Quận Chúa Thỉnh Tỉnh Táo

Chương 52


trước sau

52

Tiêu Trường Quy đột nhiên nổi điên khiến ba cha con cả kinh, lập tức co chân chạy tới Hòa An uyển của hắn

Từ xa đã nghe được thanh âm chấn động, Tiêu Minh Kiểu ngực đập thình thịch, dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến gõ cửa phòng đang đóng chặt “a huynh”

“Cút” thanh âm tràn đầy lệ khí, kèm theo là tiếng đồ vật va vào cánh cửa

Đa phần Tiêu Trường Quy luôn trầm mặc ôn hòa nhưng một khi bị kích thích, hắn sẽ trở nên táo bạo, thời điểm nghiêm trọng còn có thể đánh mất thần trí, giống như là đổi thành một người khác, thô bạo hung ác

Nhưng năm năm trước mất tích ngoài ý muốn rồi trở lại, a huynh hiếm khi xuất hiện tình trạng thế này, hôm nay sao lại đột nhiên…Tiêu Minh Kiểu vừa nghi hoặc vừa lo lắng, vội hô to một tiếng ‘ta là Kiểu Kiểu ah, ta vào nha” nói xong giơ chân đá cửa phòng,vọt vào

Bình hoa, ngọc khí bể nàng, bàn ghế rụng rời, chăn đệm rách nát…Trong phòng một mảnh hỗn động, giống như vừa trải qua một trận bạo động đáng sợ, mà thủ phạm lúc này như dã thú bị thương, hai mắt đỏ tươi, mặt mày hung tợn dựa vào bên giường, trên tay bị mảnh vụn bén nhọn làm cho bị thương

Tiêu Minh Kiểu đau lòng lại sốt ruột, sợ làm hắn bị thương, không dám tiến lên nữa,  chỉ nghiêng người né tránh bình hoa bay tới, cố gắng mềm giọng nói ‘a huynh, là ta, ta là Kiểu Kiểu, ngươi không nhận ra ta sao?”

Tiêu Trường Quy đáp lại bằng một cái ghế bay tới

“Kiểu Kiểu” Phúc vương và Tiêu Minh Yên vừa lúc đuổi tới, thấy vậy đều sợ hãi kêu lên

Tiêu Minh Kiểu né tránh sự công kích của Tiêu Trường Quy, khoát tay trấn an bọn họ “ta không sao” đột nhiên lại cao giọng “không có việc gì cái rắm, Tiêu Trường Quy, ta nói cho ngươi biết, còn không ngừng tay, ta sẽ đánh nhi tử Tiêu Lâm Chu của ngươi”

Phúc Vương “…”

Tiêu Minh Yên: “…”

Tiêu Trường Quy hơi khựng lại, lệ khí bao phủ trên khuôn mặt tuấn tú chợt lóe lên thần sắc mông lung thật nhanh

Hình như có tác dụng. Tiêu Minh Kiểu hai mắt sáng lên, càng lớn tiếng hô ‘Tiêu Lâm Chu. Chu Chu, còn nhớ hắn là ai không? là nhi tử của ngươi. Bốn năm trước, ngươi từ bên ngoài ôm hắn trở về. Nếu ngươi không muốn hắn bị đánh thì mau buông đồ trong tay, đầu hàng đi”

“Đúng, Kiểu Kiểu nói không sai, mau nằm xuống, nếu không ta sai người đánh nhi tử ngươi”

Nhìn lão cha cao giọng hùa theo muội muội,Tiêu Minh Yên có chút ngây ngốc. Đầu hàng cũng thôi đi nhưng nằm xuống là cái quỷ gì?

Tiêu Trường Quy nghe không hiểu hai người đang ồn ào cái gì nhưng hai chữ Lâm Chu lại lọt vào tai hắn, hắn còn nhớ cái tên này, đây là tên mà Linh Lung đặt cho hài nhi bọn họ.

Linh Lung?cái tên này vừa hiện lên trong đầu,Tiêu Trường Quy đang cuồng bạo liền bình tĩnh lại, đáy lòng lại sinh ra sự đau đớn khó nhịn, hắn vô thức che ngực, lắc đầu lẩm bẩm ‘không…không được đánh hắn”

Đó là hài tử Linh Lung sinh cho hắn, là niệm tưởng duy nhất nàng lưu lại cho hắn, nếu bị đánh chết, hắn cái gì cũng không còn

“Không thể đánh… Không thể đánh” Tiêu Trường Quy đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt còn hung ác hơn lúc nãy ‘ai dám đánh nhi tử ta, ta sẽ cho hắn chết”

Hai cha con đang không ngừng cố gắng chỉ biết á khẩu

Cũng may Tiêu Trường Quy uy hiếp xong cũng không có hành động công kích nào, Tiêu Minh Kiểu tìm đúng cơ hội, tiến lên đánh một cái vào gáy hắn. Lực đạo của nàng không phải ai cũng thừa nhận được, Tiêu Trường Quy không kịp rên một tiếng đã ngất đi. Mọi người thở phào nhẹ nhõm

Thái y đến khám,xác định Tiêu Trường Quy chỉ bị thương ngoài da, không có gì đáng ngại. Sau đó, Tiêu Minh Yên liền gọi tất cả hạ nhân hầu hạ trong An Uyển cư đến thẩm vấn

“Nói đi, đang yên đang lành, rốt cuộc xảy ra chuyện gì khiến Thế tử đột nhiên nổi điên?”

Trong Phúc vương phủ không có nữ chủ nhân, hậu trạch vẫn luôn do nàng quản, bọn hạ nhân biết rõ thủ đoạn của nàng cũng không dám giấu diếm, vì vậy chỉ chốc lát sau, một nha hoàn dáng người uyển chuyển tướng mạo diễm lệ bị bắt đến

Tiêu Minh Kiểu vừa nhìn thấy nàng liền nở nụ cười lạnh “là ngươi thừa dịp a huynh tắm rửa liền xông vào phòng ngủ hắn, ý đồ bất chính?”

Dù thế nào Tiêu Trường Quy cũng là Phúc vương Thế tử, dù hắn trong mắt mọi người là ngốc tử thì cũng là ngốc tử anh tuấn,có giá trị lại dễ nắm bắt, vì thế mấy năm qua nha hoàn muốn bò lên giường hắn không ít, tuy nhiên có tỷ muội Tiêu Minh Kiểu ở đây, không ai có thể thành công. Sau khi Tiêu Minh Yên giết gà dọa khỉ vài người, tình huống như thế này không còn xuất hiện nữa. Nha hoàn này mới vào phủ không bao lâu, không rõ chuyện cũ lại tự tin dung mạo xinh đẹp, thấy Tiêu Trường Quy khờ ngốc nên mới động tâm tư. Vì để một lần tất trúng, nàng còn bội dược trợ hứng lên người, Tiêu Trường Quy cũng vì thế mà nổi điên.

“Vương gia tha mạng! Quận chúa tha mạng! Nô tỳ cũng không dám nữa” Nha hoàn kia quỳ rạp trên đất, liên tục cầu xin tha thứ, trong lòng lại hối hận vô cùng. Cứ tưởng Thế tử trầm mặc ít nói, lại ngốc, dù không thích nàng cũng sẽ không ồn ào kinh động đến Phúc vương và hai vị quận chúa, ai ngờ người này không chỉ ngu xuẩn còn điên, chưa đụng tới đã phát rồ. Quan trọng nhất là hắn không chỉ khiến toàn phủ chấn động còn làm mình bị thương, bọn họ không lột da nàng mới lạ

“Không dám? Ta thấy là ngươi rất dám nha, làm ra chuyện không biết xấu hổ thế này rất thuận tay” vừa nghĩ tới Tiêu Trường Quy bị thương, lửa giận trong lòng Tiêu Minh Kiểu liền bùng phát, nàng không có ôn nhu như Tiêu Minh Yên, nói xong liền vung tay lên, một tát đánh bay nha hòan kia ra ngoài. Nàng đang tức giận, lực đạo đương nhiên không nhẹ, nha hoàn kia đụng vào tường, không

kịp kêu một tiếng đã trợn hai mắt té xỉu, máu tuôn ra từ thái dương nàng, nửa bên mặt bị tát sưng phồng lên

Giống như không thấy đám hạ nhân sắc mặt trắng bệch, Tiêu Minh Yên sủng nịch nhìn nàng, nhàn nhạt nói ‘kéo xuống, bán đến Tây Bắc’

Tây Bắc lạnh khủng khiếp, khó thể sinh tồn, còn không bằng bị tiểu quận chúa trực tiếp đánh chết. Mọi người nghe mà đổ mồ hôi lạnh, không dám thở mạnh

“Đều nhìn kỹ cho ta, ai dám đánh chủ ý lên a huynh ta thì đây chính là kết cục” ánh mắt như lưỡi dao đảo qua một vòng, Tiêu Minh Kiểu mới cho hạ lân lui ra, lo lắng nói ‘a huynh chưa từng phát tác lợi hại như thế”

Nhớ tới Trần lão thái y nói huynh trưởng thần trí mơ hồ, có dấu hiệu mất khống chế, nếu bị khống chế chậm trễ, hậu quả không tưởng tượng nổi, sắc mặt Tiêu Minh Yên có chút ngưng trọng

Phúc vương vẫn luôn im lặng, nhắm mắt nói ‘đều do ta sai”

Lúc đó Phúc vương phi vừa qua đời, hắn không chịu nổi đả kích, không muốn sống nữa, cả ngày vùi đầu vào men rượu,cũng vì hắn sơ sẩy nên Tiêu Trường Quy mới bị một kẻ điên bắt cóc. Kẻ điên kia có thủ cũ với hắn, bắt cóc Tiêu Trường Quy nhốt trong ngục thất dưới đất, khiến Tiêu Trường Quy chịu mọi tra tấn, tuy sau này được cứu về nhưng từ đó về sau không muốn nói chuyện với người bên cạnh. Hắn như vậy chính là tâm bệnh, dược vật không thể trị tận gốc, cách duy nhất là nghĩ cách cởi bỏ khúc mắt của hắn, giúp cho hắn thoát khỏi ám ảnh. Có thể có một số việc là không thể đền bù, qua nhiều năm như vậy, dù Phúc vương cố gắng cỡ nào, tình hình của Tiêu Trường Quy cũng không có chuyển biến tốt đẹp

Không muốn nhìn thấy béo lão cha uể oải, Tiêu Minh Kiểu lấy lại tinh thần, vội hỏi ‘được rồi, được rồi, thái y trong cung không trị được thì chúng ta tìm thần y trong dân gian đi. Chỉ cần có hi vọng, chỉ cần chúng ta không từ bỏ, a huynh nhất định sẽ khỏe lại. Đúng rồi, phụ vương, không phải ngươi phái người đến Nam Cương quốc tìm vu y nghe đồn có thể khởi tử hồi sinh sao?có tìm được không?”

Phúc vương uể oải “tìm được nhưng vu y kia gian díu với người ta, bị đâm mù mắt, không có cách nào lại xem bệnh cho người”

Hai tỷ muội: “…”

Sau khi Tiêu Trường Quy thanh tỉnh liền khôi phục thành bộ dáng bình thường, nhưng lời Trần thái y vẫn như tảng đá luôn đè nặng trong lòng ba cha con.

Có điều mọi việc luôn có thiên ý, hôm sau Tiêu Minh Kiểu cùng tỷ tỷ đến Ninh vương phủ vấn an Ninh vương phi, lúc nói chuyện phiếm liền thuận miệng nói đến chuyện kia . Ninh vương phi mới đầu cũng lo lắng, sau đó đột nhiên nhớ tới cái gì, hai mắt sáng lên “có lẽ chỗ ta có người sẽ giúp được đường huynh, nàng trước kia đã cứu một người, tình huống dù không hoàn toàn giống đường huynh nhưng cũng có chút tương tự”

“Nhã tỷ tỷ, ngươi nói thật ?” Không đợi nàng nói xong, Tiêu Minh Kiểu đã nhảy dựng lên  “mau ,mau ta muốn gặp người kia”

Tiêu Minh Yên cũng vì tin tức ngoài ý muốn mà tươi cười.

Ninh vương phi gật đầu, phân phó nha hoàn “đi mời Lâm cô nương đến đây”

Nha hoàn lĩnh mệnh mà đi, một lát sau đã thấy hai vị bạch y nữ tử đi đến

Nhìn thấy hai người kia, Tiêu Minh Kiểu khiếp sợ “Linh Đang cô nương?các ngươi…không phải hôm qua các ngươi đã rời kinh sao?”

Mộc Linh Đang che giấu tâm tình trong lòng, mỉm cười đáp “hồi Quận chúa, chúng ta có chuyện nên nửa đường quay trở lại”

“Các ngươi quen nhau?” Ninh vương phi kinh ngạc, khi biết rõ mọi chuyện liền nở nụ cười ‘đây thực sự là duyên phận nha” nói xong thuật lại tình trạng của Tiêu Trường Quy, cũng nhờ cậy bạch y nữ tử tên Lâm Lung ra tay tương trợ

“Vương phi đã nhờ, Lâm Lung không dám từ chối”Mộc Linh Lung đổi tên thành Lâm Lung, sắc mặt nhàn nhạt đáp ứng

Không ai biết nàng bề ngoài bình tĩnh nhưng trong lòng lại sóng to gió lớn, trừ Mộc Linh Đang đang dùng tên giả là Lâm Linh

“Hóa ra là y thuật của Lâm cô nương giỏi như vậy”Tiêu Minh Kiểu cao hứng cực kỳ, biết hai tỷ muội trong thời gian này sẽ không rời kinh, cũng chưa có điểm dừng chân thích hợp nên tối qua mới đến ở nhờ trong Ninh vương phủ, liền nhiệt tình mời các nàng đến phủ đệ nhà mìn ở

Hai tỷ muội không từ chối được đành đáp ứng nhưng lại nói hôm nay có việc, mai mới có thể đến

Đã chờ nhiều năm như thế, chờ thêm một ngày nữa cũng không vấn đề gì, Tiêu Minh Kiểu liền sảng khoái gật đầu, lập tức kéo tỷ tỷ về nhà nói cho béo lão cha biết tin tức tốt này

Mộc Linh Lung nhìn theo bóng dáng các nàng, nghĩ tới hai cha con đã gặp hôm qua, liền nhắm mắt lại

Ông trời rủ lòng thương xót


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện