Quận Chúa Thỉnh Tỉnh Táo

Chương 56


trước sau

56

Xe ngựa chậm chạp đi trên đường, Tiêu Minh Kiểu dán vào cửa kính xe, hưng trí bừng bừng kể cho Vệ Cảnh nghe chuyện bát quái trên phố

“Ngươi mau nhìn đi, lão bản trà lâu kia là một tên rùa đen khốn kiếp, vì câu khách mà bắt hai khuê nữ ra đứng bán nhan sắc không nói, còn luôn đánh mắng các nàng. Một năm trước ta thu thập hắn một trận, hắn ngoan ngoãn hơn một chút, sau này không để hai nữ nhi ra mặt nữa. Còn lão bản nương bố trang kia, nghe nói nàng có gian tình với lão bản tiệm trang sức, mà phu quân của nàng lại là người nhu nhược, bị thê tử đội nón xanh cũng không dám nói, mọi người đều cười nhạo hắn. Tuy nhiên ta lại nghĩ có lẽ bên trong có ẩn tình gì đó, vì một lần ta đi ngang qua nơi này lúc trời hơi tối, nhìn thấy lão bản nương bố trang cầm dao mắng lão bản tiệm trang sức một trận, hận ý trên mặt không thể nào giả được. Còn nữa, ngươi thấy thầy tướng số ở ven đường kia không? đừng thấy mặt hắn gian giảo mà nghĩ hắn không phải là người tốt, thật ra hắn làm người không tệ, thu dưỡng rất nhiều tiểu khất cái, còn dạy bọn họ đọc sách viết chữ nha”

Tiểu cô nương nói không ngừng nghỉ, trình độ huyên thuyên đã vượt xa Dạ Ninh nhưng Vệ Cảnh nhìn nàng lại không hề mất kiên nhẫn, trong mắt còn hiện lên vẻ vui vẻ

Ánh mặt trời xuyên qua cửa xe chiếu vào, rơi trên lông mày tuấn tú của hắn, tạo ra ôn nhu vô hạn. Hắn nhìn nàng, cảm thấy sự ấm áp lưu động toàn thân, cuối cùng hội tụ nơi đáy lòng hung ác nham hiểm của hắn, làm cho nơi đó trở nên sáng rỡ, thoáng đãng

“Vệ Cảnh…ngươi nhìn ta như vậy làm gì?”

Vệ Cảnh hoàn hồn, thấy Tiêu Minh Kiểu nghiêng đầu, nghi hoặc nhìn nàng, mỉm cười, đưa tay gõ nhẹ lên trán nàng một cái, nghiêm trang nói “có muỗi”

Tiêu Minh Kiểu che trán “ngươi lừa ngốc tử sao?”

Vệ Cảnh mỉm cười nhìn nàng “không, ta đang gạt tiểu tiên nữ”

Tiêu Minh Kiểu cong khóe miệng, cố nén cười, ra vẻ hung ác nói “hay cho Vệ Cảnh ngươi, lại dám trêu chọc bản quận chúa. Có ai không, kéo xuống cho Bá Vương”

“Bá Vương?”

“Là con thỏ mà a tỷ ta nuôi”

Vệ Cảnh bật cười thành tiếng

“Ngươi chớ xem thường Bá Vương nha. Nó hung dữ lắm, ngay cả chó săn cũng bị nó dọa khóc ah” thấy hắn cười càng lợi hại, hiển nhiên là không tin, Tiêu Minh Kiểu nóng nảy, đưa tay nắm mặt hắn, cường điệu “thật, thật, thật…hahah, bộ dáng ngươi thế này thật buồn cười ah”

Gương mặt tuấn tú bị bóp đến biến hình, Vệ Cảnh cười không nổi

Tiêu Minh Kiểu thừa dịp hắn không có phản ứng liền bóp khóe miệng hắn thêm vài cái, sau đó về chỗ của mình ngồi cười

“Hóa ra là người đẹp mặt hay không thì khi làm mặt quỷ đều rất ngu xuẩn ah, hahah, ta cười chết mất’

Vệ Cảnh khóe miệng co rút, đột nhiên đưa tay nắm lấy quai hàm của nàng, bóp một cái

Tiêu Minh Kiểu muốn trốn đã thấy hắn cúi đầu kề sát vào nàng, nhẹ giọng nói “chỗ nào ngu xuẩn? rõ ràng là rất đáng yêu”

Hơi thở nam tính đánh tới, mang theo cảnh giác xâm lược. Tiêu Minh Kiểu có chút hoảng hốt, ngẩn người, vô thức đưa tay gạt hắn một cái

Vệ Cảnh suýt chút nữa hộc máu

Cười đùa một lát cũng đã tới Định Quốc công phủ. Vì Vệ Cảnh phải nghỉ trưa nên Tiêu Minh Kiểu không tiện quấy rầy hắn, nhìn hắn vào cửa rồi tự mình quay về nhà.

Xe ngựa rất nhanh dừng trước đại môn Phúc vương phủ. Tiêu Minh Kiểu chuẩn bị xuống xe,nào ngờ vừa đứng dậy, mũi chân liền đá trúng một vật, nàng cúi đầu nhìn, phát hiện đó là khối ngọc bội Vệ Cảnh vẫn mang theo bên người

“Nhất định là vừa rồi đùa giỡn đã không cẩn thận làm rớt”Tiêu Minh Kiểu vỗ trán, quay đầu phân phó Hành Cáp “Hành Cáp tỷ tỷ, quay lại Định Quốc công phủ đi, Vệ Cảnh làm rơi đồ”

Hành Cáp ăn no chỉ muốn ngủ, hờ hững đáp “ngày mai không được sao?”

“Thứ khác có thể chờ tới ngày mai nhưng ngọc bội này thì không được”Tiêu Minh Kiểu ngồi lại trên ghế, nhìn ngọc bội trong tay “dù không biết lai lịch miếng ngọc bội này nhưng Vệ Cảnh đi đâu đều mang theo nó, thỉnh thoảng còn sờ một cái, xem ra rất quan trọng, nếu về nhà phát hiện đánh mất, chắc chắn sẽ rất lo lắng”

Hành Cáp hỏi ‘ta đi trả lại?”

“Ta cũng cùng đi chứ, dù sao về nhà cũng không có chuyện gì để làm”

Không ai chú ý trên nóc nhà cách đó không xa, một hắc y nam nhân khuôn mặc như em bé đang theo dõi, thấy người trên xe không bước xuống mà xe ngựa lại quay đầu, liền lướt đi như bay về phía Định Quốc công phủ

“Gia, các nàng đến .”

“Ân” Vệ Cảnh rũ mi, che đi u ám trong mắt, đưa tay uống cạn chén thuốc trong tay

Bên trong Ninh An cư im ắng, nhất là chỗ gần chính phòng của Vệ Cảnh, bên cạnh không một bóng người. Có điều Vệ Cảnh vốn thích yên tĩnh, không thích có nhiều người bên cạnh nên Tiêu Minh Kiểu cũng không thấy có gì không đúng, nhẹ gõ cửa “Vệ Cảnh, ngươi ngủ sao?”

Không có ai trả lời

“Mới đó mà ngủ say vậy sao?”tiểu cô nương buồn bực gãi cằm, đang tính gõ cửa tiếp thì nghe trong phòng vang lên tiếng rên hừ rất nhỏ, nàng ngẩn người, vô thức dán tai lên cửa “thanh âm gì…”

“Mau… Đi mau…”

Thanh âm của nam nhân khàn khàn mà suy yếu, nghe có gì không đúng, lại nghĩ tới nội dung hắn vừa nói, Tiêu Minh Kiểu lập tức giật bắn người. Hắn gặp chuyện không may? Nàng liền bất chấp, nhấc chân đá cửa phòng, xông vào “Vệ Cảnh”

Trong phòng một mảnh hỗn độn, nam nhân vô lực ngồi dựa bên giường, hai tay gắt gao nắm chặt màn giường, giống như đang cố gắng khắc chế gì đó, mái tóc rối tung, quần áo hỗn động, nhìn rất chật vật. Tần Vu lại bất tỉnh nhân sự nằm cách đó không xa, dù xiêm y hoàn hảo, búi tóc cũng không loạn, nhưng vẻ kinh hoàng trên mặt làm nàng cũng có chút chật vật

“Vệ Cảnh” Tiêu Minh Kiểu cả kinh, xông tới muốn đỡ hắn ‘ngươi thế nào?có bị gì không?”

Lại bị hắn đẩy ra “tránh ra”

Tiêu Minh Kiểu không đề phòng, bị hắn đẩy một cái liền ngã ngồi dưới đất, sững sờ một lát, nắm lấy tay hắn, nói “Vệ Cảnh, ta là Kiểu Kiểu.Tiêu Minh Kiểu, ngươi thế nào? ngươi…”

Còn chưa nói xong đã đối diện với một đôi mắt u ám làm người ta kinh hãi ‘Kiểu Kiểu?”

“Là ta! Là ta!”

“Gọi…thái y”

Thanh niên ưu nhã như ngọc, lúc này gương mặt tuấn tú ửng đỏ, ánh mắt mê loạn lại có chút yêu dị. Tiêu Minh Kiểu nhìn thấy mà ngực nhảy dựng lên nhưng lúc này không phải thời điểm thưởng thức sắc đẹp, nàng vội gật đầu, hô lên với Hành Cáp đang xem xét tình hình Tần Vu ở phía sau “đi mời thái y, mau đi”

Hành Cáp gật đầu, đi nhanh như một tia chớp

Tiêu Minh Kiểu thở phào, quay đầu đỡ Vệ Cảnh “thái y lập tức đến, ngươi trước tiên…”

Còn chưa nói xong, cổ tay đột nhiên thấy căng thẳng, sau đó là trời đất quay cuồng. Nàng kinh hãi kêu thành tiếng, chưa kịp phản ứng đã bị một thân thể nóng rực áp chế dưới thân, đồng thời bị một cái gì đó mềm mại nóng bỏng chặn lên môi nàng, làm càn trong miệng nàng

Tiêu Minh Kiểu đầu ong ong, cả người ngây ngốc, cho đến khi nam nhân kia vô ý cắn trúng đầu lưỡi của nàng, nàng mới toàn thân run lên mà hoàn hồn

Lưu manh, đăng đồ tử ah

Tiểu cô nương khuôn mặt đỏ bừng, nháy mắt xù lông lên nhưng ngay lúc nàng sắp ra quyền đánh hắn thì thanh niên kia đột nhiên dừng lại, thở phì phò, trên mặt ửng đỏ đầy thống khổ, đôi mắt mê loạn gian nan lóe lên chút thanh minh

“Thực xin lỗi… Kiểu Kiểu, thực xin lỗi, ngươi… Ngươi đi mau… Ta sắp nhịn không được …” thanh âm của hắn khàn khàn

Đồng thời Tiêu Minh Kiểu cũng thấy được môi dưới của hắn huyết nhục mơ, hắn đang dùng cách này để duy trì thanh tỉnh. Nàng không còn để ý đã phát sinh chuyện gì, giận tái mặt, bất chấp xấu hổ và ý định truy cứu chân tướng sự việc, cắn răng nói ‘ngươi đừng sợ, nhìn ta” sau đó đánh một cú thật mạnh vào gáy hắn

Vệ Cảnh hét

lên môt tiếng rồi ngã gục, có lẽ vì dược tính chưa trừ nên mặt của hắn vẫn tràn đầy vẻ thống khổ

Tiêu Minh Kiểu hít sâu một hơi làm cho mình tỉnh táo lại, ôm hắn lên giường, rồi nhanh chóng sang phòng bên cạnh mang nước lạnh đến, nhúng khăn, lau cho hắn

Cảm giác lạnh buốt khiến Vệ Cảnh thoải mái hơn, chốc lát sau vô thức than nhẹ một tiếng, sắc mặt càng hồng, nhìn như sắp nhỏ ra máu

Tiêu Minh Kiểu từng dạo qua kỹ viện, xem qua đông cung đồ, dù chưa ăn thịt heo thì cũng biết heo chạy thế nào, lập tức nghĩ tới lời đồn “nếu giải độc trễ sẽ bạo phát mà chết” liền kinh hoàng khiếp sợ, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng

“ Vệ Cảnh, ngươi cố chống đỡ, thái y sẽ lập tức tới ngay”

Vừa nói xong, thanh niên trên giường đã đưa tay, vô thức ôm chặt nàng vào lòng

Tiêu Minh Kiểu “…”thật muốn đánh chết hắn ah. Tình huống thế này, nếu không để hắn phóng thích là không được nhưng mà nàng…nhất thời mặt của nàng cũng đỏ bừng,cả ngươi suy sụp

Không được, nếu làm như vậy thì sau này sao có thể lại làm huynh đệ? Nhưng mà Vệ Cảnh sắp không được nữa, thân thể của hắn vốn không tốt, nếu vì việc này mà xảy ra chuyện…

“Ah, ta sắp điên rồi, Hành Cáp tỷ tỷ sao vẫn chưa trở lại chứ?” tiểu cô nương đưa tay đè lại thân thể lộn xộn của thanh niên kia, trong lòng luống cuống

Đúng lúc này thanh niên dưới thân đột niên thống khổ cắn chặt răng, cả người không khống chế mà co rút lại.Tiêu Minh Kiểu hoảng sợ, thét chói tai, kéo xiêm y hắn ‘Vệ Cảnh, ngươi đừng chết.Ta giúp ngươi, ta…ta sẽ giúp ngươi”

Nhưng ngay lúc nàng đưa tay cởi thắt lưng hắn, cổ tay lại bị người nắm chặt. Vệ Cảnh nhìn nàng, cố duy trì chút lý trí cuối cùng “không…không được. Ra ngoài, Kiểu Kiểu, ra ngoài…”

“Ra cái đầu ngươi. Ngươi muốn chết phải không?” Tiêu Minh Kiểu trong lòng phát run, động tác lưu loát, rất nhanh cởi bỏ đai lưng của hắn, run run đưa tay vào

‘Thái y đến…”nhìn thấy Tiêu Minh Kiểu đang làm gì, Hành Cáp như muốn hóa đá, quay đầu đưa tay đè Trần lão thái y đang ở trên vai nàng giãy dụa muốn nhìn

Trần lão thái y “…”

Hành Cáp và Trần lão thái y đến đúng lúc đã kịp thời giải cứu cho tay của Tiêu Minh Kiểu, nàng thở phào nhẹ nhõm, giao Vệ Cảnh cho Trần lão thái y, còn mình ra gian ngoài ngồi xuống, uống hết một ấm trà mới bình tĩn lại

Hành Cáp vẫn còn hóa đá, trong đầu nàng toàn là hình ảnh tiểu quận chúa nhà mình áp Vệ thế tử dưới thân, khí thế hung hăng kéo quần hắn…Quá hại mắt ah. Cho đến khi Trần lão thái y đen mặt từ trong phòng đi ra, nàng mới lấy lại tinh thần

‘Lão đầu nhi, Vệ Cảnh thế nào?”

Trần lão thái y hầm hừ, không nói tiếng nào

Tiêu Minh Kiểu nhìn Hành Cáp “hắn sao vậy?”

Hành Cáp ngữ khí thản nhiên ‘khi ta đến mời, Trần lão thái y đang tắm”

Tiêu Minh Kiểu kinh hãi, ánh mắt quỷ dị ‘cho nên ngươi thấy được…”

“Tiểu nha đầu, ngươi nói hươu nói vượn gì đó, ta còn chưa bắt đầu ah” Trần lão thái y bị ánh mắt của nàng làm cho tức đến không thở nổi, đưa tay gõ đầu nàng một cái thật mạnh

Tiêu Minh Kiểu ôm đầu gào khóc “vậy sao ngươi còn phải tức giận”

“Ta ở trong dược phòng bận rộn đến trưa, cả người toàn là mồ hôi, đang muốn tắm rửa thì bị người khiêng đi, có thể không tức giận sao?” Lão đầu nhi tức giận đến giậm chân.

Tiêu Minh Kiểu lo lắng cho Vệ Cảnh, không nháo với hắn mà mềm giọng dụ dỗ vài câu, mới biết được hắn đã cho Vệ Cảnh uống giải dược, không có gì đáng ngại

‘Vậy thân thể hắn…”

“Hắn gần đây điều dưỡng không tệ, thể cốt tốt hơn nhiều nhưng Hổ lang dược sẽ thương thân, nhiều hay ít thì phải đợi sau khi hắn tỉnh lại mới có thể biết được, hiện tại chỉ mới trừ dược tính, không nhìn ra được gì”

Tiêu Minh Kiểu gật đầu “vậy Tần Vu thế nào?”

Trần lão thái y “bị người ta hạ dược, ngủ một giấc là khỏe”

“Bị người hạ mê dược?”Tiêu Minh Kiểu nheo mắt cười lạnh “tốt, thật tốt”

Đem Tần Vu hôn mê bỏ vào phòng Vệ Cảnh lại hạ xuân dược cho hắn, làm cho hai người bọn họ gạo nấu thành cơm, sau đó Tần Vu tất nhiên phải làm thiếp cho Vệ Cảnh, như vậy không chỉ để “chính thê” là nàng ngột ngạt, còn có thể lợi dụng quý thiếp Tần Vu gây khó dễ cho nàng và Vệ Cảnh. Dùng đầu gối để nghĩ cũng biết ai bày ra thủ đoạn này. Tiêu Minh Kiểu tức giận vô cùng, vỗ bàn một cái, xoay người đi ra ngoài

Hành Cáp vừa nhìn đã biết nàng muốn đi đâu, vội ngăn lại, nhắc nhở “đừng xúc động”

“Cát thị khinh người quá đáng! Ta muốn đánh nàng’tiểu cô nương cắn răng kêu gào

Hành Cáp: “…”

Trần lão thái y quen nhìn các ám chiêu xấu xa trong hậu trạch, cũng biết Cát thị có đức hạnh gì, nghe vậy cũng không kinh ngạc, chỉ nói ‘đó là thân nương của Vệ Cảnh, là bà bà tương lai của ngươi, nói đánh là đánh sao?”

‘Vậy thì sao?dù sao nàng cũng không xem Vệ Cảnh là nhi tử ah”Tiêu Minh Kiểu cây ngay không sợ chết đứng ‘huống chi chụp bao tải lên đầu nàng, ai có thể biết là ta đánh chứ?”

Trần lão thái y: “…”

Cuối cùng lấy lý do ‘Vệ Cảnh sẽ lập tức tỉnh lại, ngươi xem hắn trước rồi tính sau” mới có thể thành công nhốt tiểu cô nương đang nổi trận lôi đình vào phòng

Nhìn thanh nương trên giường sắc mặt yếu ớt, Tiêu Minh Kiểu rốt cuộc cũng thanh tỉnh lại

“Vệ Cảnh a Vệ Cảnh, ngươi nói ngươi sao lại xúi quẩy như vậy, gặp phải một mẫu thân như thế”tiểu cô nương nằm sấp bên giường, ánh mắt lơ đãng nhìn thoáng qua đôi môi không chút huyết sắc của hắn, mặt không tự chủ mà nóng lên “dù, mặc dù ngươi vừa rồi đùa giỡn lưu manh với ta nhưng nể tình ngươi thân bất do kỷ, ta sẽ không trách ngươi” nói xong duỗi tay chọt chọt đôi môi mềm mại của hắn, còn đùa dai mà kéo kéo mấy cái, tâm sự trong lòng cũng ném lên chín tầng mây, sự lúng túng  vừa rồi cũng theo gió bay đi

Dạ Ninh ở trong bóng tối thấy vậy, khóe miệng co giật,ở trong lòng thầm cấp cho Thế tử gia nhà mình một cây nhang


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện