Quận Chúa Thỉnh Tỉnh Táo

Chương 61


trước sau

61

Khi Thu Linh đuổi tới, Tiêu Minh Kiểu ôm tiểu chất tử đang khóc nức nở, sốt ruột bảo người gọi thái y. Hắn cả kinh, đến khi thấy người bị thương không phải là tiểu béo mà là một bạch y nữ tử lạ mặt, mới thở phào nhẹ nhõm

Nhìn sắc mặt của bạch y nữ tử hẳn là nàng bị thương không nhẹ nhưng thương thế thế nào thì hiện hông nhìn ra. Nàng nằm trong hồ nước nhỏ, bên trong hầu như không có nước nhưng có rất nhiều tảng đá, bên bờ ao là núi giả, hòn non bộ không dốc nhưng khá cao. Tư thế của nàng không giống như từ trên hòn non bộ té xuống mà là chạy quá nhanh, không cẩn thận ngão vào hồ, có điều nếu chỉ là ngã một cái, nàng sẽ không bị thương nghiêm trọng như vậy

Thu Linh cau mày, chạy vội đến cạnh Tiêu Minh Kiểu “Kiểu Kiểu, đã xảy ra chuyện gì?”

Tiểu béo khóc lớn không ngừng, bộ dáng bị dọa sợ. Tiêu Minh Kiểu vừa trấn an hắn vừa thấp giọng nói ‘Chu Chu vì muốn bắt bướm mà bò lên hòn non bộ, nào ngờ không cẩn thận nên bước hụt chân, may mà Lâm cô nương vừa lúc đi ngang qua, kịp thời xông lên đỡ lấy hắn, nếu không…” nàng không nói thêm, khuôn mặt nhỏ nắn cau lại, trong lòng hoảng sợ không thôi

Thu Linh cau mày càng sâu ‘sao hắn lại bò lên hòn non bộ? người trông coi hắn đâu”

Tiêu Minh Kiểu không có tâm tư truy cứu trách nhiệm, chỉ đáp không biết rồi nói với Mộc Linh Lung sắc mặt càng thêm yếu ớt ‘ráng chịu một chút, thái y rất nhanh sẽ đến”

Tình huống khẩn cấp, Mộc Linh Lung dùng thân mình làm đệm lưng cho tiểu béo, cả người nàng đập xuống tảng đá bên dưới thật mạnh, chân trái hơi nhúc nhích đã đau thấu tim, tuy nhiên trong lòng nàng lại rất vui. Chu Chu của nàng bình an vô sự ah. Xa cách nhiều năm, người làm mẫu thân như nàng cuối cùng cũng đã làm được chút chuyện cho hắn/

“Ta… Ta không sao’ vui vẻ chịu đựng đau nhức kịch liệt, cố mỉm cười đáp ‘thật không có việc gì. Chu Chu, đừng khóc được không?”

Thanh âm của nàng dù không dễ nghe nhưng vô cùng ôn nhu, được nàng kiên nhẫn trấn an, tiểu béo sắp thở không nổi vì khóc bắt đầu dừng lại, mở to đôi mắt mờ lệ, vẻ mặt tự trách “thật…không có việc gì chứ?”

“Thật” Mộc Linh Lung nhịn đau giơ tay lên, cầm tay hắn ‘chỉ là đụng một cái, có hơi đau, chờ lát nữa bôi thuốc là tốt rồi”

Tiêu Lâm Chu nước mắt ròng ròng nhìn nàng, giãy khỏi lòng Tiêu Minh Kiểu, nhào qua ôm lấy cánh tay nàng “sau này, sau này ta sẽ không nghịch ngợm nữa. Ngươi đừng giận ta, mau tốt lên nha”

Mộc Linh Lung ngẩn người, chóp mũi chua xót, nước mắt tràn mi “được’. Ngươi nói cái gì cũng được

Như thế tiểu béo mới nín khóc, dè dặt đi tới gần, chu môi thổi thổi ‘vậy ta thổi cho ngươi một chút, sẽ không còn đau đớn nữa”

Mộc Linh Lung gật đầu, trong mắt lấp lánh thủy quang

Hai người ở chung hài hòa, thân cận, khiến Tiêu Minh Kiểu có cảm giác kỳ lạ nhưng nàng còn chưa kịp nghĩ ra, Hành Cáp đã như cơn gió khiêng thái y đến. Nàng liền không nghĩ nhiều, vội nói “Lý đại phu, ngươi mau nhìn xem Lâm cô nương bị thương chỗ nào không? ta nhớ có người nói bị thương là không thể tùy tiện di chuyển cho nên không dám đỡ nàng lên’

Lý đại phu gật đầu, tiến lên phán đoán sơ bộ tình huống của Mộc Linh Lung “không có chuyện gì, có thể di chuyển, trước tiên về phòng đi, ở đây không tiện kiểm tra”

“Được”

Tiêu Minh Kiểu thở phào nhẹ nhõm, đang định kêu Hành Cáp ôm Mộc Linh Lung dậy thì trước mắt đột nhiên xuất hiện một bóng người cao lớn thon dài “Chu Chu”. Là Tiêu Trường Quy

Tiêu Lâm Chu vừa thấy hắn lại muốn khóc “phụ thân, thật xin lỗi, Chu Chu hôm nay không ngoan, làm hại Diệp tỷ tỷ bị thương. Ô ô, ngươi mau giúp nàng đi”

Tiêu Trường Quy trong mắt vốn chỉ có nhi tử và muội muội, chậm rãi xoay người, ánh mắt rơi trên người bạch y nữ tử.

Nàng vào Phúc vương phủ nhiều ngày rồi, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy nàng, Mộc Linh Lung sững sờ, tim đập thình thịch. Nàng không dám nhìn vào khuôn mặt tuấn mỹ của hắn, nàng sợ mình sẽ không cầm lòng được như năm năm trước. Lực sát thương của gương mặt này quá lớn, lớn đến mức dù trong lòng nàng tràn đầy vết thương và oán hận thì lỗ tai của nàng cũng không tự chủ được mà đỏ lên. Tiêu Trường Quy lại nhìn nàng không nhúc nhích, ánh mắt chuyên chú, giống như nàng là sự tồn tại duy nhất của thế giới này. Mộc Linh Lung run lên, khuôn mặt thanh lệ trước giờ không chút biểu cảm lại trở nên luống cuống, nghiêng đầu đi  

Mộc Linh Lung còn chưa kịp phản ứng, đã cảm thấy bên hông căng thẳng, cả ngươi bay lên. Là Tiêu Trường Quy khom người bế nàng lên.

Tất cả mọi người đều sửng sốt, kể cả Tiêu Trường Quy. Rõ ràng là hắn không nhận ra ai, vì sao vừa nhìn thấy nàng lại thấy quen thuộc chứ? Hắn khó hiểu nghiêng đầu, trong lòng tràn đầy nghi hoặc

“A…

A huynh?”

Thanh âm ngạc nhiên của Tiêu Minh Kiểu làm Tiêu Trường Quy hồi thần, dù không hiểu thì hắn vẫn muốn ôm nàng. Cho nên…cứ ôm đi. Hắn trước giờ chỉ làm việc theo tâm ý của mình liền ôm Mộc Linh Lung sải bước đi về viện của mình

“Ông trời ơi. A huynh thế mà lại chủ động ôm Lâm cô nương. Biểu ca, ta không nhìn nhầm chứ?”

“Có lẽ…nhìn lầm rồi. Biểu ca bình thường không phải không thích tiếp xúc với người khác sao?”

Đối thoại của Tiêu Minh Kiểu và Thu Linh khiến Mộc Linh Lung vừa kinh ngạc, trong lòng lại loạn thành một đoàn. Nàng ngẩng đầu nhìn Tiêu Trường Quy, hồi lâu mới thốt được hai chữ ‘Thế tử…”

Thanh âm của nàng khàn đục khô khốc. Tiêu Trường Quy khẽ nhíu mày, có chút mất hứng nhưng hắn cũng không có phản ứng gì, mắt điếc tai ngơ tiếp tục đi về phía trước, cũng không có ý buông nàng ra

Mộc Linh Lung không giỏi nói chuyện, cũng chỉ đành nhắm mắt lại, cố gắng làm cho mình không để ý tới. Năm đó hắn cũng như vậy, thích ôm nàng chạy khắp nơi, nàng sợ người khác nhìn thấy sẽ chê cười bọn họ, bảo hắn để nàng xuống nhưng hắn luôn mắt điếc tai ngơ, giống như không nghe được. Nhưng nàng biết rõ hắn nghe được, chỉ là trong lòng không muốn nên không trả lời.

Vì nhớ tới chuyện cũ, thần sắc Mộc Linh Lung có chút hoảng hốt, không để ý tới cách đó không xa, muội muội Mộc Linh Đang đang kinh ngạc nhìn về phía bên này, trong đôi mắt xinh đẹp của nàng lóe lên ý tứ khó hiểu lại khiến người ta sợ hãi

Mộc Linh Lung bị thương không nhẹ nhưng cũng chỉ là ngoại thương, Tiêu Minh Kiểu nhìn nha hoàn bôi thuốc cho nàng xong, xác định nàng không có gì đáng ngại mới yên lòng

‘Lâm tỷ tỷ, ngươi nghỉ ngơi cho tốt, có chuyện gì cứ phân phó bọn nha hoàn làm, chúng ta đi trước’Tiêu Minh Kiểu nói xong dắt tay tiểu chất tử vẫn đứng bên giường không chịu đi, nhỏ giọng dụ dỗ “Tiêu tiểu công tử ngoan,để cho Lâm tỷ tỷ nghỉ ngơi, đợi nàng tỉnh ngủ, chúng ta lại đến thăm nàng”

Tiêu Lâm Chu không nỡ nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu

Mộc Linh Lung ho nhẹ một tiếng “Quận chúa, ta muốn về phòng của mình nghỉ ngơi, nơi này là chỗ của Thế tử, ta cảm thấy không được tiện lắm”

“Lý đại phu nói hông ngươi bị thương khá nghiêm trọng, bôi thuốc xong thì trong vòng hai ngày không được nhúc nhích”Tiêu Minh Kiểu trấn an “ngươi yên tâm đi, a huynh ta phần lớn thời gian đều ở trong phòng khách,còn những người khác…có ta ở đây, không ai dám nói lung tung” nói xong nàng có chút hiếu kỳ. Lâm cô nương này bình thường ăn mặc cực kỳ đơn giản, không nhìn ra là đã thành thân hay chưa nhưng tuổi của nàng cũng không còn nhỏ, bình thường đã sớm thành thân sinh con mới đúng. Nhưng nếu nàng đã thành thân thì mọi ngày không nghe nàng hay muội muội nàng nhắc tới trượng phu và hài tử.

“Đúng vậy, ngươi yên tâm, ta sẽ bảo hộ ngươi’thanh âm mềm mại của tiểu béo khiến Tiêu Minh Kiểu hồi thần, nhìn vẻ mặt quấn quýt của Tiêu Lâm Chu và Mộc Linh Lung, trong lòng càng thêm hiếu kỳ, có điều hiện không phải là thời điểm để trêu đùa, nên nàng chỉ trấn an thêm vài câu rồi dắt tiểu chất tử ra cửa

Mộc Linh Lung nhìn theo bóng dáng bọn họ, trong lòng bất đắc dĩ lại mơ hồ. Tiêu Trường Quy ôm nàng về tiểu viện của hắn nhưng chỉ đưa nàng đến phòng khách mà không mang vào phòng của hắn, làm cho lòng của nàng càng thêm phức tạp. Rốt cuộc hắn có nhận ra nàng không?

“A tỷ!”

Thanh âm Mộc Linh Đang làm nàng hoàn hồn “ngươi trở la6i”

“Ân, uống thuốc đi”

Nhìn muội muội bưng chén thuốc đến, vẻ mặt lo lắng, ánh mắt của nàng mềm mại, gật đầu “được”

Cho tỷ tỷ uống thuốc xong, còn tri kỷ cầm khăn lau miệng cho nàng, sau đó Mộc Linh Đang ngồi xuống bên giường, hỏi ‘tiếp theo, a tỷ định làm thế nào?”

Mộc Linh Lung mờ mịt đáp “ta…cũng không biết”

“A tỷ” Mộc Linh Đang rũ mi, hỏi ‘có phải ngươi còn thích hắn hay không?”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện