Quận Chúa Thỉnh Tỉnh Táo

Chương 63


trước sau

63

Vệ Cảnh lắc lắc đầu, có chút xấu hổ, thở dài nói ‘Kiểu Kiểu nhiều lần vì chuyện nhà ta mà phiền lòng, ta lại bất lực, sao lại có thể làm phiền quận chúa chứ, những chuyện này ta sẽ tự mình giải quyết, xin yên tâm”

Kiểu Kiểu là hắn có thể gọi? Phúc vương bất mãn hừ một tiếng, đang muốn lên tiếng lại nghe Vệ Cảnh nói tiếp ‘khi Kiểu Kiểu nói muốn tiếp tục kế hoạch, ta vừa tình lại, thần trí còn chưa rõ ràng, thấy nàng kiên trì nên liền đáp ứng. Sau đó nghĩ lại thấy không thỏa đáng lắm, cho nên…”

Tiêu Minh Yên đem chuyện hôn sự hai người chuyển thành giải quyết vấn đề của nương hắn, hắn liền không dấu vết mà chuyển trọng tâm câu chuyện trở lại như cũ

Khói thuốc súng bắt đầu tràn ngập. Dạ Ninh hưng phấn ưỡn ngực

Tiêu Minh Yên cũng phát hiện ra ý đồ của Vệ Cảnh, không đợi hắn nói xong đã mỉm cười cắt ngnag “xem ra Thế tử và chúng ta nghĩ giống nhau, như thế rất tốt, ta cũng an tâm mà thỉnh hoàng bá phụ ban ý chỉ từ hôn’ gọn gàng linh hoạt phá hỏng lời nói của Vệ Cảnh, không để hắn có cơ hội nảy sinh tâm tư khách

Vệ Cảnh không dấu vết khẽ nhướng mày, mỉm cười nói ‘thành thân là đại sự đời người, không thể đùa bỡn, ta càng không thể để Kiểu Kiểu vì chuyện này mà bị tổn hại danh tiếng, cho nên chủ ý giả thành thân xác thực nên hủy đi”

Lời này nghe không có vấn đề gì nhưng nhìn vào khuôn mặt ôn nhuận của hắn, Tiêu Minh Yên lại thấy có gì đó không đúng. Nàng khẽ nhíu mi, chưa kịp lên tiếng đã nghe béo lão cha nhà mình hiếu kỳ hỏi ‘trong rương kia của ngươi chứa gì vậy?”

Hai tai Vệ Cảnh đột nhiên đỏ lên

Tiêu Minh Yên nheo mắt, đột nhiên có dự cảm xấu, nàng vô thức nhìn rương gỗ lim nhỏ trong tay Dạ Ninh, đang muốn lên tiếng đã thấy Vệ Cảnh đưa tay tiếp nhận cái rương kia, sau đó đứng lên, hành đại lễ với Phúc vương ‘hồi vương gia, bên trong này là…sính lễ” nói xong lại cười một cái, thanh âm ôn nhu như gió xuân tháng ba “thật ra hôm nay ta là tới cầu hôn. Đây không phải là vì diễn trò cũng không phải vì giải quyết phiền toái mà thật lòng muốn cưới Kiểu Kiểu làm thê, vĩnh viễn cũng không hòa ly với nàng”

Phúc Vương: “…”

Tiêu Minh Yên: “…”

Chỉ có Dạ Ninh hưng phấn không thôi, trong lòng thầm vỗ tay. Giả thành thân không tốt vậy thì thành thân thật đi, còn chuyện từ hôn…đó là cái gì vậy?

Nửa canh giờ sau, Vệ Cảnh mang theo Dạ Ninh cáo từ ra về

Nhìn bóng lưng cao ngất của hắn, không nghĩ tới sự tình lại biến thành thế này, Phúc vương khóe miệng co rút, khó chịu nói ‘còn muốn ta gả Kiểu Kiểu cho hắn. Là gả thật, cũng không tìm cái gương soi mặt mình thử xem. Hừ, ốm như vậy, yếu như vậy, sao có thể bảo vệ tốt cho Kiểu Kiểu, sao có thể cho Kiểu Kiểu hạnh phúc. Tiểu tử không biết trời cao đất rộng. Lẽ ra lúc nãy ta phải gọi người ném hắn ra ngoài mới đúng”

Tiêu Minh Yên xoa xoa thái dương ‘vậy sao phụ vương không thẳng thắng từ chối hắn lại nói phải suy nghĩ?”

Phúc vương có chút chột dạ “ta..ta không phải bị hắn lừa dối nên chóng sao?”

Tiêu Minh Yên nhìn hắn, nghiêm túc nói ‘dù hắn là chủ nhân phía sau của Thính Âm các, cũng được hoàng bá phụ coi trọng,Trần lão thái y cũng đã chứng minh thân thể hắn không có gì đáng ngại nhưng ta vẫn thấy hắn không phải là lương xứng của Kiểu Kiểu”

Phúc Vương sững sờ “Ngươi đang lo lắng cái gì?”

“Hắn lòng dạ quá sâu” Nếu lúc trước Tiêu Minh Yên đối với Vệ Cảnh có chút kiêng kỵ thì qua cuộc nói chuyện vừa rồi, nàng đã liệt hắn vào danh sách cần đề phòng “Kiểu Kiểu tính tình đơn thuần, ở cùng chỗ với hắn, tiểu nha đầu chắc chắn sẽ chịu thiệt”

“Cái này thì chưa chắc’Phúc vương mặt mày buông lỏng, lắc đầu nói ‘có câu vỏ quýt dày có móng tay nhọn, ngươi xem bình thường Kiểu Kiểu ở cùng chỗ với hắn, có bị thua thua thiệt sao?” không đợi khuê nữ phản bác, hắn chỉ vào rương gỗ lim nhỏ mà Vệ Cảnh để lại, nói tiếp ‘thật ra, ta không trực tiếp từ chối hắn là vì năm đó, khi ta đến nhà ngoại ngươi cầu hôn cũng là y như hắn” Một hộp chứa đầy khế nhà khế đất cùng tất cả gia sản mà mình có được đưa đến trước mặt người nhà của người trong lòng, dùng thái độ thẳng thắn chân thành nhất cho họ biết hắn sẽ một đời một thế yêu thương nàng, chiếu cố nàng, để cho nàng được hạnh phúc.

Vệ Cảnh không đưa khế nhà khế đất mà hai tay dâng toàn bộ Thính Âm các đến trước mặt bọn họ, trong hộp gỗ lim kia chính là lệnh bài của Các chủ Thính Âm các. Mà Thính Âm các là tổ chức mật thám,chỉ cần trả đủ tiền, bọn họ sẽ giúp người ta điều tra những gì muốn biết. Mỗi người đều có bí mật, mỗi người đều muốn biết bí mật của người khác, cho nên dù chỉ mới thành lập có bảy tám năm thì thế lực của Thính Âm các đã trải rộng khắp Đại Phong quốc. Có điều dù năng lực lớn, bọn họ lại làm việc hết sức an phận, mấy huynh đệ Dạ gia quản lý nơi này lại hiếm khi xuất hiện trước mặt mọi người. Phúc vương từng quen biết vài người trong đó, biết bọn họ lợi hại thế nào, cũng biết đến giờ Thính Âm các đã phát triển lớn mạnh cỡ nào. Mà người sáng lập ra Thính Âm các cũng đem

nó phát triển như hiện nay lại là người hàng năm triền miên nằm trên giường bệnh

Nghĩ tới khi đó Vệ Cảnh chỉ là một thiếu niên mười hai mười ba tuổi, Phúc vương ngoài kinh ngạc cũng thưởng thức hắn, đồng thời cũng hiểu sự thẳng thắn đó đối với hắn cũng không dễ dàng chút nào, không được cha thương mẹ yêu, thân thể yếu đuối bất lực, đối với Vệ Cảnh, Thính Âm các có lẽ là thứ duy nhất thuộc về hắn, cũng là đường lui duy nhất. Người khi ở lúc nghèo khó sẽ rất keo kiệt, hắn có thể làm như vậy mới khiến Phúc vương động lòng, hơn nữa Vệ Cảnh vì sao xây dựng Thính Âm các, có bao nhiêu tài sản, sau này sinh sống thế nào…đều nói rõ ràng, không chút giấu diếm, càng làm hắn mềm lòng, rốt cuộc không nhẫn tâm mà trực tiếp lời cầu hôn. Tuy nhiên sau khi phục hồi tinh thần liền thấy khó chịu, tiểu tử kia muốn bắt cóc Kiểu Kiểu bảo bối của mình ah

Phúc vương tâm tình phức tạp, vốn không muốn nói nhiều nhưng thấy khuê nữ lo lắng nên mới đem mình ra làm ví dụ, phân tích lợi hại với nàng

Tiêu Minh Yên nghe xong, sắc mặt khá hơn nhưng nàng vẫn không thể buông bỏ, ôn nhu nói ‘tuy nói thế nhưng Kiểu Kiểu tuổi còn nhỏ lại chưa thông suốt, hôn sự này vẫn nên đợi nàng thông suốt rồi bàn cũng không muộn”

“Đương nhiên’ Phúc vương gật đầu, lại không biết nghĩ tới cái gì, rũ mi, chua xót nói ‘có điều ta thấy Kiểu Kiểu đối với Vệ tiểu tử kia không phải là không có ý. Không có chuyện gì liền đi tìm hắn, ngày ngày tìm cách dỗ hắn vui vẻ, đối với hắn còn để tâm hơn người làm phụ vương như ta”

Tiêu Minh Yên nhịn không được bật cười ‘phụ vương đây là đang ăn dấm chua?”

Phúc vẻ mặt khó chịu, còn muốn nói thêm thì bên ngoài có người vào thông báo ‘vương gia, Bắc Yến Thác Bạt vương tử sai người đưa đến một phần lễ vật, nói là lễ vật mừng tiểu quận chúa đính hôn”

Quà đính hôn? Phúc vương sững sờ, khóe miệng co giật, cùng Tiêu Minh Yên liếc mắt nhìn nhau. Hạ lễ cái con khỉ, bọn họ đã quyết địn hủy bỏ hôn lễ này ah.

“Người tặng lễ còn để lại một phong thư, thỉnh vương gia xem qua”

Lễ vật Thác Bạt Hoằng đưa tới là một con sói tuyết hiếm thấy, nghe nói là trên đường hồi Bắc Yến săn được, vì không tiện mang theo nó gấp rút lên đường nên mới phái người mang đến đây làm hạ lễ. Hắn còn nói chuyện trong nhà đã giải quyết xong, có thể vào lúc Tiêu Minh Kiểu thành thân, hắn sẽ tranh thủ thời gian đến chúc mừng vì hắn cảm thấy cô nương Đại Phong rất uy mãnh nên vẫn chưa từ bỏ ý định tìm một thê tử từ Đại Phong

Phúc vương hoàn toàn choáng váng

Tiêu Minh Yên thái dương co rút, không biết nên nói gì cho phải

Nhân sinh đúng là trăm hồi ngàn chuyển

Vì Thác Bạt Hoằng âm hồn không tan mà hai cha con buồn bực đến mức cơm tối cũng không muốn ăn.

Hai người cân nhắc một phen, cuối cùng quyết định trước tiên tìm cách thăm dò tâm ý của Tiêu Minh Kiểu, xem nàng có ý gì với Vệ Cảnh không. Tiểu nha đầu tuổi nhỏ lại đang lúc có mối tình đầu, tuy còn chưa thông suốt nhưng nếu đã thích một ai đó, vào lúc nhất định sẽ có phản ứng theo bản năng. Nếu nàng có tình yêu nam nữ với Vệ Cảnh, hôn sự này càng phải cân nhắc thật kỹ, dù sao cũng liên quan tới hạnh phúc cả đời của nàng. Nếu nàng đối với Vệ Cảnh không có tình yêu nam nữ, bọn họ sẽ theo kế hoạch mà giả thành thần nhưng Vệ Cảnh đã động tâm, sự tình thay đổi và phức tạp rất nhiều, cũng không dễ xử lý

Phúc vương mặt mày ủ rũ, vừa mắng Thác Bạt Hoằng cẩu huyết lâm đầu vừa bắt đầu an bài nhân thủ

Vì thế sáng sớm hôm sau,Tiêu Minh Kiểu kéo Vệ Cảnh đã khỏe trở lại cùng ra cửa dạo phố, liền ở trên đường gặp được một cô nương xinh đẹp bán mình chôn cha

Cô nương này tầm mười lăm mười sáu tuổi, da trắng mặt mày xinh đẹp, dáng người yểu điệu, tết hai bím tóc nhỏ, thanh thuần mỹ lệ. Nàng khóc lên như hoa lê đái vũ, vô cùng khiến người thương tiếc, làm mọi người trên đường đều ngoái đầu nhìn lại

Tiêu Minh Kiểu lần đầu tiên chứng kiến chuyện chỉ có trong tiểu thuyết lại xuất hiện giữa đời thường, hai mắt sáng lên, kéo Vệ Cảnh chen vào đám đông mà xem


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện