Quận Chúa Thỉnh Tỉnh Táo

Chương 53


trước sau

53

Sáng sớm hôm sau, Tiêu Minh Kiểu vừa rời giường liền nghe nói tỷ muội Mộc Linh Lung đã vào phủ, được Tiêu Minh Yên đưa đến tiểu viện mà bọn họ sẽ ở tạm, nàng vội vàng rửa mặt, đi nhanh tới An Uyển cư

Tiêu Trường Quy đang bồi nhi tử ăn điểm tâm, hai cha còn mặc xiêm y có màu sắc, kiểu dáng y chang nhau, ngay cả bộ dáng khi ăn cũng như từ một khuôn đúc ra

“Tiểu cô cô sớm nha” nhìn thấy Tiêu Minh Kiểu, tiểu béo cao hứng vẫy vẫy thìa nhỏ trong tay

Tiêu Minh Kiểu chạy đến cạnh huynh trưởng, nhìn vết thương trên tay hắn, đau lòng hỏi “a huynh, còn đau không?”

Tiêu Trường Quy không có phản ứng, chỉ thong thả ăn cơm, thần sắc chuyên tâm khiến người ta không đành lòng quấy rầy. Hắn trước giờ đều thích ăn ngon, có mỹ thực thì trong mắt không còn có người hay chuyện nào khác

Tiêu Minh Kiểu cũng đã quen, nhìn tiểu béo vừa xúc cơm vừa hàm hồ nói “phụ thân nói không đau, nếu đau, Chu Chu thổi thổi là hết”

“Vậy sao? Tiêu tiểu công tử chúng ta thật lợi hại nha”Tiêu Minh Kiểu xoa nhẹ đầu hắn, lúc này Tiêu Minh Yên cũng đưa tỷ muội Mộc gia đến

“Nhị vị, đây là a huynh ta, còn đây là trưởng tử của a huynh” Tiêu Minh Yên nói xong nhìn hai cha con đã ăn xong, ôn nhu nói ‘a huynh, hai vị Lâm cô nương này là bằng hữu của ta, sẽ ở trong phủ chúng ta một khoảng thời gian, ngươi chào hỏi các nàng một chút được không?”

Tiêu Trường Quy luôn bài xích người lạ, chỉ có người do béo lão cha hoặc hai muội muội mang đến mới có chút để ý, vì thế  Tiêu Minh Yên mới giới thiệu như vậy

Ăn no, tâm tình của Tiêu Trường Quy không tệ, ngẩng đầu lên nhìn người một cái, xem như đáp lại

Ánh mắt của hắn xa lạ đến mức khiến Mộc Linh Lung cả người rét run, nàng rũ mắt, cố không để tâm tình thể hiện ra ngoài. Dù đã biết hắn sẽ không nhận ra nàng, nhưng…

Cảm nhận được trạng thái của tỷ tỷ, Mộc Linh Đang lặng lẽ cầm tay nàng, liếc nhanh Tiêu Trường Quy một cái rồi thu hồi.

Tiểu béo lại cười tít mắt, kéo tay áo Tiêu Minh Kiểu, nhỏ giọng nói ‘tiểu cô cô, mỹ nhân nha”

Mộc Linh Lung ngẩn người, chậm rãi nhìn hắn

Tiểu béo có chút thẹn thùng, nhìn nàng cười một cái rồi giấu mắt sau lưng Tiêu Minh Kiểu, chỉ lộ ra đôi mắt đen láy nhìn nữ tử không hiểu sao hắn lại rất muốn thân cận kia

Mộc Linh Lung suýt chút nữa không cầm được nước mắt, cũng may Mộc Linh Đang nói ‘tiểu công tử đáng yêu” mới giúp nàng lấy lại tinh thần, miễn cưỡng chống đỡ

Tiêu Minh Kiểu không hề phát hiện ra tâm tình phức tạp của tỷ muội Mộc gia, nhéo mặt tiểu chất tử một cái, hỏi ‘Lâm cô nương, tình huống của a huynh ta thế này, phải làm thế nào?”

Mộc Linh Lung cố trấn định ‘hiện tại…còn chưa thể kết luận, cần quan sát một thời gian”

“Vậy a huynh ta xin giao cho Lâm tỷ tỷ, xin hãy giúp hắn”Tiêu Minh Kiểu nịnh nọt lắc lắc tay nàng

Tiểu béo thích nhất là học theo tiểu cô cô, cũng nắm tay Mộc Linh Lung “xin nhờ”

Mộc Linh Lung vội cúi đầu, không dám nhìn hắn, khi quay về Phong Xuân uyển mà Tiêu Minh Yên sắp xếp cho hai tỷ muội nàng, nước mắt liền nhìn không được mà rơi như mưa

“A tỷ’ Mộc Linh Đang khom người ôm lưng nàng, thấp giọng nói ‘đừng khóc, đừng khóc”

Mộc Linh Lung tính cách lãnh đạm kiêu ngạo, hiếm khi khóc. Mộc Linh Đang cúi đầu nhìn nàng, trong lòng như bị thiêu đốt. Thật xin lỗi, a tỷ, nhưng ta…phải làm như vậy

Sau bữa cơm trưa, Tiêu Minh Kiểu chuẩn bị đi đến Định Quốc công phủ thì gặp Phúc vương sáng sớm đã bị Long Đức đế triệu tiến cung trở về

“Kiểu Kiểu” Phúc vương nhìn thấy nàng liền tươi cười gọi ‘lại đây, lại đây”

“Hoàng bá phụ đã nói gì với ngươi? sao cao hứng vậy?”

“Tin tức xác thực, Thác Bạt Hoằng năm ngày sau sẽ rời kinh, hơn nữa dựa theo phân tích, trong khoản thời gian ngắn hẳn là hắn sẽ không quay lại Đại Phong” Phúc vương

vui rạo rự nói “cho nên ngươi không cần gả cho Vệ Cảnh, chờ hắn đi rồi, hoàng huynh sẽ kiếm cớ thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, đến lúc đó chúng ta sẽ không có chuyện gì nữa”

Nghe vậy Tiêu Minh Kiểu cũng rất cao hứng. Mọi phiền toái đều biến mất, tất cả đều khôi phục như trước, không cao hứng sao được. Nàng lập tức đi Định Quốc công phủ, báo tin tốt này với Vệ Cảnh

Xác định tin tức này là thật sau đó, Tiêu Minh Kiểu cũng thật cao hứng, phiền toái hư không tiêu thất , hết thảy đều có thể khôi phục nguyên dạng , cũng không nên cao hứng sao!

Vệ Cảnh đang đọc sách, nghe nàng nói xong, hai tay cứng lại, hồi lâu mới nhẹ nhàng khép sách, nghiêng đầu nhìn nàng ‘Quận chúa rất cao hứng?”

“Đúng vậy” ánh mắt của hắn có chút kỳ lạ, khiến Tiêu Minh Kiểu có cảm giác như mình nói sai, mờ mịt hỏi ‘lẽ nào ngươi…mất hứng?”

Vệ Cảnh không nói gì, đôi mắt hẹp dài nheo lại, tĩnh mịch không thấy đáy. Bên môi hắn vẫn là nụ cười ôn hòa nhưng Tiêu Minh Kiểu lại có cảm giác là hắn mất hứng

Sao lại vậy chứ? chẳng lẽ hắn lo lắng bọn họ giải trừ hôn ước, cha mẹ của hắn sẽ khắt khe với hắn như trước? Đúng, nhất định là vậy rồi

Tiểu cô nương bừng tỉnh đại ngộ, vội trấn an “ngươi yên tâm, dù không thành thân ta cũng sẽ tiếp tục che chở ngươi, dù ta không thể quản cha mẹ ngươi thì cũng còn hoàng bá phụ ah. Chờ ý chỉ từ hôn hạ xuống, ta sẽ thỉnh hoàng bá phụ khen ngợi ngươi thật nhiều, khiến cha mẹ ngươi không dám không tốt với ngươi nữa”

Vệ Cảnh “…” sao mà khó thông suốt vậy trời?

Thấy hắn vẫn không nói lời nào, Tiêu Minh Kiểu cho rằng hắn không tin, vỗ vai hắn cam đoan “ta nói được là làm được, yên tâm đi. Đúng rồi, Tần Vu đâu? sao hai ngày nay không thấy nàng?”

Vệ Cảnh có chút vô lực thu hồi ánh mắt, thở dài nói “không biết”

Vì chuyện tứ hôn, tình cảnh của Tần Vu ở trong Định Quốc công phủ thay đổi một cách vi diệu, dường như Cát thị chưa nghĩ ra nên sắp xếp cho nàng thế nào nên không đuổi nàng đi cũng không ép nàng phải thân cận với Vệ Cảnh. Tần Vu cũng không muốn về nhà để phải sa vào hố lửa nên không chủ động nhắc tới việc ra đi, mặt dày mày dạn làm như không có gì xảy ra, tiếp tục ở lại Định Quốc công phủ là biểu cô nương, tuy nhiên nàng cũng là người có chừng mực, sau khi thánh chỉ tứ hôn được ban xuống, nàng liền hiếm khi đến chỗ Vệ Cảnh

Tiêu Minh Kiểu rất không an tâm về Cát thị, muốn hỏi Tần Vu xem dạo này Cát thị có động tĩnh gì không nhưng không gặp nàng, liền phất tay nói với Vệ Cảnh “ta đi tìm Tần Vu, lát nữa quay lại tìm ngươi sau nha”

Vệ Cảnh không cản nàng, chỉ nhìn theo bóng lưng nàng, nụ cười trên mặt cũng tắt hẳn

“Thê tử đến miệng còn muốn bay đi, gia, ngươi định thế nào?” Dạ Ninh ở trong bóng tối hỏi

Vệ Cảnh vuốt ve ngọc bội bên hông, im lặng, hồi lâu mới híp mắt một cái. Xem ra là sớm ăn luôn người vào bụng mới được


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện