Quận Chúa Thỉnh Tỉnh Táo

Chương 57


trước sau

57

Thân thể của Tần Vu tốt, lại chỉ bị hạ mê dược nên rất nhanh đã tỉnh lại. Tiêu Minh Kiểu đắp mền cho  Vệ Cảnh xong liền dẫn nàng ra đại sảnh bên ngoài nói chuyện

Đầu tiên nàng thuật lại chuyện đã xảy ra trong phòng Vệ Cảnh, lại hỏi ‘rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Tần Vu vừa kinh vừa sợ, trong lòng lại chột dạ, cúi đầu nói “biểu ca mỗi ngày đều uống thuốc do Trần lão thái y kê cho hắn, lúc đó ta vừa ra cửa thì gặp được nha hoàn mỗi ngày sắc thuốc cho biểu ca, thân thể nàng dường như có chút khó chịu, đi đường không ổn,ta thấy nàng suýt làm đổ thuốc nên thuận tiện giúp nàng đưa thuốc đến đây. Sau khi biểu ca uống thuốc xong, ta cũng chuẩn bị rời đi thì không biết sao vừa đứng lên đã thấy đầu choáng váng, sau đó hai mắt tối sầm, không biết gì nữa”

Nàng không rõ Vệ Cảnh muốn làm gì nhưng cũng đoán được mục đích của hắn. Biểu ca bề ngoài thuần lương, nội tâm ngoan tuyệt, lại luôn giả heo ăn cọp…Biểu ca chắc chắn là người làm đại sự, sau này đắc tội ai cũng không thể đắc tội hắn, quá đáng sợ

Tiêu Minh Kiểu có chút nghi hoặc, lúc nàng nói muốn cùng Tần Vu ra ngoài ăn cơm, Vệ Cảnh đã nói nàng sáng sớm đã ra cửa ah?

Tần Vu liền đáp “hôm nay ta còn chưa ra khỏi cửa, biểu ca hẳn là nghe lầm rồi”

Chuyện này rất dễ điều tra nên Tiêu Minh Kiểu cũng không hỏi nhiều, chỉ híp mắt, gật gật đầu, phái người gọi tất cả hạ nhân hầu hạ nơi này đến, lại phân phó Hành Cáp ‘đi thăm dò, chuyện này nhất định phải tra ra manh mối. Vệ Cảnh là phu quân mà hoàng bá phụ tứ hôn cho ta, người này lại dám ngay giữa ban ngày dùng thủ đoạn dơ bẩn này hãm hại hắn, rõ ràng là không để ta vào mắt, không để hoàng bá phụ vào mắt, thậm chí còn là miệt thị, khiêu khích hoàng thất. Đây chính là đại nghịch bất đạo, mặc kệ người này có liên quan gì với phản tặc trước kia hay không, nhưng dù không vì Vệ Cảnh, ta cũng nhất định tìm ra được người này mà tra hỏi”

Lời này rất dọa người, những người do Cát thị phái tới có biết chút nội tình, còn giúp nàng điều chuyển mấy nha hoàn, trung bộc mà lão phu nhân lưu lại, lúc này sắc mặt trắng bệch, run lẩy, suýt xỉu. Tiêu Minh Kiểu nói vậy liền biến chuyện nhà của Định Quốc công phủ thành chuyện quốc gia đại sự, còn là chuyện mưu nghịch có thể bị xét nhà diệt tộc. Cát thị là thân nương của Vệ Cảnh, nàng có thể nể mặt hắn mà không làm gì nàng ta nhưng tiểu lâu la như bọn họ thì chưa chắc, Quận chúa nói vậy, hiển nhiên là đã giận vô cùng, bất kể chuyện này tra thế nào thì vẫn phải có người gánh chịu lửa giận, nếu không kết cục có thể là máu chảy thành sông

Có người bắt đầu do dự, suy nghĩ xem có nên thành thật khai báo để được khoan hồng hay không

Thu hết thần sắc của bọn họ vào mắt, Tiêu Minh Kiểu hừ lạnh một tiếng, hếch cằm nói “các ngươi biết mà không báo là có tội nhưng nếu thành thành khai ra, coi như là lấy công chuộc tội. Nếu các ngươi biết cái gì, vẫn nên mau nói ra đi, nếu không…hừ, ta là dạng người gì, các ngươi biết chứ?”

Toàn bộ kinh thành, có ai mà không biết chứ?

Mấy người kia còn đang do dự nghe vậy liền lập tức nói ra những gì mình biết. Dù Cát thị nắm khế ước bán thân của bọn họ và người nhà nhưng so với việc gặp nạn khi bán đứng nàng và đắc tội với tiểu bá vương có hoàng thất chống lưng trước mặt thì bọn họ vẫn biết nên chọn ai

Tiêu Minh Kiểu nghe xong, thất vọng nhíu mày. Cát thị không để bọn họ biết quá nhiều, mà dựa vào những gì bọn họ nói thì không thể định tội cho Cát thị được. Dù được Hành Cáp và Trần lão thái y khuyên nhủ, nàng đã bỏ đi ý định đánh Cát thị nhưng không thể nào chấp nhận được nữ nhân không biết tốt xấu này, nếu để nàng ta tiếp tục tác quái, e là Vệ Cảnh sẽ sớm đi gặp Diêm Vương gia

Nghĩ vậy, Tiêu Minh Kiểu liền phân phó Hành Cáp ‘gọi nha hoàn đưa thuốc mà Tần Vu nhắc tới tới đây, còn nữa, hai ma ma bên cạnh Cát thị, cũng không cần khách khí mà lôi các nàng đến đây’. Vừa rồi nàng cố ý làm ra động tĩnh lớn như vậy, đến giờ Cát thị còn chưa xuất hiện, hiển nhiên là chột dạ. Nàng ta giả chết ở trong phòng không ra ngoài, nàng không có chứng cớ, không tiện xông vào phòng trưởng bối nhưng nàng ta cho rằng co đầu rút cổ thì nàng không có cách nào sao? Ngây thơ

Rất nhanh, thủ hạ trung bộc của Vệ Cảnh đã lôi Lâm ma ma và Vương ma ma bên cạnh Cát thị đến. Khi bọn họ đến bắt người chỉ nói là quận chúa cho mời, không nói gì khác nên Cát thị có muốn ngăn cũng không được, huống chi Quận chúa nói là mời cũng không phải bắt đến hỏi tội, nàng càng không có lý do ngăn cản

Lâm ma ma và Vương ma ma bình thường ở trong phủ làm mưa làm gió nhưng đâu dám giở trò trước uy nghiêm hoàng thất, chỉ có thể im lặng đi theo

Tiêu Minh Kiểu đang ngồi uống trà, nghe nói nha hoàn đưa thuốc đã mất tích, cũng không cảm thấy bất ngờ. Đó là nhân vật mấu chốt, phát hiện tình thế có biến, Cát thị chắc chắn sẽ tìm cách bắt đi. Mà Lâm ma ma và Vương ma ma này, trước kia nàng đã bảo Hành Cáp thông qua điều tra Cát thị cũng biết bình thường Cát thị rất tin tưởng hai người này, có đại sự gì cũng giao cho các nàng đi làm, mà hai lão bà tử này bình thường cũng hay giúp nàng khắt khe Vệ Cảnh

Tiêu Minh Kiểu đã sớm muốn trút giận thay Vệ Cảnh, nay cơ hội đến, đương nhiên sẽ không khách khí, lập tức nở nụ cười ‘đã đến rồi, vậy thì bắt đầu đi”

Bắt đầu? Bắt đầu cái gì?

Lâm ma ma và Vương ma ma còn chưa có phản ứng đã bị mấy trung bộc ấn ngã nhào, tiếp theo là gậy gộc đánh xuống.

Cho ngươi khắt khe với Thế tử gia nhà ta, cho các ngươi chó cậy gần nhà gà cậy gần chuồng mà không coi chúng ta là người. Hừ, đánh chết các ngươi

Hai người bị đánh đau đến gào lên như heo bị chọc tiết, nước mắt nước mũi dầm dề ‘ta làm sai chuyện gì? Quận chúa sao có thể nhẫn tâm đối xử với chúng ta như thế?” không nói tiếng nào đã đánh, là lưu manh sao?

Dọc đường đi đã nghĩ rất nhiều kế sách ứng đối lại chưa kịp dùng, Lâm ma ma vừa nóng vừa giận, lại thêm cái mông đau đớn vô cùng, nhất thời mất đi lý trí, gào khóc thảm thiết ‘cứu mạng, có người muốn giết người”

‘Muốn giết người?” Tiêu Minh Kiểu hai mắt híp lại, vỗ bàn cười lạnh “ngươi đã đổ tội cho ta, vậy ta nếu không giết người chẳng phải là

oan uống sao?” nói xong không đợi mọi người có phản ứng, đã chỉ tay vào Lâm ma ma, ra lệnh “đánh cho ta. Đánh chết cứ tính cho ta”

Gia nô nghe lời, gia tăng lực đạo, Lâm ma ma kêu thảm một tiếng rồi ngất xỉu

Vương ma ma thấy vậy, hận không thể ngất theo. Tiêu Minh Kiểu lạnh lùng nhìn nàng “ngươi đã làm gì, trong lòng ngươi biết rõ, hiện ta không nói là vì nể mặt Vệ Cảnh, cho ngươi cơ hội lập công chuộc tội. Ngươi hãy suy nghĩ cho kỹ, rốt cộc là có muốn được khoan hồng hay không, hãy nắm chắc cơ hội này” nói xong lặp lại suy luận về ‘phản tặc’ vừa rồi, cuối cùng còn không hảo ý cười “tội mưu nghịch là tru di cửu tộc, ngươi không muốn rơi vào kết cục đoạn tử tuyệt tôn chứ?”

Vương ma ma vốn định có chết cũng không khai, nghe vậy liền sửng sốt. Người ta là dụ dỗ đe dọa, nàng thì trực tiếp động thủ và cưỡng bực. Tiểu quận chúa cực kỳ bá đạo ah. Nàng chửi thầm trong lòng, hận không thể xông lên đánh tiểu cô nương không hiểu chuyện trước mặt một trận nhưng nghĩ tới bảo bối tôn tử vừa mới ra đời không bao lâu, trong lòng liền sợ không thôi. Nha đầu chết tiệt này rất được đế vương sủng ái, không có việc gì không dám làm. Lại thấy cái mông của mình sắp bị đánh nát, cuối cùng nàng cũng đầu hàng, tỏ vẻ muốn lấy công chuộc tội, dù tội kia hoàn toàn do Tiêu Minh Kiểu bịa ra

Tiêu Minh Kiểu rất hài lòng, nghe Vương ma ma khai xong liền bảo Hành Cáp đi mời Cát thị đến

Cát thị đương nhiên không muốn đến, đã mấy lần bị ăn mệt, nàng không có can đảm trực tiếp chống lại Tiêu Minh Kiểu, nếu không lúc Lâm ma ma và Vương ma ma bị mang đi, nàng cũng đã đi cùng

Hành Cáp mặc kệ nàng có muốn hay không, vác người lên vai rồi nhảy lên mái hiên mà đi, khiến Cát thị bị dọa, suýt chút nữa là khóc trước mặt mọi người

Tiêu Minh Kiểu lại mừng thầm trong lòng

Cát thị quản gia nhiều năm, chưa từng bị đối đãi như vậy, sau khi lấy lại tinh thần liền nghiến răng nghiến lợi nói ‘Quận chúa thực sự uy phong”

Tiêu Minh Kiểu lười lá mặt lá trái với nàng, lạnh lùng nói “sao có thể so với phu nhân chứ, đối với nhi tử thân sinh của mình cũng có thể xuống tay ngoan độc như vậy. Ngươi có biết nếu vừa rồi không phải Trần lão đầu đến nhanh, Vệ Cảnh có thể đã mất mạng không?”

“Quận chúa cũng nói đó là nhi tử thân sinh của ta, sao ta có thể làm chuyện tổn hại tới hắn?”biết mình cứng rắn sẽ không hơn được nàng, Cát thị liền đỏ mắt, tỏ vẻ yếu đuối “ngược lại là Quận chúa không hề có chứng cớ đã vu oan giá họa cho người bên cạnh ta, có phải quá phận lắm hay không?”

Vu oan giá hoạ? cái cớ thật hay ah

Trong lúc không có vật chứng quyết định, suy nghĩ này lại rất hợp lý, dù sao trong mắt người ngoài, Cát thị luôn là từ mẫu, không giống người sẽ làm ra loại chuyện như vậy.

Nhưng trước giờ Tiêu Minh Kiểu lại không phải là người để ý đến ánh mắt của người khác, chỉ nhướng mày, quay đầu nhìn Định Quốc công vừa được mời về, hiện đang đứng sau lưng Cát thị “mới đầu ta còn tưởng sử dụng ám chiêu thế này để hãm hại Vệ Cảnh là phản tặc, vì nếu không phải bất mãn ý chỉ tứ hôn của hoàng bá phụ thì sao có thể vào lúc hôn kỳ gần tới mà dùng cách này để đánh vào mặt ta và hoàng thất chứ? thật không ngờ chân tướng lại là như vậy. Đương nhiên, phu nhân chắc chắn không phải là phản tặc, Quốc công gia luôn trung thành và tận tâm với hoàng bá phụ, không thể nào là người có dị tâm, cho nên chuyện này…”

Không đợi nàng nói xong, Định Quốc công đã mặt mày xanh mét, nén giận nói ‘chuyện này Định Quốc công phủ nhất định sẽ cho Quận chúa một cái công đạo”

“Vậy sao? là dạng công đạo gì ah”Tiêu Minh Kiểu cũng không muốn cứ thế mà buông tha cho Cát thị. nàng phí sức lớn như vậy, dù thế nào cũng phải cho Cát thị chút giáo huấn mới được

Định Quốc công chán ghét liếc Cát thị một cái, không để ý tới ánh mắt thất kinh và cầu khẩn của Cát thị, đang tính bắt nàng đến từ đường sám hôi thì đúng lúc này một cô gái xa lạ đột nhiên xông vào, quỳ xuống đất, khóc lóc nói ‘Quận chúa thứ tội. Chuyện kia…không liên quan tới phu nhân, nàng thực sự không biế gì cả”

Nữ nhân này là nha hoàn hồi môn của Cát thị, sau này làm thiếp cho Định Quốc công, mọi người đều gọi nàng là Tĩnh di nương. Nàng xuất hiện liền phá vỡ kế hoạch của Tiêu Minh Kiểu, một hai nhận mình là người chủ mưu sai người bỏ thuốc cho Vệ cảnh. Nguyên nhân là vì ‘biểu cô nương không muốn về nhà để rồi gả cho An nhị gia, phu nhân lại vì Thế tử đã đính hôn nên không chịu giúp nàng, vì vậy nàng mới cho ta và Vương ma ma một số tiến lớn để chúng ta tìm cách hỗ trợ. Ta…ta cũng nhất thời bị ma quỷ ám ảnh nên mới đồng ý với nàng

Tĩnh di nương nói xong còn đưa ra vật chứng, là một bao thuốc bột và một túi bạc. Túi bạc kia thêu loại hoa đặc biệt của Giang Bắc mà Tần Vu rất thích, việc này ai cũng biết.

Bị kéo xuống nước, Tần Vu ngây ngốc cả người,cũng may nàng cơ trí,vội nói dối là lúc vào phủ đã bị Nguyệt di nương lấy mất túi tiền này, như thế nàng mới thoát khỏi hiềm nghi. Mà Nguyệt di nương là đối thủ một mất một còn với Cát thị, gặp tình huống thế này, đương nhiên là giúp Tần Vu

Không khí hiện trường lúc này trở nên cứng ngắc, hai bên đều cho là mình đúng, có chết cũng không chịu nhận tội


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện