Quận Chúa Thỉnh Tỉnh Táo

Chương 55


trước sau

55

Hôm nay thời tiết vô cùng tốt, Tiêu Minh Kiểu ăn điểm tâm xong, nhớ tới đã hai ba ngày nay không đi thăm huynh trưởng, liền đi tới An Uyển cư

Đi đến gần vườn hoa cách An Uyển cư không xa, đột nhiên nghe được tiếng cười khanh khách, nàng nhìn về bên đó, nhíu mày suy nghĩ: mới sáng sớm, tiểu béo vui mừng cái gì chứ?

“Bên này,bên này, Lâm tỷ tỷ, là bên này’

“Là vầy sao?”

Không ngờ người cùng tiểu béo chơi đùa lại là Lâm Lung ngày thường lạnh lùng trong trẻo ít nói, Tiêu Minh Kiểu không khỏi nhíu mày. So ra, muội muội của nàng là Lâm Linh giống người có thể chơi đùa với hài tử hơn, nàng như thế này, rất khiến người ta kinh ngạc. Nhìn Lâm Lung vẫn không có biểu cảm gì nhưng trên mặt ôn nhu hơn, nàng liền hiểu. Thì ra là một người mặt lạnh tim nóng

Nàng nghĩ nghĩ, bước lên trước chào hỏi ‘Lâm cô nương, sớm ah”

Mộc Linh Lung đang chơi đùa cùng Tiêu Lâm Chu liền dừng lại, ôn nhu trên mặt cũng giảm đi, phúc thân hành lễ “Quận chúa”

“Còn ta nữa, tiểu tiên nữ cô cô, sao ngươi không chào buổi sáng với Tiêu tiểu công tử”

Bắp đùi đột nhiên bị người ta ôm lấy, Tiêu Minh Kiểu cười hì hì, đưa tay xoa đầu hắn “sớm nha, Tiêu tiểu công tử”

Tiểu béo thỏa mãn, giang hai tay “ôm ôm”

‘Không đâu, ngươi vừ rồi chơi đùa, người toàn mồ hôi ah”

“Ta là Tiêu tiểu công tử thơm thơm, dù chảy mồ hôi thì cũng là thơm”

Nhìn tiểu hài tử vẻ mặt nghiêm túc cố gắng lừa mình, Tiêu Minh Kiểu cười nói “Tiêu tiểu công tử, da mặt ngài càng lúc càng dày nha”

Kế hoạch thất bại, tiểu béo méo miệng muốn làm nũng, đột nhiên một chiếc khăn dịu dàng rơi trên trán hắn, nhìn thấy là Lâm Lung đang lau mồ hôi cho mình liền vui vẻ nói ‘cảm ơn Lâm tỷ tỷ, ngươi thật tốt. Chu Chu thích nhất ngươi”

Chung đụng mấy ngày, lòng của Mộc Linh Lung đã bình tĩnh lại , không còn thất thố như trước nữa nhưng nghe tiểu hài tử mềm mại, ngọt ngào khen ngời, trong lòng nàng lại rung động khó nói thành lời, cúi đầu, nở nụ cười, thầm nói :ta cũng thích nhất ngươi

Nụ cười của nàng như nụ hoa mới hé, thanh khiết tươi sáng khiến hai cô chất thích cái đẹp nhìn đến ngây người

“Ngươi cười thật đẹp ah”Tiêu Minh Kiểu khen ngợi

“Thật đẹp” tiểu béo cũng sáng mắt phụ họa

Vẻ mặt hai người hồn nhiên ngây thơ, Mộc Linh Lung lại có chút không được tự nhiên, thu lại tươi cười, ôn nhu hỏi “tiểu công tử còn muốn chơi không?”

“Chơi chứ” tiểu béo nắm tay áo tiểu cô cô ‘cùng nhau chơi đi”

Tiêu Minh Kiểu thấy hắn cao hứng liền gật đầu, chơi cùng hắn một lát

Mộc Linh Lung đến bên cạnh, thỉnh thoảng lại lấy khăn lau mồ hôi cho tiểu béo

Tiêu Minh Kiểu thấy tiểu chất tử nheo mắt lại, bộ dáng thích ý, liền tới gần để trêu chọc hắn, nào ngờ còn chưa kịp hành động, Mộc Linh Lung đã lấy một cái khăn khác, lau mồ hôi trên mặt nàng. Động tác nhẹ nhàng như gió xuân thổi qua, còn ánh mắt của nàng…Tiêu Minh Kiểu không thể mô tả bằng lời, chỉ biết là mình rất thích, ánh mắt đó làm nàng cảm thấy an bình và thoải mái. Lâm Lung cô nương là một người tốt ah, nàng nghiêng đầu nhìn nàng ta cười một cái

Đúng lúc đó một người từ xa bước nhanh tới “a tỷ”, thiếu nữ áo trắng tung bay, khuôn mặt xinh đẹp, chính là Mộc Linh Đang

Mộc Linh Lung thấy thần sắc muội muội có chút bối rối, vội hỏi “sắc mặt ngươi không tốt lắm, đã xảy ra chuyện gì?”

“Không có” thần sắc của Mộc Linh Đang nháy mắt ngưng trệ nhưng rất nhanh đã tươi cười che giấu “không có gì, Thế tử đã ăn điểm tâm xong, như bình thường liền trở về phòng đọc sách, không có gì khác lạ”

Nghe muội muội nói xong, Mộc Linh Lung nhíu mày. Tiểu Thất có chuyện gạt nàng, có điều Tiêu Minh Kiểu đang có mặt ở đây, nàng không tiện nói nhiều, chỉ gật đầu coi như đã hiểu. Đến khi về phòng liền hỏi Mộc Linh Đang ‘đã xảy ra chuyện gì?”

Ngày thường nàng vừa hỏi, Mộc Linh Đang sẽ thành thật khai báo nhưng hôm nay hỏi thế nào cũng không chịu trả lời, chỉ nói không xảy ra chuyện gì.

Mộc Linh Lung trong lòng có chút bất an khó hiểu nhưng thấy nàng không muốn nói, cũng không miễn cưỡng, chỉ vỗ vỗ tay nàng, ấm giọng nói ‘vậy chờ khi nào ngươi muốn nói hãy nói”

Mộc Linh Đang nhìn nàng, trong lòng không biết là tư vị gì, hồi lâu mới dụi đầu vào vai tỷ tỷ, xúc động nói “tỷ tỷ, chúng ta quay về Vân Thủy thôn được không?”

Mộc Linh Lung sững sờ nhìn nàng ‘hóa ra là nhớ nhà?”

Mộc Linh Đang cọ cọ vai nàng, thấp giọng nói “ân, khi đó chúng ta sống rất vui vẻ nha”

Mộc Linh Lung trong lòng ảm đạm, đưa tay sờ đầu nàng,không nói gì. Nàng cũng muốn quay về Vân Thủy thôn, nhưng vất vả lắm mới tìm được người kia, nếu không thể chính miệng hỏi hắn vì sao lại thế, không nghe được hắn nói nguyên nhân năm đó rời đi thì nàng không thể cam tâm.

Chờ hồi lâu cũng không nghe tỷ tỷ trả lời, Mộc Linh Đang trong lòng trầm xuống, rũ mi, cố làm ra vẻ thoải mái “được rồi, nhớ nhà cũng phải gác lại thôi, hiện nay còn có chuyện cần xử lý, chỡ chữa lành cho người kia, giải quyết xong chuyện cũ, chúng ta trở về nhà cũng không muộn”

Mộc Linh Lung hoàn hồn, vỗ nhẹ tay nàng “ân”

Đưa tiểu béo đi học xong, Tiêu Minh Kiểu liền xuất môn. Nghe nói ở phố Đông mới mở một tửu lâu, nghe nói hương vị không tệ, nàng đã đặt phòng ở đó, mời Vệ Cảnh và Tần Vu đến mếm thử

“Hà bao xinh đẹp này là nàng làm cho ta, tự tay làm nha, hắc hắc, có phải đẹp lắm không?” chưa ra cửa đã nghe tiếng cười đắc ý của Tiết Phong

Tiêu Minh Kiểu khóe miệng co rút, vừa muốn lên tiếng đã thấy nam nhân dung mạo tuấn tú đứng đối diện hắn, nàng liền

quên hết mình định nói gì, chỉ hỏi ‘sao ngươi lại tới đây”

Vệ Cảnh mỉm cười đáp “hôm nay thời tiết tốt, ta ra ngoài một chút, vừa vặn gặp được Tiết huynh nên tán gẫu vài câu”

Tiết Phong cũng quay đầu chào hỏi nàng, sau đó vui rạo rực khoe hà bao trong tay như khoe bảo bối ‘Kiểu Kiểu, đây là hà bao Minh Yên tự tay làm cho ta, đẹp đúng không?”

Nhìn tỷ phu đại ngốc, nàng gật đầu lấy lệ, chưa kịp lên tiếng đã nghe Vệ Cảnh thở dài “nói tới hà bao mới nhớ, hà bao của ta bị rách rồi”

Thấy hắn vừa nói vừa nhìn mình, Tiêu Minh Kiểu nghĩ nghĩ, đưa tay vỗ vai hắn “có gì đâu, giờ ta cùng ngươi đi mua cái mới, mua xong vừa lúc chúng ta có thể đến tửu lâu vừa mở trên phố Đông ăn cơm ah”

Vệ Cảnh: “…”

Hành Cáp phức tạp nhìn hắn một cái, có chút đồng tình cũng có chút bất mãn vì hắn có ý định bắt cóc tiểu quận chúa nhà mình

Tiết Phong nhịn không được bật cười ha hả. Vệ Dập Chi, ngươi cũng có ngày hôm nay

Vệ Cảnh đưa mắt nhìn hắn ‘buồn cười lắm sao?’

“Không buồn cười, không buồn cười” Sợ bị giận chó đánh mèo, Tiết Phong vội nghẹn cười đi vào phủ tìm thê tử tương lai

Tiêu Minh Kiểu nhìn theo bóng lưng run rẩy của hắn, buồn bực hỏi ‘hắn cười cái gì vậy?”

“Không có gì”Vệ Cảnh bất đắc dĩ chuyển đề tài “hôm nay Kiểu Kiểu muốn làm gì?”

Tiêu Minh Kiểu dù cảm thấy có chỗ nào đó không đúng nhưng cũng không nghĩ nhiều, đếm ngón tay, nói ‘cùng ngươi đi mua hà bao, sau đó đến Thực Vị lâu ăn cơm trưa, sau đó..ah đúng rồi, ta vốn muốn mời Tần Vu cùng  đi, nàng đâu rồi?”

Vệ Cảnh thản nhiên đáp “hình như có chuyện ra ngoài lâu rồi, không biết đi đâu nữa”

Tiêu Minh Kiểu không chút nghi ngờ ‘vậy thì thôi, chúng ta đi đi”

Vệ Cảnh cười, gật đầu đáp ứng

Hai người cùng nhau đi dạo phố nhưng Vệ Cảnh quá kén chọn, dạo qua rất nhiều cửa hàng mà vẫn không mua được hà bao thích hợp.

Tiêu Minh Kiểu vốn không có tính kiên nhẫn liền nói “ngươi còn kén chọn hơn ta ah”

Vệ Cảnh áy náy “hay là đừng mua nữa, sau này hãy tính đi”

“Vậy ngươi thích dạng gì?” Tiêu Minh Kiểu rối rắm “ngươi nói đi, ta tìm người thêu cho ngươi một cái”

Vệ Cảnh nghiên đầu nhìn nàng, làm như nói giỡn “ta thích Quận chúa thêu cho ta’

Tiêu Minh Kiểu sững sờ, dùng ánh mắt: ngươi trêu chọc ta nhìn hắn “tú công của ta rất kém, sẽ thêu uyên ương thành con kiến nhỏ”

Vệ Cảnh im lặng rũ mi, bộ dáng có vẻ thất vọng

Tiêu Minh Kiểu không thể thấy hắn như thế, lập tức nói “ngươi…nếu ngươi thực sự muốn, ta có thể thử một chút, nhưng mà ngươi không được chê ta thêu xấu nha”

Vệ Cảnh ngẩng đầu cười ‘nhất định sẽ không”

Hắn cười cực kỳ đẹp mắt, Tiêu Minh Kiểu cũng nhịn không được mà cười theo, đắc ý nói ‘tạm thời tin ngươi”

Vệ Cảnh đè nén xúc động trong lòng, ngẩng đầu nhìn trời “có đói bụng không?đi ăn cơm đi”

Tiêu Minh Kiểu vỗ bũng ‘đói lâu rồi, đi thôi”

Hai người liền đi đến Thực Vị lâu ăn cơm. Vừa gọi thức ăn xong, dưới lầu vang lên từng đợt vó ngựa, Tiêu Minh Kiểu thò đầu ra nhìn, nhận ra là đoàn sứ thần Bắc Yến

Nhìn nam nhân cao lớn cường tráng, mặc áo bào tím ngồi trên lưng ngựa, hai mắt nàng sáng lên “Thác Bạt Hoằng rời đi”

Hai mắt Vệ Cảnh khẽ nhúc nhích, vui vẻ trên mặt không đổi “Quận chúa rất vui?”

“Đương nhiên rồi, sẽ không có người quấn lấy ta nữa, hơn nữa chúng ta cũng không cần giả thành thân. Thật tốt’Tiêu Minh Kiểu cười hì hì “sáng mai hoàng bá phụ sẽ hạ chỉ giải trừ hôn ước của chúng ta, ngươi chờ tiếp chỉ đi”

Hành Cáp im lặng nhìn nàng, cảm thấy ứng phó với người có phản ứng trì độn như tiểu quận chúa, Vệ thế tử cũng không dễ dàng gì. Nhưng ngay sau đó nàng bị mùi thơm của thức ăn thu hút, không còn tâm tư nghĩ nhiều, hơn nữa thấy nam nhân kia chỉ mỉm cười thản nhiên, không chút thất vọng, nàng càng yên tâm

Thức ăn của Thực Vị lâu rất ngon. Tiêu Minh Kiểu ăn đến bụng căng tròn, sắp đi không nổi

Vệ Cảnh nhịn không được bật cười, hai mắt lóe lên, đề nghị “hay là gọi một chiếc xe ngựa, chúng ta ngồi xe trở về, ta cũng có chút mệt mỏi”

Tiêu Minh Kiểu lập tức gật đầu ‘được nha, Hành Cáp tỷ tỷ, ngươi đi gọi đi, chúng ta ở đây đợi ngươi”

Hành Cáp lĩnh mệnh, nâng cao cái bụng tròn vo mà đi


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện