Quận Chúa Thỉnh Tỉnh Táo

Chương 62


trước sau

62

Mộc Linh Lung không ngờ muội muội lại hỏi vậy, trầm mặc hồi lâu mới đáp ‘ta…oán hắn”

“Oán hắn nhưng cũng yêu hắn, đúng không?” Mộc Linh Đang rũ mi, âm thanh có chút bén nhọn “có thể trộm đi hài nhi ngươi mang thai mười tháng sinh ra, lại để cho ngươi thương tâm thống khổ nhiều năm như vậy, hắn không đáng để ngươi yêu”

Trong lòng như bị kim châm muối xát, Mộc Linh Lung cười khổ, không nói gì

Mộc Linh Đang im lặng một lát, áy náy nói “thật xin lỗi, a tỷ, ta chỉ là sợ ngươi lại tái phạm sai lầm mà tổn thương, dù năm đó là thế nào thì với thân phận hiện tại của hắn, chúng ta không trèo cao không nổi”

Mộc Linh Lung đã bình tĩnh trở lại, thở dài một hơi “ngươi nói rất đúng, Tiểu Thất. Ta…hiện ta chỉ muốn ở bên Chu Chu nhiều một chút, chờ chữa lành…bệnh của hắn hãy nói”

Mộc Linh Đang đưa tay nắm lấy tay nàng “bất kể thế nào, ngươi còn có ta, a tỷ. Ta sẽ luôn ở bên cạnh ngươi”

Ánh mắt của Mộc Linh Lung mềm mại hơn “được”

Mộc Linh Đang nhìn nàng cười ‘vậy ngươi ngủ một lát đi, nghỉ ngơi thật tốt, nhanh khỏi bệnh,nếu không Chu Chu sẽ đau lòng”

Nghĩ đến tiểu béo, Mộc Linh Lung lập tức gật đầu “được”

Mộc Linh Đang ngồi bên cạnh nàng, đợi nàng ngủ say mới lấy trong tay áo ra một hộp sứ nhỏ hình tròn, lấy ít cao trong đó bôi sau tai và hai cổ tay mình. Loại cao này có mùi thơm đặc biệt, rất dễ ngửi, nàng đưa tay vén sợi tóc trên má tỷ tỷ, sửa sang chăn cho nàng, nhìn nàng một cái thật sâu rồi đứng dậy đi đến phòng của Tiêu Trường Quy cách đó không xa

Tiêu Trường Quy đang ngồi thêu bên cửa sổ, ánh mặt trời rơi trên gương mặt tuấn mỹ vô trù làm cả người hắn như phát sáng. Khí chất của hắn quá mức đặc biệt, dù đang làm chuyện không hợp với khí khái nam nhi thì hình ảnh trước mắt vẫn đẹp như một bức tranh khiến người ta không thể dời mắt.

Mộc Linh Đang từ xa nìn hắn, không biết nghĩ tới điều gì mà trên mặt hiện lên vẻ ôn nhu nhưng rất nhanh nàng đã thu lại, chậm rãi đi vào phòng hắn

Tiêu Trường Quy không thích người ngoài xâm lấn địa bàn của hắn nhưng tỷ muội Mộc gia gần đây thường đến khám bệnh cho hắn, đã sớm thành thói quen nên việc Mộc Linh Đang đến đây, hắn không có phản ứng gì

Mộc Linh Đang hai mắt lóe lên, bước nhanh đến cạnh hắn, phúc thân ‘a tỷ đã uống thuốc và ngủ rồi, vừa rồi đa tạ Thế tử đã ra tay tương trợ”

Tiêu Trường Quy làm như không nghe thấy

Mộc Linh Đang lại tiến lên một bước nhỏ “Thế tử?”

Một cơn gió nhẹ thổi qua, Tiêu Trường Quy bỗng nhiên ngửi được một mùi thơm đặc biệt lại hết sức quen thuộc với hắn, quen thuộc tới mức làm cho hắn phải ngẩng đầu nhìn cô nương trước mặt, thậm chí còn nắm lấy tay nàng “Linh Lung?” trong mắt phượng xinh đẹp lóe lên khiếp sợ

Mộc Linh Đang trong lòng vui mừng, ngoài mặt lại tỏ vẻ kinh hãi, lui ra sau một bước ‘Linh Lung gì chứ? Thế tử, ngươi sao lại?”

Tiêu Trường Quy nhìn nàng, đột nhiên kề sát vào nàng, ra sức ngửi. Là mùi của Linh Lung, thực sự là mùi của nàng. Trong lòng hắn vui vẻ vô cùng, xích lại gần hơn, gần như thành kính mà ngửi hơi thở của cô nương trước mặt này. Thần sắc của hắn vô cùng nghiêm túc, nhìn không giống như đang giở trò lưu manh mà như dã thú trong núi rừng đang tìm đối tượng

Mộc Linh Đang khóe miệng co rút, hồi lâu mới đưa tay đẩy hắn một cái, dùng thanh âm không giống như bình thường nàng vẫn nói chuyện ‘ta không biết Thế tử đang nói gì. Ngươi…ngươi mau thả ta ra”

Thanh âm này…Tiêu Trường Quy sững sờ, ngửi càng hăng sau, cho đến khi thấy đủ mới buông tay nàng ra, vui vẻ gọi ‘Linh Lung’

Mộc Linh Đang hất tay hắn ra “ta không hiểu ngươi đang nói gì. Ta đi”

Thấy nàng muốn chạy, Tiêu Trường Quy liền nóng nảy, bắt lấy cổ tay nàng, kéo vào lòng, ôm thật chặt

Đột nhiên đụng phải lồng ngực rộng lớn cứng rắn, Mộc Linh Đang khẽ nhắm mắt, bên môi lộ ra nụ cười không rõ nghĩa, nàng giống như do dự, rốt cuộc cũng nâng hai tay lên, chuẩn bị ôm lại hắn. Nhưng cổ đột nhiên bị một bàn tay lớn dùng sức bóp lấy, khiến nàng kinh ngạc đến ngây người

“Ngươi không phải là Linh Lung. Ngươi là ai?”

Thanh âm lạnh lùng khác xa lúc trước khiến Mộc Linh Đang chấn kinh, muốn nhìn xem người này rốt cuộc là thế nào thì đụng phải một đôi mắt lạnh lùng sắc bén

“Ngươi…ngươi buông ta ra trước’ nàng giãy dụa nhưng Tiêu Trường Quy không chịu buông tay, hắn giống như đột nhiên thay đổi thành một người khác, nhìn nàng chằm chằm, bức hỏi tung tích của Mộc Linh Lung

Mộc Linh Đang rất muốn chửi thề, nàng sắp bị hắn bóp chết rồi

“A huynh, ngươi đang làm gì?”sau khi điều tra rõ chân tướng, xác định Tiêu Lâm Chu ngã xuống hòn non bộ chỉ là ngoài ý muốn, Tiêu Minh Kiểu liền quyết định tìm huynh trưởng tâm sự, không ngờ vừa tới cửa lại thấy tình cảnh này

Nàng cả kinh, vội tiến lên ngăn hắn “chuyện gì vậy? a huynh, mau dừng tay”

Tiêu Trường Quy khí lực lớn hơn nữa cũng không đánh lại muội muội có thần lực bẩm sinh. Mộc Linh Đang cuối cùng cũng được giải thoát, vô lực quỳ rạp trên đất, ôm cổ ho khan

Tiêu Minh Kiểu vừa nâng huynh trưởng bị mình đánh ngất lên giường, vừa gọi người vào hỗ trợ

Hồi lâu, Mộc Linh Đang mới có thể hít thở bình thường, Tiêu Minh Kiểu xác định nàng không có việc gì liền hỏi nguyên do sự tình

Mộc Linh Đang bộ dáng như vẫn còn sợ hãi, xem ra là bị hù dọa

Tiêu Minh Kiểu mềm giọng hỏi lần nữa,

nàng mới khàn giọng đáp ‘Thế tử lúc trước giúp a tỷ ta, ta muốn đến cảm tạ, không ngờ vừa nói dứt lời,Thế tử liền…thật ra ta cũng không hiểu thế nào”

Nói vậy cũng như không nói,Tiêu Minh Kiểu cũng không thấy có gì không đúng. Tâm thần của gia huynh nàng không ổn định, có lẽ Lâm Đang cô nương trong lúc vô tình đã kích thích hắn, cho nên hắn mới phát bệnh. Nàng liền trấn an,xin lỗi Mộc Linh Đang, lại phái người đưa nàng về phòng nghỉ ngơi. Sau đó chọt chọt vào mặt huynh trưởng, lầm bầm ‘không có chuyện gì lại bóp cổ người ta đến xanh tím, a huynh, ngươi thật không biết thương hương tiếc ngọc, may mà không có chuyện gì, nếu không ta biết ăn nói với tỷ tỷ người ta thế nào đây”

Thanh niên trên giường hai mắt nhắm nghiền, vô thức nỉ non “Linh Lung”

Thanh âm của hắn rất nhỏ, Tiêu Minh Kiểu không nghe rõ nên kề sát lại, hỏi ‘a huynh, ngươi nói gì vậy?”

Tiêu Trường Quy lại không lên tiếng .       

“Được rồi, chờ ngươi tỉnh rồi nói sau”Tiêu Minh Kiểu phân phó hạ nhân chiếu cố hắn rồi đi ra ngoài

Thu Linh đang chờ bên ngoài, hắn đã có kế hoạch cũng đã tìm được đồng minh nên không thấy khổ sở nữa, mắt hoa đào xinh đẹp khôi phục hào quang như trước ‘Kiểu Kiểu, buổi chiều chúng ta đến Hương Trà lâu nghe kể chuyện đi? chỗ đó mới có một thuyết thư tiên sinh kể chuyện xưa mới lại, rất hay, ta cam đoan trước kia ngươi chưa từng nghe qua”

“Được đó, mang tiểu béo cùng đi, hôm nay hắn bị dọa sợ, dẫn hắn ra ngoài an ủi một chút”

Tiêu Minh Kiểu rất nhanh đã ôm tiểu chất tử cùng Thu Linh ra cửa

Nửa khắc sau, một chiếc nhuyễn kiệu dừng trước cửa Định Quốc công phủ

“Gia, đến .”

“Ân” kèm theo thanh âm là một bàn tay trắng nõn thon dài nhẹ nhàng vén rèm lên

Khi nghe nói Vệ Cảnh cầu kiến,Tiêu Minh Yên đang ở trong phòng tính sổ sách.

“Ngươi nói cái gì? Định Quốc công Thế tử tới cửa cầu kiến phụ vương?” nàng kinh ngạc đặt bút xuống, hỏi nha hoàn đến truyền lời “hắn không phải đến tìm Kiểu Kiểu?”

“Vương gia đã mời người đến thư phòng, hắn cũng mời Quận chúa đến đó’

“Ta biết rồi”Tiêu Minh Yên nhất thời không đoán được ý đồ của Vệ Cảnh nhưng hắn chủ động đến cửa cũng giảm bớt chuyện cho nàng. Nàng đứng dậy, đi đến thư phòng của béo lão cha

“Nhìn không ra ngươi cũng hiểu cái này, ha ha, không tệ nha” từ xa đã nghe tiếng béo lão cha nhà mình cười sung sướng, Tiêu Minh Yên dừng bước, đôi mi thanh tú cau lại. Phụ vương nàng luôn cười tủm tỉm, nhìn rất hiền hòa nhưng trong lòng luôn có cân nhắc, không phải ai cũng có thể khiến hắn cười to như thế. Vệ Cảnh này…

“Quận chúa, đến .”

Tiêu Minh Yên hoàn hồn, gật đầu, cất bước đi vào phòng “phụ vương”

Phúc vương ngừng cười, vẫy tay với nàng ‘đến, mau ngồi đi”

Tiêu Minh Yên đi đến, ngồi xuống phía trái bên dưới hắn.Vệ Cảnh ngồi đối diện, tươi cười chào hỏi nàng. Nàng nhàn nhạt đáp lại, ánh mắt quét qua khuôn mặt tuấn tú có chút tái nhợt của hắn,cuối cùng rơi trên thiếu niên trên gương mặt trẻ con có nốt chu sa đứng sau hắn. Tuổi không lớn nhưng khí chất khác người bình thường, thiếu niên này không phải là ám vệ thì là tử sĩ. Phát hiện này làm nàng vô cùng khiếp sợ, nàng chỉ đoán được Vệ Cảnh có dụng ý khác với muội muội nhà mình lại không ngờ hắn bề ngoài ôn hòa yếu đuối, bên trong lại sâu không lường được như thế.

“Thật khéo, ta cũng có chuyện đang muốn tìm Thế tử hàn huyên, ngươi lại đến” không để mọi người có thời gian phản ứng, nàng cười nhạt nói ‘là thế này, hôn sự của ngươi và Kiểu Kiểu, ta và phụ vương đều thấy chủ ý giả thành thân không thỏa đáng lắm, vừa ảnh hưởng tới danh tiếng của Kiểu Kiều mà đối với tình huống của ngươi cũng chỉ là trị ngon chứ không trị gốc, cho nên ta nghĩ chúng ta vẫn nên cùng nhau thương lượng một chút, tìm ra cách tốt hơn giúp ngươi giải quyết vấn đề mẫu thân ngươi. Ngươi yên tâm, ngươi là bằng hữu của Kiểu Kiểu cũng là bằng hữu của ta, bằng hữu có việc, chúng ta đương nhiên sẽ tận lực giúp đỡ. Không biết Thế tử có ý kiến gì không?”

Đây là đánh đòn phủ đầu nha. Dạ Ninh âm thầm tặc lưỡi, thầm nhủ đầu óc của cả Phúc vương phủ đều tập trung vào An Vinh quận chúa này ah


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện