Quận Chúa Thỉnh Tỉnh Táo

Chương 58


trước sau

58

Cùng lúc đó, Vệ Cảnh đã tỉnh lại, đang được Dạ Ninh thuật cho biết tình hình bên ngoài

“Bên ngoài hiện đang rất ầm ĩ. Còn nha hoàn đưa thuốc kia, ta đã mang về, có muốn…hay không”

“Cái gì cũng không cần làm’Vệ Cảnh chống mép giường ngồi dậy, ánh mắt bĩnh tĩnh, lãnh đạm “bây giờ còn chưa thích hợp để chống đối trực diện với bọn họ”

Dạ Ninh lấy làm khó hiểu “có ta ra tay, không ai có thể hoài nghi nha hoàn kia là do ngươi đưa về, hơn nữa chẳng phải chúng ta đã có kế hoạch sao, chuyện hôm nay là cơ hội không thể tốt hơn”

Vệ Cảnh nhìn hắn ‘đây đúng là cơ hội tốt để xử lý mẫu thân ta triệt để, không có nàng, sao có thể khiến Kiểu Kiểu đau lòng ta chứ?”

Dạ Ninh á khẩu

“Trông coi nha hoàn kia cho kỹ, sau này sẽ có chỗ hữu dụng” dù sao cũng mới vừa tỉnh lại, đầu vẫn hơi choáng váng, vì thế Vệ Cảnh liền nhắm mắt dưỡng thần

Dạ Ninh co rút khóe miệng “Gia, ngươi có chỗ nào không thoải mái sao? ta thấy dược tính của thuốc kia rất mạnh, hơn nữa Hổ lang dược vốn thương thân, thân thể ngươi…”

Vệ Cảnh thản nhiên “không việc gì” dù có chút mệt mỏi nhưng không đến mức suy yếu như sắp bước chân vào Quỷ Môn quan như ngày xưa.

Dạ Ninh yên tâm, nhịn không được lại thở dài. Xem ra biện pháp kia có hiệu quả, tiếc là lại có tác dụng phụ, sau đó yên lặng đi ra ngoài

“Thiếp thân và biểu cô nương không có qua lại, có lý do gì mà lại nói dối giúp nàng chứ?Phu nhân, ngài không thể vì thiếp thân nói thật mà vu oan cho thiếp thân là đồng bọn với biểu cô nương” Nguyệt di nương khóc thút thít, nói “Quốc công gia, ngài biết là thiếp không biết nói dối mà, ngài biết mà”

Tĩnh di nương nghe vậy liền cao giọng “ngươi không biết nói dối? được, vậy ngươi có dám thề không? lấy người nhà ngươi ra mà thề?”

“Ta không thề, những gì ta nói đều là thật, sao còn phải thề để chứng minh sự trong sạch? ngược lại tỷ tỷ ngươi nói có trăm ngàn sơ hở, không thể làm người ta tin được, ta thấy ngươi mới là người cần phải thề cho chúng ta nghe ah”

“Ngươi. Ngươi rõ ràng là đang chột dạ”

Thấy hai nữ nhân này càng nói càng lớn tiếng, Tiêu Minh Kiểu nhịn không được vỗ ghế đứng dậy ‘im hết cho ta” kèm theo tiếng răng rắc khiến chung quanh nháy mắt liền trở nên an tĩnh

Nhìn tiểu cô nương chỉ vỗ một cái đã khiến chiếc ghế bằng gỗ hồng vỡ nứt, mọi người đều không tự chủ được mà nuốt nước miếng, ngay cả Định Quốc công từng lên chiến trường, khóe miệng cũng co rút, có áp lực khó hiểu.

Tiểu nha đầu nhìn nhỏ nhắn xinh xắn, rốt cuộc là lấy khí lực từ đâu ra mà lớn vậy ah

Vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy cảnh tượng này, đáy mắt Vệ Cảnh lóe lên vui vẻ, trên mặt lại ho nhẹ, suy yếu nói ‘Quận chúa…Quận chúa bớt giận”

“Vệ Cảnh? Ngươi tỉnh ?” Tiêu Minh Kiểu quay đầu, thấy hắn lung lay dựa vào cửa liền không để ý gì khác, vội chạy tới đỡ hắn ‘sao lại ra ngoài? Còn có nơi nào không thoải mái không?”

Vệ Cảnh cúi đầu nhìn nàng, để mặc nàng dìu mình ngồi xuống ghế, mỉm cười đáp ‘ta không sao, ngươi đừng lo lắng” ngữ khí lại suy yếu không chút thuyết phục

Sợ hắn ngã xuống, tiểu cô nương liền dứt khoát dùng một tay ôm lấy eo hắn “ta đỡ ngươi vào nghỉ, nơi này giao cho ta, ngươi chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt là được”

‘Ta không sao” Vệ Cảnh mỉm cười trấn an nàng, sau đó ngẩng đầu nhìn Định Quốc công đang lạnh lùng nhìn về phía này, thở dài nói ‘phụ thân, biểu muội là vô tội, trước khi ngất nàng còn liên tục bảo ta đi mau, nói là có người muốn hại ta. Khi ta dựa gần nàng, nàng liên tục giãy dụa, không hề có ý định chủ động ngã vào lòng ta, cho nên chủ mưu sau màn không phải là nàng”

Dù  hắn mở to mắt nói dối, Tần Vu vẫn nhìn hắn đầy cảm động. Biểu cao tuy lòng dạ sâu nhưng làm người cũng không tệ, nàng nhất định phải ôm chặt bắp đùi của biểu ca và Quận chúa ah

Cát thị khẩn trương, oán hận nhìn Vệ Cảnh “ngươi nói vậy là có ý gì?không phải nàng, chẳng lẽ ngươi cũng như bọn họ, hoài nghi ta?”

Vệ Cảnh nhàn nhạt liếc nhìn nàng, ánh mắt mỉa mai “nhi tử không dám, chuyện này có lẽ còn nội tìn khác, hiện tại nếu đã không thể tra rõ…”

Thấy hắn mệt mỏi lung lay, Tiêu Minh Kiểu vội ôm lấy hắn, nhíu mày nói “vừa rồi cha ngươi đã nói nhất định sẽ cho ta một cái công đạo, chúng ta trở về phòng chờ là được rồi. Yên tâm, Quốc công gia nhất ngôn cửu đỉnh,chắc chắn sẽ không nuốt lời”

Trong mắt Vệ Cảnh lóe lên vui vẻ, Định Quốc công lại run lên, sắc mặt càng thêm khó coi

Tiêu Minh Kiểu không có tâm tư để ý tới việc nào khác, vội vàng đỡ Vệ Cảnh vào nhà nghỉ ngơi

“Xin lỗi, để ngươi chịu ủy khuất” vừa vào phòng, Vệ Cảnh liền áy náy nói

Tiêu Minh Kiểu nghiêng đầu cười “đúng nha, nói xem, ngươi tính đền bù cho tổn thương tinh thần của ta thế nào?”

Nàng tươi cười giảo hoạt, không hề giống vẻ vênh váo hung hăng, ngang ngược kiêu ngạo lúc nãy. Vệ Cảnh cũng cười theo “tại hạ  không có vật gì, chỉ có thể lấy thân để đền bù tổn thất của Quận chúa”

“vậy không được, ngươi không thể ăn được, không chỉ thế, ta còn phải nuôi ngươi, như thế lỗ quá rồi”

Vệ Cảnh híp mắt, ý tứ sâu xa nhìn nàng ‘ai nói ta không thể ăn?”

“Có thể ăn cũng không được” Tiêu Minh Kiểu khoát tay “ta cũng không phải là yêu tinh ăn thịt người mà trên sách viết”

Vệ Cảnh cười nhẹ. Sao lại không phải chứ?

“À,đúng rồi” đột nhiên nhớ tới chính sự, nàng vội vàng lấy ngọc bội từ trong tay áo ra, đưa cho hắn “ngươi làm rơi cái này trên xe ngựa. Nói tới, nó đã cứu ngươi nha, nếu không phải nhìn thấy nó, ta đã không lập tức quay lại tìm ngươi”

“Đa tạ” Vệ Cảnh hai mắt lóe lên, cầm lấy ngọc bội, vuốt nhẹ một cái ‘đây là di vật tổ mẫu ta để lại, may mắn đã không làm mất”

“Khó trách ngươi lại xem nó như bảo bối”Tiêu Minh Kiểu vỗ vai hắn “giữ cho kỹ, đừng làm mất nữa”

Vệ Cảnh cười nhìn nàng “được, đều nghe ngươi”

Những lời này nghe có chút kỳ quái, Tiêu Minh Kiểu có chút không được tự nhiên gãi cằm, đang muốn nói gì đó, lại nghe Vệ Cảnh nói ‘chuyện hôm nay…ta sẽ đích thân đến Phúc vương phủ thỉnh tội, mẫu thân của ta cũng quá mức rồi”

“Ngươi là người bị hại, còn thỉnh tội gì chứ” Tiêu Minh Kiểu “muốn thỉnh cũng là nàng thỉnh”

Vệ Cảnh im lặng, hồi lâu mới nhẹ giọng nói “may mà Thác Bạt vương tử đi sớm”

Tiêu Minh Kiểu nhất thời không hiểu “cái gì?”

Vệ Cảnh trầm mặc, cười khổ “hắn đi rồi, ngươi không cần cùng ta giả thành thân, nếu không ngươi gả vào trong phủ, e là ngươi sẽ phải chịu nhiều ủy khuất”

Tiêu Minh Kiểu cười nhạo “nói gì vậy chứ, ai dám làm ta ủy khuất cũng phải hỏi xem hoàng bá phụ ta có đáp ứng hay không đã, huống chi không phải ngươi đã thấy rồi sao, vừa rồi ta thu thập bọn họ rất uy phong nha. Còn nương ngươi…” Cát thị đáng hận thì cũng là nương của Vệ Cảnh, nàng không tiện nói gì quá mức, chỉ hàm hồ cho qua “dù sao ta cũng không sợ nàng, sau này nàng cũng đừng mong lại bắt nạt ngươi”

Vệ Cảnh cười khổ “không giống nhau, cả ngày đối mặt với cùng một người cùng một chuyện, dù ngươi có rất nhiều cách

xử lý thì tâm tình cũng không thể tốt được. Cho nên may mắn là hôn ước của chúng ta…”

Nói thế cũng có chút đạo lý, chỉ là…

Nhớ tới Vệ Cảnh sống trong hoàn cảnh này suốt hai mươi năm, nhớ tới hắn vì không được chăm sóc tốt mà thân thể yếu đuối, nhớ tới Cát thị hàng ngày luôn trách móc hắn nặng nề, trong lòng Tiêu Minh Kiểu đột nhiên thấy ê ẩm, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại y như cái bánh bao.

Hôm nay nàng giáo huấn Cát thị, có thể nàng ta sẽ thu liễm nhưng cũng có thể nàng ta bị chọc tức, lại âm thầm tìm Vệ Cảnh trút giận như lần trước. Cát thị y như phát điên, ngay cả việc hạ dược nhi tử yếu đuối cũng làm được thì có chuyện gì khiến nàng chùn tay chứ.

Nghĩ tới đây, trong lòng nàng liền khẩn trương. Dù nàng có thể phái người bảo vệ Vệ Cảnh nhưng Cát thị là chủ mẫu của Định Quốc công phủ, nắm giữ quyền xử lý bếp núc trong phủ, nàng muốn ngáng chân trong sinh hoạt hàng ngày của Vệ Cảnh là chuyện dễ như trở bàn tay

“Kiểu Kiểu, sao vậy?”

Thanh âm của Vệ Cảnh khiến Tiêu Minh Kiểu hoàn hồn, nhìn gương mặt tuấn tú của hắn, nghĩ tới nếu không có mình che chở, không biết hắn sẽ biến thành cái dạng gì, trong lòng càng thấy bất an, đột nhiên bật thốt lên “hôn ước này chúng ta sẽ không giải trừ’

Vệ Cảnh sửng sốt.

“Đúng vậy,không giải” Tiêu Minh Kiểu nói xong cũng thấy sững sờ, hai mắt sáng lên. Đúng vậy, không thể giải trừ hôn ước, có nàng ở bên cạnh bảo vệ Vệ Cảnh, xem Cát thị có thể gây sóng gió gì

Vừa nghĩ như thế, làng liền ngửa đầu, hào khí vạn trượng nói ‘chúng ta cứ theo kế hoạch giả thành thân, chờ thân thể của ngươi khá hơn, có năng lực bảo vệ rồi hãy hòa ly. Dùng sao mọi thứ cũng đã chuẩn bị xong, giờ đột nhiên hủy bỏ hôn ước cũng rất phiền toái. Cứ quyết định vậy đi, có ta ở đây, nương ngươi chắc chắn không dám giở trò như hôm nay”

Vệ Cảnh hai mắt lóe lên cực nhanh rồi vội vàng lắc đầu “như thế quá ủy khuất cho ngươi”

‘Ai có thể ủy khuất được ta chứ”Tiêu Minh Kiểu khoát tay, bá đạo nói ‘được rồi, cứ quyết định vậy đi, nếu không nàng cứ như vậy…Ai nha, dù sao ta cũng không yên tâm về ngươi, cứ thế đi, không được phép phản đối”

“Ai có thể ủy khuất được ta nha!” Tiêu Minh Kiểu vô tình khoát khoát tay, thập phần ngang ngược nói, “Tốt lắm, cứ như vậy quyết định , nếu không nàng vốn là như vậy… Ai nha, dù sao ta không yên tâm ngươi, liền dạng này, không được phép phản bác !”

Thấy nàng kiên trì, Vệ Cảnh chỉ có thể ‘bất đắc dĩ’ đáp ứng “vậy…đa tạ Kiểu Kiểu”

“Hai chúng ta với nhau, không cần khách khí như thế”Tiêu Minh Kiểu cười nói, lại nghi hoặc hỏi ‘đúng, có một vấn đề rất muốn hỏi ngươi. Đó rõ ràng là cha mẹ thân sinh của ngươi, vì sao bọn họ lại đối với ngươi tệ như thế?”

Vệ Cảnh đang muốn trả lời, Chu ma ma đã đi vào, thông báo là Định Quốc công đã tra ra chân tướng

“Vậy sao?”  Tiêu Minh Kiểu nhướng mày, nói với Vệ Cảnh ‘ta đi xem một chút, ngươi nghỉ ngơi đi”

Vệ Cảnh nhìn nàng, gật đầu cười “được”

Chân tướng mà Định Quốc công nói cũng giống như Tiêu Minh Kiểu đã đoán được, là không có liên quan tới Cát thị. Dù sao nàng ta cũng là chính thê của hắn, sau lưng còn có Cát gia, hắn có không thích nàng thì tuyệt đối cũng không thể để nàng mang tội danh giết hại thân tử, ngỗ nghịch hoàng thất. Hai người là châu chấu trên cùng một sợi dậy, cùng vinh cùng nhục, Định Quốc công sẽ không ngu xuẩn mà tự lấy đá đập chân mình. Nhưng vẫn phải trấn an Tiêu Minh Kiểu, không để nàng tiến cung cáo trạng, hắn đành phải đưa Tĩnh di nương làm người chết thay Cát thị, sau đó lấy lý do trị gia không nghiêm mà đoạt quyền quản gia của Cát thị giao cho Nguyệt di nương, còn phạt nàng ở trong phòng sám hối lỗi lầm nửa tháng

Cát thị là thân nương của Vệ Cảnh, dù Tiêu Minh Kiểu hận nàng khắt khe với hắn thì cũng không muốn nàng bị như thế, hôm nay đại náo một trận cũng chỉ là muốn cho nàng chút giáo huấn, sau này không được đối xử tệ với Vệ Cảnh nữa mà thôi, cho nên cũng hài lòng với kết quả này. Dù nàng biết Cát thị quản gia nhiều năm, quyền đại thế lớn, Nguyệt di nương tạm thời tiếp quản cũng không làm được bao lâu, nhưng có thế xé toang mặt nạ từ mẫu của Cát thị, làm cho nàng bị mất mặt một chút cũng không uổng công.

Tần Vu dù được Nguyệt di nương và Vệ Cảnh trợ giúp thoát khỏi hiềm nghi nhưng Định Quốc công lại giận chó đánh mèo, quyết định đưa nàng về Giang Bắc. Trải qua chuyện này, nàng coi như đã xé rách mặt cùng phu thê Định Quốc công, Tiêu Minh Kiểu đã đáp ứng sẽ che chở cho nàng đương nhiên sẽ không để ai bắt nạt nàng, lập tức vung tay mời nàng về nhà mình làm khách.

Tần Vu vô cùng cảm động, mang theo hành lý cùng nàng rời đi

Chờ tiểu bá vương kia rời đi, Định Quốc công mới đi vào phòng Vệ Cảnh, nhàn nhạt nói “chuyện này tuy ngươi bị ủy khuất nhưng tốt khoe xấu che, ngươi biết nên làm thế nào chứ?”

Vệ Cảnh mỉm cười ‘nếu Quận chúa đã nói chuyện này đến đây chấm dứt, đương nhiên sẽ không phát sinh thêm chuyện gì, phụ thân có thể yên tâm”

Ý tứ hàm xúc khiến Định Quốc công sững sờ. Không biết có phải hắn ảo giác hay không nhưng nhi tử hắn lúc này có chút khác trước, đang muốn nói gì đó rồi lại thôi, chỉ gật đầu, nhìn thanh niên trên giường một cái rồi đi ra ngoài

Trong phòng lần nữa yên tĩnh trở lại.

Vệ Cảnh thu hồi vẻ ôn hòa, lạnh giọng ra lệnh cho Dạ Ninh trong bóng tối ‘đi xem dược Trần lão thái y kê đã sắc xong chưa, mời hắn tới lần nữa”

Dạ Ninh sững sờ ‘để làm gì?”

Vệ Cảnh nhìn hắn

“Được rồi, ta không hỏi nữa” Dạ Ninh lầm bầm,xoay người chạy như bay


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện