Quận Chúa Thỉnh Tỉnh Táo

Chương 7


trước sau

07

Ăn qua loa vài miếng điểm tâm, Tiêu Minh Kiểu liền mang Hành Cáp đi đến Tả tướng phủ

Vừa đến trước đại môn đã thấy một thiếu nữ dung mạo thanh tú, cả người mang phong độ của người trí thức mang theo nha hoàn đi ra. Tiêu Minh Kiểu bĩu môi, thầm nói oan gia ngõ hẹp

“Biểu muội sao lại tới? lại tìm đại huynh ta sao?” thiếu nữ kia thấy nàng, cũng không cao hứng, mở miệng là như trong bông có kim “tuy là biểu huynh muội ruột thịt nhưng hiện giờ mọi người đều đã trưởng thành, cũng nên chú ý nam nữ khác biệt, ngươi thế này…”

‘Thực ra là ta tới tìm ngươi nhưng nếu Tam biểu tỷ có việc phải ra ngoài, vậy lần sau hãy nói đi. Tạm biết, không tiễn” Tiêu Minh Kiểu lười so đo với nàng, nói xong tính đi vào lại bị ngăn lại

‘Đợi chút, nghe nói mấy ngày trước ngươi ở trong cung đánh Vương nhị tỷ”

Hóa ra là muốn thay hảo tỷ muội Vương Yến Như ra mặt. Tiêu Minh Kiểu dừng bước, quay đầu nhìn nàng, cười lạnh “đúng vậy, Vương nhị cô nương nhục mạ tôn thất hoàng thất, ta thay hoàng bá phụ đánh, biểu tỷ có ý kiến gì sao?”

Thu Tĩnh Tâm “…”

Hẳn là có, nhưng bây giờ đã bị ngươi phá hỏng, không thể nào nói ra. Hành Cáp đồng tình nhìn Thu Tĩnh Tâm

“Dù…Vương nhị tỷ có sai, quận chúa cũng không nên tự thân động thủ, ngươi là một cô nương gia, cả ngày đòi đánh đòi giết, không sợ tổn hại danh dự sao?”

“Cái này không nhọc Tam biểu tỷ quan tâm, ngươi rảnh, chi bằng đi an ủi Vương nhị kia đi” Thu Tĩnh Tâm lớn hơn nàng một tuổi, là nư nhi do kết thất của Tả tướng cữu cữu của nàng sinh ra. Tiêu Minh Kiểu không thích nàng giả vờ giả vịt, nàng chán ghét Tiêu Minh Kiểu kiêu ngạo ương ngạnh, hai người từ nhỏ đã không ưa nhau, cho nên lần này Tiêu Minh Kiểu không hề khách khí

Thu Tĩnh Tâm vốn đã nhìn Tiêu Minh Kiểu không vừa mắt, hai ngày trước đi thăm Vương Yến Như, nghe nàng khóc lóc kể lể, cho rằng đã nắm được bím tóc của đối phương, nào ngờ vừa mở miệng đã bị nghẹn khuất. Tiêu Minh Kiểu vừa lên tiếng đã nhắc tới hoàng bá phụ, nàng không thể nào phản bác, nghẹn đến mặt mày đỏ bừng như sắp nhỏ ra máu. Lại nghĩ tới Vương Yến Như luôn miệng nói Tiêu Minh Kiểu bắt nạt nàng thế nào nhưng không hề đề cập tới mình đã làm những gì, cũng quay sang oán hận Vương Yến Như. Đây không phải là gạt người sao?

Mới vậy đã nói không ra lời? sức chiến đấu yếu như thế làm sao có thể qua được tiểu bá  vương văn có thể oán người, võ có thể đánh người nhà ta chứ? Hành Cáp âm thầm thở dài

Tiêu Minh Kiểu lại rất hài lòng, cười hì hì, quay đầu muốn đi.

Ai ngờ đúng lúc này một chiếc xe ngựa giản dị cách đó không xa chạy tới, một thiếu nữ xinh đẹp, mặt như phù dung, khí chất đoan trang vén rèm cười nói “Tam cô nương, An Nhạc muội muội”

Không nghĩ tới người ngồi trong xe lại là Khang Hoa quận chúa, nữ nhi của Vĩnh vương. Tiêu Minh Kiểu có chút kinh ngạc, nhưng trước giờ nàng không có giao tình với vị đường tỷ luôn quy củ này, chỉ gật đầu nói ‘Khang Hoa tỷ tỷ, đi chơi sao?”

Khang Hoa ôn hòa cười nói “hôm nay thi xã có hoạt động, ta và Thu tam cô nương vừa vặn thuận đường nên hẹn nhau cùng đi”

Nữ tử quý tộc đều thích tham gia thi xã trà quán, Khang Hoa quận chúa và Thu Tĩnh Tâm đều nổi danh là tài nữ, tham gia hoạt động thi xã cũng không có gì lạ. Tiêu Minh Kiểu không chút hứng thú khoát tay “vậy các ngươi đi vui vẻ”

Khang Hoa gật đầu, thấy Thu Tĩnh Tâm còn muốn nói gì đó liền nói ‘Tam cô nương, không còn sớm nữa, chúng ta đi thôi”

Thu Tĩnh Tâm không cam lòng, mím môi lên xe ngựa nhưng vẫn nhịn không được, oán hận nói với Khang Hoa quận chúa “đều cùng là quận chúa, sao nha đầu kia lại khác biệt với ngươi lớn như vậy?”

Hai người quen biết đã lâu, Khang Hoa cũng quen tính nàng, nghe vậy hai mắt chợt lóe lên, ý tứ hàm xúc nói “trong tôn thất nhiều công chúa, quận chúa như vậy, cũng chỉ có nàng và An Vinh là vào mắt đế vương, thân với vua đương nhiên là tài trí hơn người”

Nghe thế, Thu Tĩnh Tâm càng tức giận hơn. Tiêu Minh Kiểu là dã nha đầu không học vấn không nghề nghiệp, cả ngày chỉ biết gây chuyện thị phi, dựa vào cái gì mà được nhiều sủng ái như vậy? Hoàng thượng không nói, ngay cả cha nàng cũng rất thích nàng ta, còn muốn cầu hôn nàng ta co đại huynh. Nha đầu đanh đá chết tiệt kia thật vào cửa nhà bọn họ, nàng và nương nàng không bị nàng ta lăn qua lăn lại tới chết mới lạ

Tiêu Minh Kiểu lúc này đang tràn đầy khiếp sợ với tin tức mà Hành Cáp mới thấp giọng nói với nàng: cây trâm ngọc bích hồ điệp ở trên đầu Khang Hoa y như cây trâm của nữ tử ở bên cạnh Triệu Thừa An vào đêm Nguyên tiêu.

Thu gia đại thiếu gia Thu Linh bị người ta xách từ trên giường lên.Chính xác là xách, là một phát nắm ngay cổ xách lên

“Tên khốn nào…ah, Kiểu Kiểu, sao lại là ngươi?”

“Các ngươi đều ra ngoài!”

Đám nha hoàn đang đấm lưng bóp tay, đưa điểm tâm cho thiếu gia nhà mình không dám không nghe theo, vội vàng lui ra ngoài

Hành Cáp nhìn thiếu niên mới sáng sớm đã lộ vẻ phong lưu sa ngã, trong lòng âm thầm khinh bỉ. Tiêu Minh Kiểu ngược lại đã quen, ngồi xuống bên cạnh, nhăn mặt hỏi ‘biểu cả, chuyện trước kia ta nhờ ngươi tra, đã có tin tức chưa?’

Hai người dù hơn kém nhau ba tuổi nhưng từ nhỏ lớn lên cùng nhau, bình thường lại hay cùng nhau làm xằng làm bậy. Thu Linh vừa nhìn đã biết tiểu nha đầu này đang nén lửa trong lòng, vội hỏi ‘chuyện Triệu Thừa An sao? mấy ngày trước ta gọi người tìm hắn uống rượu nhưng không moi được gì, tên kia miệng rất chặt, nói đêm đó hắn ở cùng chỗ với muội muội nhà hắn”

“Muội muội? Muội muội cái đầu hắn?” Tiêu Minh Kiểu dựng thẳng mày liễu, tức giận vỗ tay lên khay trà bằng bạch ngọc bên cạnh “mấy cô nương nhà hắn, không phải ta chưa từn gặp, có dùng mạng che mặt, ta cũng sẽ nhận ra”

“Chao ôi, chao ôi, mới vừa mua , đừng có vỗ nứt ah” vội vàng rót chén trà rót vào tay tiểu cô nương đang xù lông, thiếu niên mắt hoa đào câu người vỗ ngực đảm bảo “ai nói không phải chứ. Triệu Thừa An kia chắc chắn là đang gạt người. Ngươi yên tâm, ta nhất định giúp ngươi làm cho hắn lòi đuôi cáo”

Tiêu Minh Kiểu tức giận uống cạn chén trà trong tay, mím môi

nói ‘ta vừa mới gặp Khang Hoa ở bên ngoài, trâm cài tóc trên đầu nàng giống như của nữ tử đêm đó. Ngươi…đi tra nàng đi”

“Khang Hoa…” Thu Linh sững sờ, “Ngươi nói là Khang Hoa quận chúa?”

Tiêu Minh Kiểu gật đầu, trong lòng có cảm giác không tốt khó hiểu

Bọn họ đều cho rằng nữ nhân ở cùng Triệu Thừa An vào đêm Nguyên tiêu là tiểu thiếp hay ngoại thất gì đó, vì hôn kỳ của hắn và a tỷ nàng sắp tới, hắn sẽ không dám cũng không thể thông đồng làm bậy  với quý nữ đủ có thể làm chính thê của hắn, nhưng hôm nay…

Thu Linh do dự nói ‘Triệu Thừa An không có dũng cảm vậy chứ?”

Một  chân đạp hai thuyền là chuyện bình thường nhưng cả hai con thuyền đều là quận chúa hoàng thất, trong đó còn được thánh sủng..mấy ai dám chứ? không cẩn thận, không chết cũng bị thương ah

“Vậy cũng khó nói, phụ vương ta nói , nam nhân bị sắc mê tâm thì chuyện gì cũng có thể làm được”Tiêu Minh Kiểu quệt miệng, có chút bất an vặn vẹo thân người ‘tóm lại tra trước nói sau”

“Được, được, đều nghe ngươi, tiểu tổ tông”

Nhìn thiếu niên cố ý là ra bộ dáng chân chó lại liên tục nhìn mình thở dài, Tiêu Minh Kiểu rốt cuộc cũng nở nụ cười. Tính nàng tới nhanh đi cũng nhanh, vừa nghĩ tới việc kia dù thế nào cũng xem như có tiến triển, tâm tình lập tức tốt hơn nhiều

‘Đúng, còn có…’nhớ tới mục đích chuyến đi hôm nay, nàng vội vàng nói ra chuyện tìm thần y

“Tiểu tổ tông phân phó, tiểu nhân sao dám không nghe, đợi lát nữa liền phái người đi thăm dò’ Thu Linh lập tức đáp ứng, sau đó nheo mắt hoa đào, cười nói ‘Xuân Hoa lâu mới có một tiểu nương tử giọng hát như chim sơn ca, lát nữa cùng đi không?’

Hành Cáp đứng sau lưng Tiêu Minh Kiểu liền ghét bỏ liếc hắn một cái, mang quận chúa nhà nàng tới kỹ viện hoa lâu làm gì, quận chúa nhà nàng cũng không làm ăn được gì,chi bằng đi Trân Vị các ăn vịt nướng. Vịt nướng ở đó ngon cực kỳ”

“Không được, ta còn phải đến Định Quốc công phủ một chuyến”Tiêu Minh Kiểu không biết ám vệ tỷ tỷ nhà mình đang lau nước miếng trong lòng, nói xong ,ánh mắt vừa chuyển, rơi xuống mấy cuốn sách mới tinh sau lưng Thu Linh

Suýt chút nữa đã quên, lần trước đã đáp ứng với Vệ Cảnh sẽ mang cho hắn mấy cuốn thoại bản dân gian

“Tiểu thuyết mới ra? vừa vặn ta gần đây rất nhàm chán’ nói xong dùng khí thế sét đánh không kịp bưng tai, tiểu cô nương lập tức ôm mấy cuốn sách kia bỏ chạy

Thu Linh sững sờ ‘chao ôi, chao ôi, ngươi chờ một chút”

Trong mấy cuốn sách đó có một bản đông cung đồ mới tinh mà hắn mới có được, dù sao cũng phải để hắn xem qua một lần rồi hãy lấy đi nha

Gần đây Thu Linh rất mê đọc mấy cuốn thoại bản dân gian, Tiêu Minh Kiểu sợ hắn không cho nên vừa đoạt được đã chạy đi như một cơn gió

Hành Cáp không còn gì để nói với tiểu trộm này, trong lòng tự nhủ ngươi lớn lối như thế, Thế tử Định Quốc công phủ có biết không?”

“Tổng cộng có bảy tám quyển, chắc đủ hắn xem trong một khoảng thời gian” nhìn lướt qua đống thoại bản trong tay, lại sờ sờ điển tịch trân quý vơ vét được từ tư khố của Long Đức đế, Tiêu Minh Kiểu tâm tình vui sướng rảo bước thẳng tiến đến Định Quốc công phủ

Gần đây nàng thường xuyên đến nên hạ nhân Định Quốc phủ đã sớm quen, lập tức đưa nàng đi đến tiểu viện của Vệ Cảnh

Vệ Cảnh đã tỉnh, đang uống cháo, thấy nàng đến vội chống thân thể muốn ngồi dậy lại bị Tiêu Minh Kiểu lanh tay lẹ mắt ngăn lại

“Không phải mới vừa tỉnh sao? mau nằm xuống, đừng lộn xộn”thấy hắn mỉm cười gật đầu, nàng lại hỏi ‘cảm giác thế nào?đỡ hơn không?”

“Cũng tốt” Vệ Cảnh nhìn nàng, trên khuôn mặt tuấn tú hiện lên vẻ cảm kích “ta đã nghe nói, là quận chúa cứu…khụ khụ, cứu ta, đa tạ ngươi”

“Chao ôi, cám ơn cái gì nha! Ta coi như là đền bù sai lầm nha” Tiêu Minh Kiểu da mặt dày lại có chút thẹn thùng đưa tay sờ mũi, làm cho Hành Cáp ở phía sau nàng kinh hãi, quên cả việc tìm tòi hơi thở xa lạ trong bóng tối kia

Quận chúa nhà nàng lại thẹn thùng, còn đỏ mặt? nàng nhất định là bị đánh tráo rồi

Vệ Cảnh lại nở nụ cười “vẫn muốn đa tạ”

Tiêu Minh Kiểu lại thẹn thùng, đặt đống sách trong tay xuống cạnh hắn ‘lần trước đã hứa mang sách cho ngươi, mấy cái này đều là thoại bản dân gian, còn có…” nàng móc điển tịch trân quý bên hông ra, nghiêng đầu cười nói ‘đây là sách gì thì ta không biết nhưng bên ngoài không phải có tiền là mua được, ngươi xem đi, xem xong lại nói ta biết, ta sẽ tìm sách mới cho ngươi”

Vệ Cảnh nhìn nàng, mỉm cười cảm tạ

“Vậy ngươi nghỉ ngơi đi, nhớ uống thuốc đều đặn, mấy ngày nữa ta trở lại thăm ngươi” hai người vốn không quen nên không có nhiều chuyện để tán gẫu, Tiêu Minh Kiểu ngồi một lát liền đi

Vừa về đến nhà không bao lâu, Thu Linh đã phe phảy cây quạt đi tới ‘Kiểu Kiểu tốt, mấy cuốn sách kia có thể đưa cho ngươi nhưng bản đông cung đồ mới nhất…”thu quạt lại, tiền gần nàng, cười nịnh nọt “trước trả lại cho ta đi, ta mới xem được có một trang ah”

“Cái gì mà đông cung đồ tinh phẩm, không có…”tiểu cô nương vì chạy đi chạy lại thấy thấm mệt, đang ngồi trên ghế nghỉ ngơi, nghe vậy liền nhảy dựng lên “ngươi nói cái gì?”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện