh giác nồng đậm. Người giống người chẳng có gì lạ nhưng cô nương trước mặt có quan hệ với Thành vương, nàng không thể không nghĩ nhiều. Thực ra không cần nghĩ nhiều cũng hiểu, Thành vương để cho phụ vương nàng nhìn thấy cô nương giống mẫu phi nàng đơn giản là vì chưa từ bỏ ý định lôi kéo phụ vương nàng ủng hộ hắn mà thôi. Nàng lập tức nhíu mày, lo lắng phụ vương nhà mình bị mê hoặc

Tiêu Minh Yên cũng nghĩ đến điều này, nàng nhéo nhéo bàn tay Tiêu Minh Kiểu để trấn an, sau đó nhìn béo lão cha mặt mày tràn đầy ngạc nhiên mừng rỡ nhìn cô nương kia chăm chú, thấp giọng nhắc nhở “phụ vương, người thế nào?”

Phúc vương phục hồi tinh thần, hồi lâu mới khoát tay “ah, không có, không việc gì, ta chỉ là…đột nhiên nhớ ra còn có chút chuyện chưa nói với mẫu phi ngươi, cho nên…”

Nói thì nói thế nhưng ánh mắt không thể tự điều khiển mà nhìn vào gương mặt giống y như trong giấc mộng của hắn, không thể nào rời đi

Thành vương thấy thế, khóe môi cong lên đầy ý tứ sâu xa “Phúc vương thúc, vị này là biểu muội bà con xa của ta, Thanh Châu La gia Thất cô nương, lần này nàng vào kinh tham gia tuyển tú”

Bị một nam nhân trung niên béo phì nhìn chăm chú, La gia Thất cô nương vốn có chút không vui, nghe Thành vương nói thế mới miễn cưỡng thu hồi ánh mắt bất mãn, tiến lên hành lễ với mọi người

Nhớ tới lúc vừa gặp gỡ, thê tử cũng đầu tiên là bất mãn, sau đó giả vờ cung kính nhìn mình một cái, khuôn mặt mập mạp của Phúc vương hiện lên thần sắc hoài niệm trong lòng lại suy nghĩ trăm ngàn mối

Đúng lúc này thuộc hạ Thành vương đến báo là xe ngựa đã sửa xong, có thể lên đường

Hai nhóm người mới cáo từ lẫn nhau, lên xe ngựa nhà mình ra về

Thấy béo lão cha vẻ mặt ngây ngốc, mãi không thể khôi phục, Tiêu Minh Kiểu nóng nảy, đưa tay bóp cằm hắn “phụ vương, ngươi không phải thực sự đem La gia Thất cô nương kia trở thành mẫu phi của ta chứ?”

Nàng sốt ruột nên không khống chế được lực đạo, Phúc vương bị bóp đến chảy nước mắt, gào khóc đẩy móng vuốt của nàng ra, vân vê cái cằm, tức giận nói ‘ta có ngu xuẩn như vậy sao?”

“Vừa rồi ngươi nhìn người ta chằm chằm, đến nỗi tròng mắt suýt rớt ra ngoài ah”

“Không phải ta đang nghĩ tới mẫu phi ngươi sao?” Phúc vương cây ngay không sợ chết đứng “trước kia ta chỉ có thể nhìn bức họa, hiện tại nhìn thấy người thật, ta mắc gì không nhìn?”

Có đạo lý như thế,Tiêu Minh Kiểu không thể phản bác được

Tiêu Minh Yên nở nụ cười “được rồi, trong lòng phụ vương hiểu rõ, ngươi đừng lo lắng”

Phúc vương khoát tay “hàng dỏm mãi là hàng dỏm, không thể thật được”

Vì bữa trưa ăn uống đơn giản, nên mọi người sớm đói, vừa hồi phủ lập tức ăn cơm

Cơm nước xong, thấy sắc trời còn sớm,Tiêu Minh Kiểu liền muốn ra ngoài dạo chợi một lát

“Tiểu cô cô, ngươi đi đâu vậy?ta cũng muốn đi”

Tiểu béo ngủ suốt đường đi, hiện tại rất có tinh thần. Tiêu Minh Kiểu nghĩ tới đúng là lâu rồi không có dẫn hắn đi chơi liền vươn tay nhéo khuôn mặt đầy thịt của hắn ‘mời ta ăn cơm ta liền dẫn ngươi đi”

Tiểu béo sớm đã có chuẩn bị, lấy ra một hà bao nhỏ ‘đây”

“Tiểu công tử thật sảng khoái nha”Tiêu Minh Kiểu cười hắc hắc, cầm lấy tiểu hà bao, khom lưng ôm hắn lên vai mình “đi, tiểu cô cô dẫn ngươi bay”

Nói xong liền đi nhanh ra ngoài, vừa chạy vừa xoay nhan,chọc cho tiểu béo cười khanh khách không ngừng ‘tiểu cô cô thật lợi hại”

Hành Cáp đi sau yên lặng để ý dưới chân giúp hai người, rất sợ hai cô chất vấp phải gì đó rồi ngã lăn ra.

Ba người đi dạo trên phố đông phồn thịnh một lát, cuối cùng lại đứng trước cửa Định Quốc công phủ

Tiêu Minh Kiểu: “…” rõ ràng là nàng muốn đến sòng bạc chơi một lát mà, sao lại đi đến chỗ này?

“Định… Định Quốc công phủ, tiểu cô cô, nơi này là nhà của tiểu cô trượng đúng không?” tiểu bé ba tổi học vỡ lòng, đến giờ nhận biết được rất nhiều chữ, hai mắt liền sáng lên, cười hì hì “tiểu cô cô, chúng ta vào xem tiểu cô trượng một lát đi”

Tiểu cô trượng cái gì? Tiêu Minh Kiểu có chút không được tự nhiên, bóp mông hắn hỏi ‘ai dạy ngươi gọi như thế?”

“Tự ta gọi, cái này mà còn cần người dạy sao”tiểu béo kiêu ngạo ngẩng cao đầu

“Ah, ngươi rất lợi hại nha’Tiêu Minh Kiểu vừa trêu chọc vừa đưa hắn đi đến tiểu viện của Vệ Cảnh, nào ngờ vừa đến trước cửa đã nghe bên trong vang lên thanh âm huyên náo. Nhớ tới thân thể yếu đuối của hắn cùng đám người nhà tác oai tác quái, nàng lập tức dựng lông mày, vội bước nhanh vào


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện