Quận Chúa Thỉnh Tỉnh Táo

Chương 54


trước sau

54

Tiểu viện Tần Vu ở có tên Thu Đường uyển, cách chỗ Vệ Cảnh không xa

“AVu đã ở quý phủ quấy rầy nhiều ngày, không tiện lại làm phiền nữa, phu nhân, chúng ta xin cáo từ” vừa vào cửa đã nghe giọng nữ bén nhọn từ trong phòng truyền ra, Tiêu Minh Kiểu nhíu mi, thả nhẹ bước chân. Đây là người Giang Bắc Tần gia đến đón Tần Vu về nhà?

“Biểu di mẫu” ngữ khí Tần Vu tràn ngập kinh hoảng và cầu xin

“Tứ phu nhân xin an tâm, chớ vội” thanh âm Cát thị khó có lúc được ôn nhu “ta không có nữ nhi, vẫn luôn muốn có một khuê nữ tri kỷ, A Vu dù chỉ là biểu chất nữ nhưng lại vô cùng hợp ý ta. Ta cũng biết nàng không thể ở bên cạnh làm bạn lâu dài với ta nhưng…ta gần đây buổi tối thường xuyên gặp ác mộng, ngủ không yên, chỉ có A Vu ở bên cạnh mới có thể ngủ ngon. Cho nên ngươi xem có thể để A Vu ở lại thêm mấy ngày, chờ ta đỡ hơn sẽ đưa nàng về Giang Bắc? ngươi yên tâm, nhiều nhất là năm, sáu ngày thôi, không trì hoãn lâu đâu. Tứ phu nhân cũng có thể nhân cơ hội này mà ở nhà cùng phụ mẫu ngươi nhiều hơn, ngươi thấy thế nào?”

Tần gia Tứ phu nhân cười nhẹ một tiếng, không hề dao động “ta đương nhiên nguyện ý, có điều phu nhân không biết, lão phu nhân nhà chúng ta luôn trông ngóng A Vu sớm ngày quay về, trước khi xuất môn cũng liên tục căn dặn ta phải mau chóng đưa nàng về, cho nên…ta thực sự không dám chống lại lệnh của mẹ chồng, xin hãy tha lỗi. Còn như chuyện ngươi ngủ không ngon,Giang Bắc chúng ta có loại hương an thần, có thể giúp người ta ngủ ngon, lát nữa ta sai người mang đến cho ngươi một ít. A Vu chỉ là một tiểu cô nương bình thường, không thể nào tốt hơn hương an thần kia”

“Nhưng mà…”

Cát thị còn định nói gì, Tiêu Minh Kiểu đã nhướng mày bước nhanh tới,vừa đi vừa kêu lớn tiếng “Tần Vu, ngươi có ở trong phòng không?”

‘Quận chúa, ta ở đây” cửa phòng nhanh chóng được mở ra, Tần Vu thần sắc tiều tụy, vẻ mặt ngạc nhiên mừng rỡ, ánh mắt cầu cứu nhìn nàng

Tính tình Tần Vu hợp với nàng, chung đụng nhiều ngày như vậy, hai người cũng xem như là bằng hữu, Tiêu Minh Kiểu dùng ánh mắt trấn an nàng, sau đó đi tới khoác tay nàng, cười nói ‘không lâu nữa là sinh thần của a tỷ ta, ta muốn đi mua lễ vật cho nàng, ngươi theo chọn giúp ta đi”

“Nhưng mà ta..”Tần Vu vẻ mặt do dự nhìn trong phòng, bộ dáng khó xử

“Sao? có khách ở đây sao?”

“Ừ, là Tứ thẩm thẩm đến đón ta”Tần Vu khổ sở nói “ta rất nhanh phải trở về Giang Bắc rồi”

“Như vậy sao được. Ngươi đã đáp ứng sẽ dự tiệc sinh thần của a tỷ ta”Tiêu Minh Kiểu mất hứng kéo nang vào phòng, đếnkhi nhìn thấy vẻ mặt khôn khéo ngạo mạn của Tần gia Tứ phu nhân, liền nói “Tứ phu nhân, Tần Vu đã đồng ý tham gia tiệc sinh nhật của a tỷ ta vào nửa tháng sau,cho nên tạm thời không thể về cùng ngươi được. Có điều ngươi yên tâm, chờ tiệc sinh thần của a tỷ ta kết thúc, ta sẽ phái người hộ tống nàng về Giang Bắc”

Tần gia Tứ phu nhân xuất thân quý tộc kinh thành, về nhà mẹ đẻ có việc, tiện đường đón luôn Tần Vu,cũng từng nghe danh tiếng của An Nhạc quận chúa, lại thấy Tần Vu được nàng coi trọng, sắc mặt lập tức thay đổi, không dám nói lời cự tuyệt.

Tiêu Minh Kiểu hài lòng kéo Tần Vu đi, lưu lại Cát thị nhìn theo bóng lưng nàng, tức giận đến nổ phổi, cơ hội tốt như vậy lại bị nha đầu chết tiệt này phá hỏng, giống y như Vệ Cảnh, trời sinh mệnh tiện khắc nàng.

Tần Vu không ngờ cùng Tiêu Minh Kiểu dạo phố trờ về liền thấy Định Quốc công phu nhân Cát thị đang chờ nàng trong phòng

“Biểu di mẫu” Tần Vu hai mắt khẽ nhúc nhích, trên mặt tươi cười thân thiết “sao ngươi lại ở đây?”

“Đã về”?” Cát thị ngẩng đầu nhìn nàng, cười ôn hòa “ngồi xuống nói chuyện”

“Được’Tần Vu nhu thuận ngồi xuống

‘Chuyện hôm nay, ngươi tính thế nào?”

Tần Vu sững sờ hồi lâu mới đáp “ta cũng không biết, Quận chúa…”

Cát thị thích nàng không có chủ kiến như vậy, dạng cô nương này rất dễ nắm trong tay, vì thế nói chuyện càng thêm hòa ái “dù An Nhạc nha đầu kia tranh thủ giúp ngươi thêm nửa tháng thì ngươi cũng có bao nhiêu thời gian đó. Dù nàng là quận chúa cao quý cũng không thể liên tục nhúng tay vào chuyện Tần gia, hơn nữa nàng có thể nhúng tay thì Tần gia ở Giang Bắc xa xôi, chỉ sợ nước xa không cứu được lửa gần”

Ý tứ đe dọa nhưng cũng là thật, dù sao thanh quan cũng khó xử việc nhà nhưng nhớ tới buổi chiều, Tiêu Minh Kiểu đã sảng khoái đáp ứng nàng sẽ giúp nàng xử lý Tần gia, Tần Vu cũng yên lòng hơn, chỉ miễn cưỡng như luống cuống, hỏi “vậy…ta nên làm gì bây giờ?”

“Tần gia chính là hố lửa, ta thật không đành lòng nhìn ngươi theo chân bọn họ trở về’Cát thị nắm tay nàng, vỗ vỗ, thở dài nói ‘đứa bé ngoan, hay là ngươi cứ ở lại bên cạnh ta đi, có ta che chở ngươi cũng không đến mức để ngươi phải chịu khổ’

Tần Vu sững sờ “nhưng biểu ca và Quận chúa đã đính hôm. Ta…”

Vẻ mặt Cát thị không vui “trong lòng ta chỉ nhận một mình ngươi làm tức phụ, nếu không phải nàng chen ngang, ngươi và Cảnh nhi đã đính hôn”

Tần Vu im lặng, cúi đầu, hồi lâu mới phiền muộn thở dài ‘nhưng hôm nay ván đã đóng thuyền, chúng ta có thể làm được gì chứ?”

“Dù ván đã đóng thuyền nhưng ngươi cũng không phải hoàn toàn không có cơ hội, chỉ là…”Cát thị có chút do dự ‘chịu chút ủy khuất”

Tần Vu giận mình, giương mắt nhìn nàng “biểu di mẫu, xin nói rõ”

Cát thị nhìn nàng chằm chằm, thấy nàng thần sắc bối rối, trong lòng hài lòng, chậm rãi nói “quý thiếp”

Tần Vu tay run lên, cảm thấy đầu óc Cát thị đã bị lừa đá. Quận chúa còn chưa vào cửa, nàng đã cân nhắc cho nhi tử nạp quý thiếp, còn là quý thiếp được mẹ chồng che chở, không thể đánh không được chửi, không sợ hoàng thất róc da  bọn họ họ sao?

“Ta biết với thân phận của ngươi, bắt ngươi làm quý thiếp cho Cảnh nhi là khi nhục ngươi, ban đầu ta cũng không có ý định này nhưng hôm nay ta thấy Tứ phu nhân bức ép ngươi, thực sự quá đáng. A Vu, ta thật tâm thương ngươi như nữ nhi, ta không thể nhìn ngươi bị người nha chèn ép. Tuy trước mắt ngươi chỉ có thể làm quý thiếp cho Cảnh nhi nhưng có ta che chở cho ngươi, địa vị của ngươi ở trong phủ tuyệt đối không thấp hơn An Nhạc quận chúa. Đương nhiên nếu ngươi không muốn, ta cũng không miễn cưỡng ngươi. Ngươi hãy suy nghĩ cho kỹ”

Quả là nói khoác không biết ngượng ah. Quận chúa căn bản không để mẹ chồng như ngươi vào mắt

Nếu nàng thực sự làm thiếp của Vệ Cảnh sẽ trở thành vật hi sinh trong đại chiến giữa mẹ chồng nàng dâu các nàng, huống chi đại tiểu thư như nàng lại đi làm thiếp cho người ta, đầu nàng chưa có bị

bệnh.

Tần Vu nhịn xuống khóe miệng run rẩy, khúm núm nói ‘Quận cháu đối với ta không tệ, ta không thể…có lỗi với nàng, hơn nữa biểu ca cũng không thích ta, hắn sẽ không tiếp nhận ta”

Động tâm rồi. Cát thị mỉm cười, ghé vào tai nàng, nhỏ giọng nói…

Nghe xong, Tần Vu rất muốn chửi thề. Đây là muốn kéo mọi người cùng chết ah, khó trách Cát thị lại ra hôn chiêu như thế. Tần Vu chần chừ, ra vẻ mình cần suy nghĩ, sau đó tìm cơ hội nói cho Vệ Cảnh nghe mọi chuyện

Vệ Cảnh nghe xong, im lặng, sắc mặt nhàn nhạt, hồi lâu mới híp mắt dặn dò “ngươi cứ làm theo kế hoạch của mẫu thân là được”

Tần Vu kinh ngạc trừng to mắt “theo kế hoạch mà làm việc?”

Vệ Cảnh thản nhiên “ta có an bài khác”

An bài khác là sao?Tần Vu khó hiểu nhưng cũng không dám hỏi, biểu ca khi không cười rất dọa người

Bên trong Định Quốc công phủ mưa gió nổi lên, bên phía Tiêu Minh Kiểu cũng không an. Nguyên nhân rất đơn giản, trên đường về nhà, tiểu cô nương thấy béo lão cha nhà mình lén lén lút lút, giống như đang theo dõi ai đó. Nàng hiếu lỳ liền lặng lẽ đi theo sau, phát hiện hắn đang đi theo La thất cô nương lớn lên rất giống mẫu phi nàng

Tiểu cô nương kinh hãi, mang theo Hành Cáp xông lên, kéo béo lão cha vẻ mặt si ngốc vào trong hẻm nhỏ ‘phụ vương, ngươi đang làm gì? ngươi sẽ không thực sự nhìn trúng La thất kia chứ?”

“Sao có thể” Phúc vương liên tục khoát tay “ta chỉ nhìn một chút, nhìn một cái mà thôi. Điệu bộ của nàng càng giống mẫu phi ngươi, ta là xem nàng như bức tranh mà thôi”

“Thật chỉ như vậy?” Tiêu Minh Kiểu không yên tâm,nhíu mày nhắc nhở “nàng là biểu muội của Thành vương, nếu ngươi có gì với nàng, Thành vương nhất định sẽ thuận thế mà bám theo, đến lúc đó ngươi không giúp hắn không được ah”

Phúc vương thấy nàng không tin đành thành thật khai báo ‘được rồi, ta chỉ là muốn nhân cơ hội này mà…làm cho Diệp Dung hết hi vọng thôi”

Tiêu Minh Kiểu sững sờ, lúc này mới nhớ ra đã mấy ngày rồi Diệp Dung không tới đứng chờ trước cửa nhà nàng như mọi khi

“Lẽ nào mấy ngày nay Diệp cô nương…”

Phúc vương dùng ánh mắt ý bảo nàng chú ý sau lưng, nhỏ giọng nói ‘liên tục đi theo ta”

Nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của béo lão cha, nàng gãi cằm “phụ vương, ngươi thực sự không thích Diệp cô nương chút nào sao? ta thấy nàng rất tốt, so với La thất không rõ lai lịch, mục đích kia, ta thà để nàng làm kế mẫu của ta”

Phúc vương hai mắt rưng rưng, chỉ còn kém chút nữa là chỉ tay lên trời thề thốt “ta một chút cũng không thích, trong lòng ta chỉ có một mình nương ngươi. Đời này ngươi sẽ không có kế mẫu”

Tiêu Minh Kiểu tròng mắt xoay chuyển ‘vậy ngươi….”

Còn chưa nói xong, phía trước đột nhiên vang lên tiếng la thất thanh của La thất cô nương ‘cứu mạng’

Tiêu Minh Kiểu ngẩng đầu “xem ra là chờ ngươi làm anh hùng cứu mỹ nhân ah’

Bên cạnh La thất cô nương chỉ có một nha hoàn, hai người bộ dáng đẹp lại là mặt, không bị lưu manh đầu đường để mắt tới mới lạ, có điều mấy tên lưu manh này có thực sự là lưu manh hay không thì chưa biết.

Tiêu Minh Kiểu khoanh tay trước ngực, hếch cằm, vẻ mặt khinh bỉ, trong lòng lại hận Thành vương vô cùng. Thủ đoạn nhìn như vụng về này lại rất hữu dụng, vì dù phụ vương nàng chỉ xem La thất như bức họa thì cũng không thể trơ mắt nhìn khuôn mặt giống thê tử của mình bị người ta vũ nhục, mà chỉ cần hắn ra mặt, La thất liền có cơ hội lấy thân báo đáp. Không chừng phụ vương nàng vừa tiến lên cứu người, bọn họ sẽ có chiêu trực tiếp hơn chờ hắn, dù sao khuôn mặt của La thất cũng là miễn tử kim bài đối với phụ vương nàng, mặc kệ nàng ta làm gì, phụ vương nàng cũng sẽ vì gương mặt kia sẽ nể mặt nàng ta vài phần

Phúc vương nhìn thoáng về phía bên kia, còn chưa nói gì thì bên cạnh đột nhiên lóe lên một bóng người, định thần lại đã thấy La thất cô nương được người cứu thoát. Mà người kia dung mạo anh mỹ, khí chất hiên ngang, chính là Diệp Dung

“Cô nương, ngươi không có sao chứ?”

Nhìn khuôn mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ trong phòng, Diệp Dung không nói nên tư vị gì

Trong lòng La thất cũng không nói nên tư vị gì, ngươi là một nữ nhân, chạy mau như vậy làm gì? học làm anh hùng cứu mỹ nhân làm gì? làm hỏng chuyện tốt của ta. Tuy nhiên Diệp dung bộ dạng xinh xắn, nàng có muốn nổi giận với nàng ta cũng không được,nói vài lời cảm tạ rồi rời đi

Diệp Dung nhìn theo bóng lưng nàng càng lúc càng xa, một lúc sau mới xoay người đi về phía hai cha con đang núp trong góc

Nhìn béo nam nhân đang muốn chạy trốn, nàng bất đắc dĩ lại cảm thấy buồn cười, hồi lâu nhẹ giọng nói ‘ta có lời muốn nói với ngươi, nói xong ta sẽ không quấy rầy ngươi nữa”

Phúc vương sững sờ, Tiêu Minh Kiểu nhìn hắn lại nhìn Diệp Dung, sau đó bảo Hành Cáp “chúng ta qua kia tản bộ đi”

Diệp Dung nhìn theo các nàng, hồi lâu mới quay đầu nhìn Phúc vương, ánh mắt bình thản, sâu thẳm “ta rất thích ngươi, từ khi còn nhỏ đã thích”

Tiêu Minh Kiểu không biết Diệp Dung và béo lão cha nhà mình nói gì, nhưng từ sau hôm đó, nàng không còn nhìn thấy nàng ta nữa, nghe nói Diệp Dung đã đi du ngoạn, muốn làm một hiệp khách giang hồ gì đó…

Tiêu Minh Kiểu rất thích cô nương kinh hãi thế tục như vậy nhưng nàng cũng tôn trọng lựa chọn của phụ vương vì thế không có ý kiến gì đối với chuyện này

Thời gian trôi qua rất nhanh, nháy mắt đã đến ngày Thác Bạt Hoằng rời đi


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện