Quận Chúa Thỉnh Tỉnh Táo

Chương 51


trước sau

51

“Mấy tiểu nha đầu thuận miệng tán gẫu vài câu, ngươi liền đòi đánh đòi giết, đường đường là thế tử gia, phong độ đi đâu rồi? lòng dạ ở đâu rồi? tất cả đứng lên, chúng ta đi”

Thanh âm lạnh lùng không kiên nhẫn của Cát thị rất rõ ràng, đã hiểu chuyện gì, Tiêu Minh Kiểu liền hầm hừ, gia tăng cước bộ, bước nhanh vào nhà

Lúc trước Vệ Cảnh ở trong tiểu viện rách nát kia, không có người hầu hạ nhưng Tiêu Minh Kiểu đã điều tra ra, hắn vốn có hai nha hoàn và hai gã sai vặt, có điều bọn họ thấy đi theo hắn không có tiền đồ nên tìm mọi cách để được điều đi. Mà gã sai vặt đột nhiên chết bất đắc kỳ tử kia, có lẽ là gã sai vặt đã muốn mưu hại hắn mà nàng bắt gặp vào lần đầu tiên đến thăm Vệ Cảnh. Sau đó Cát thị không hề phái người đến chiếu cố Vệ Cảnh nữa, những người vẫn chăm lo cho hắn là nô bộc trung thành mà lão phu nhân lưu lại cùng đời sau của bọn họ, bọn họ cũng phải làm việc ở những viện khác nhưng không phải việc nặng, lại thấy Cát thị chẳng quan tâm đến Vệ Cảnh nên nhất lúc rảnh rỗi liền đến chiếu cố cho tôn tử mà lão phu nhân yêu thương nhất.

Giờ Vệ Cảnh đã chuyển về Ninh An cư ở, bên cạnh lại không có người hầu hạ là không được, cho nên Vệ Cảnh mới nói với Định Quốc công, yêu cầu những người trước giờ đã thay phiên nhau chiếu cố cho hắn, Cát thị cũng đưa tới cho hắn vài nha hoàn, bộc tử, trong đó có một quản sự

Khi Tiêu Minh Kiểu biết chuyện này, rất không cao hứng nhưng Cát thị làm thế là hợp tình hợp lý, nàng không thể nào đuổi hết những người mà nàng cảm thấy sẽ có ác ý với Vệ Cảnh, chỉ có thể dặn dò hắn nên phòng bị, còn lấy mấy thứ đồ chơi nhỏ trong hà bao đỏ ra đưa cho hắn phòng thân. Hiện tại xem ra là mấy người Cát thị đưa tới gây chuyện gì đó, chọc cho Vệ Cảnh tức giận

Đây là cơ hội tốt để giết gà dọa khỉ, tiểu cô nương hai mắt liền sáng lên, đang muốn ôm tiểu chất tử xông vào phòng triển khai hùng phong, đã nghe thanh âm quen thuộc mà xa lạ từ bên trong vang lên ‘đánh”. Quen thuộc là vì đây là tiếng của Vệ Cảnh, xa lạ là vì trước giờ hắn nói chuyện đều ôn nhu ấm áp, dù tâm tình không tốt thì âm sắc cũng chỉ lạnh nhạt hơn bình thường một chút, ngữ khí bất đắc dĩ một chút, chưa từng có vẻ lạnh lùng cường ngạnh như bây giờ. Thậm chí, Tiêu Minh Kiểu không biết có phải ảo giác hay không, nhưng nàng còn nghe ra trong thanh âm của hắn chứa đựng sát khí

“Ngươi… Làm càn! Ta xem ai dám” Cát thị cũng rất kinh ngạc, sững sờ một lúc mới nói

Tiêu Minh Kiểu phục hồi tình thần,suy nghĩ một chút liền đứng im ngay bậc thang. Nàng đột nhiên muốn biết Vệ Cảnh sẽ làm thế nào

Tiểu béo khó hiểu nhìn cô cô nhà mình, muốn mở miệng đã bị nàng bụm lại

“Ta không muốn nháo chuyện này đến chỗ phụ thân, mẫu thân vẫn nên về đi”

Cát thị cao giọng “ngươi đang uy hiếp ta?”

“Không dám.” nói thế nhưng lại không khách khí ra lệnh “Chu ma ma, động thủ”

“Dạ” thanh ân phụ nhân khàn đục lại mang theo hưng phấn, tiếp theo liền vang lên tiếng bạt tai cùng tiếng khêu khóc từ trong nhà truyền ra

Tiêu Minh Kiểu kin ngạc, vội kéo tay tiểu béo, thấp giọng nói “đây là đang đánh người xấu ah”

Tiểu béo vốn có hơi sợ nhưng nghe nói đánh người xấu liền không sợ nữa, gật đầu, học theo cô cô, nhỏ giọng nói “đánh rất tốt”

Bên trong Cát thị lại lên tiếng “được, được lắm. Ngươi cho rằng leo lên Phúc vương phủ thì có thể huênh hoang đúng không?ta nói cho ngươi biết, ngươi sẽ hối hận” dứt lời liền nổi giận đùng đùng đảy cửa ra, nhìn thấy ba gương mặt bên ngoài, nàng bị dọa đến phải lui ra sau hai bước

Tiêu Minh Kiểu cười với nàng, khó có được thái độ tốt ‘phu nhân đi thong thả”

Đây chính là người xấu?tiểu béo đảo tròng mắt, cũng học theo cô cô nhà mình, cười với nàng ‘đi thong thả”

Hành Cáp không lên tiếng, mặt không chút thay đổi nhìn nàng

Cát thị rất không thích, rất muốn chửi một trận nhưng nghĩ tới thân phận của đối phương, nàng chỉ có thể nhịn xuống, hung hăng trừng mắt nhìn Tiêu Minh Kiểu một cái, phẫn nộ phất tay áo bỏ đi

Trong phòng có hai nha hoàn đang quỳ, mặt bị đánh sưng đỏ, liên tục cầu xin tha thứ. Một phụ nhân cao lớn vạm vỡ, khuôn mặt bình thường đang cùng một thiếu nữ bộ dáng tương tự nàng đánh vào miệng các nàng. Phía sau các nàng còn có mấy nha hoàn và bộc tử, ai nấy sắc mặt trắng bệch, không thở cũng không dám thở

Thấy Tiêu Minh Kiểu ôm tiểu béo đi vào, Vệ Cảnh liền đứng dậy, phân phó Chu ma ma “nên xử lý thế nào thì xử lý đi” sau đó quay sang tiểu cô nương “trong phòng ầm ĩ, chúng ta ra ngoài rồi nói”

Tiêu Minh Kiểu nhìn hắn, gật đầu,xoay người đi ra ngoài

“Sao lúc này lại đến?”

Ngữ khí ôn nhu ấm áp mà nàng quen thuộc, vẻ mặt của hắn cũng như bình thường. Tiêu Minh Kiểu nhìn hắn một cái mới đáp “mang tiểu béo ra ngoài chơi, vừa lúc đi ngang qua đây nên vào xem ngươi một chút”

“Thì ra là vậy”Vệ Cảnh nhìn tiểu béo mặt mũi tràn đầy hiếu kỳ đang nhìn mình, khẽ cười “Tiêu tiểu công tử?”

“Là ta” Tiểu béo hai mắt sáng lên ‘tiểu cô trượng, ngươi còn nhớ ta sao?”

Tiểu cô trượng? Vệ Cảnh sững sờ, nở nụ cười thật tươi ‘đương nhiên là nhớ”

Tiểu béo vô cùng vui vẻ, cười hỏi ‘là vì ta đặc biệt đẹp đúng không?”

Da mặt còn dày hơn tiểu quận chúa. Hành Cáp khóe miệng con giật. Tiêu Minh Kiểu cũng không còn gì để nói, nhìn tiểu béo tự kỷ

Chỉ có Vệ Cảnh vô cùng chân thành gật đầu “đương nhiên rồi”

“Tiểu cô trượng thật tinh mắt” tiểu béo giang tay, ra vẻ muốn ôm

Tiêu Minh Kiểu vội ngăn cản “không được, hắn không ôm nổi ngươi”

Tươi cười của Vệ Cảnh liền cứng đờ, ho nhẹ một tiếng “ta có thể”

Tiêu Minh Kiểu cho hắn ánh mắt “đừng

nói giỡn”

Vệ Cảnh á khẩu

“Bên kia có thật nhiều cá, tiểu cô cô, chúng ta qua đó chơi đi” cũng may tiểu béo rất nhanh đã di dời sự chú ý. Tiêu Minh Kiểu thả hắn xuống, phân phó Hành Cáp đi theo hắn, để mặc hắn chơi đùa

“Đã xảy ra chuyện gì? ngươi vừa rồi…”hồi lâu, tiểu cô nương mới quay đầu nhìn thanh niên bên cạnh

“Ân?”

Tiêu Minh Kiểu gãi gãi cằm ‘trước giờ ta chưa từng thấy bộ dáng ngươi cường ngạnh nhu thế, cảm giác…có chút không giống ngươi”

Vệ Cảnh hai mắt lóe lên, cúi đầu nhìn nàng “vậy ở trong mắt Kiểu Kiểu, ta là dạng người gì?”

“Tính tình ôn hòa, dễ nói chuyện. Không đúng, ta hỏi trước, ngươi phải trả lời ta trước”

“Được”Vệ Cảnh mỉm cười, ngẩng đầu nhìn trời, ấm giọng nói ‘hai nha hoàn vừa rồi nói xấu ngươi”

Tiêu Minh Kiểu sững sờ, chưa kịp nói gì, đã nghe hắn nói tiếp “ta không để ý người khác nói ta thế nào nhưng bọn họ không thể vô lễ với ngươi, hơn nữa, người trong viện này tâm không tập trung, nếu không sớm giết gà dọa khỉ, lập quy củ với bọn họ, sau này khó mà sống được”

Tiêu Minh Kiểu hoàn hồn, cảm động lại kích động, đưa tay vỗ vai hắn “nói đúng nha. Vệ Dập Chi, ta thật không nhìn lầm ngươi”

Vệ Cảnh: “…” đau quá

Tiêu Minh Kiểu lúc này mới có phản ứng, gượng cười xoa xoa vai hắn ‘ta thấy hai ngày nay thân thể ngươi tốt hơn trước nhiều, trước kia vỗ ngươi một cái,có cảm giác ngươi sẽ té nha, giống như sau ngày tiến cung gặp hoàng bá phụ, sắc mặt của ngươi mỗi ngày liền tốt hơn”

Vệ Cảnh rũ mi, ấm giọng nói ‘hẳn là vì thời tiết ấm, mùa đông khắc nghiệt đối với bệnh nhân luôn rất gian nan”

Tiêu Minh Kiểu không nghi ngờ gì, cao hứng gật đầu “hi vọng có thể khỏe hẳn”

Vệ Cảnh mỉm cười nhìn nàng, đột nhiên nói “chỉ cần là Kiểu Kiểu hi vọng, ta đều cố gắng làm được”

Tiêu Minh Kiểu giật mình, đột nhiên có chút mất tự nhiên khó hiểu, hồi lâu mới giơ ngón cái lên khen ngợi hắn

Vệ Cảnh nhịn không được bật cười thành tiếng, ánh chiều tà chiếu lên khuôn mặt tuấn tú của hắn, ôn nhu lưu luyến nói không nên lời

Sắc trời dần dần tối, Tiêu Minh Kiểu lại cùng Vệ Cảnh tán gẫu vài câu, rồi ôm tiểu béo cáo từ nhưng vừa ra khỏi Định Quốc công phủ, nàng liền cảm giác mình bị người ta theo dõi, liền nháy mắt với Hành Cáp. Hành Cáp hiểu ý, rất nhanh liền lẩn trong bóng tối theo dõi ngược lại, thiết kế khiến người kia hiện thân

Thấy rõ người đến là ai, Tiêu Minh Kiểu khóe miệng co rụt “sao lại là ngươi?”

Nam nhân cao lớn tuấn lãng, y bào màu tím, si ngốc nhìn nàng, vẻ mặt bị tổn thương “ta nhớ ngươi”

Tiêu Minh Kiểu như lâm đại địch “Ta đã đính hôn ! Ngươi đã nói ta đính hôn thì sẽ không tiếp tục quấy rầy ta”

Thác Bạt Hoằng thở dài “ta biết, ngươi yên tâm đi.Ta chỉ muốn nhìn, không thật sự bắt ngươi đi”

Người này thực sự có tật xấu ah.Tiêu Minh Kiểu vung tay lên, vội phân phó Hành Cáp ‘bảo hắn đi”

Tiểu béo cũng học theo cô cô, khoa tay múa chân ‘bảo hắn đi đi”

Hành Cáp đành nhận mệnh, đang tính mời người đi thì Thác Bạt Hoằng đã nói ‘ta sẽ sớm rời kinh, không có cách nào nhìn ngươi xuất giá”

Tiêu Minh Kiểu sững sờ, chưa kịp nói gì, liền thấy hắn mặt tràn đầy chờ đợi, nói ‘trước khi đi, Quận chúa lại dẫm ta một cước đi” để hắn có thể cảm thụ lần nữa sức mạnh làm hắn say mê, đểhắn mang theo hồi ức tốt đẹp mà rời đi

Tiêu Minh Kiểu đơ người…cuối cùng cũng thành toàn cho hắn

Nhìn Thác Bạt Hoằng nhảy lên, hạnh phúc lại đau thương nhìn mình, nàng hoảng sợ, vội ôm tiểu béo chạy thật nhanh

Sau khi về nhà, kể cho Tiêu Minh Yên chuyện này, nàng cũng có chút mơ hồ

Chỉ có Phúc vương kích động không thôi “nếu là hắn thực sự đi sớm, ngươi cũng không cần gả cho Vệ Cảnh”

Tiêu Minh Kiểu trước giờ không nghĩ tới chuyện này, vừa nghe liền lập tức ngây ngốc “cũng có lý, có điều thánh chỉ đã hạ”

“Có gì đây, tùy tiện tìm một cái cớ là được mà, dù sao hoàng bá phụ ngươi cũng nhất định che chở cho ngươi” Phúc vương không ngờ có niềm vui ngoài ý muốn này, nâng cao bụng béo, cười vui vẻ cực kỳ “quá tốt, nhất định là mẫu phi ngươi ở trên trời phù hộ cho ngươi ah”

Tiêu Minh Kiểu lại không vui lắm, gãi cằm nói “có thể Thác Bạt Hoằng chỉ nói vậy thôi, chưa chắc là thật, hơn nữa nếu hắn quay lại thì sao?”

“Cho nên chuyện này tìm hiểu kỹ rồi tính, ngươi đừng vội, giao cho phụ…”

Phúc vương còn chưa nói hết lời, một nha hoàn vội vã xông vào, bối rối nói ‘vương gia, quận chúa, việc lớn không tốt. Thế tử…hắn nổi điên”

           


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện